CỘNG
ĐỒNG KINH TẾ ASEAN MUỐN MẠNH MÀ VẪN
YẾU Đại-Dương |
Tài
liệu tham khảo: Three-way
fray spells toil and trouble in South China Sea (Asia Times) What
to Expect from Indonesia’s Indo-Pacific Push in 2020? (Diplomat) Betrayal,
treachery, ‘unrequited romance’: what next in Malaysian politics? (SCMP) Theodore Roosevelt Strike Group arrives in Vietnam
(USN) CỘNG ĐỒNG KINH TẾ ASEAN MUỐN MẠNH MÀ
VẪN YẾU Đại-Dương Hiệp
hội Các Quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) được
thành lập vào năm 1967 với các hội viên Thái
Lan, Tân Gia Ba, Indonesia, Mă Lai Á, Phi Luật Tân nhằm
chống t́nh trạng bạo động và bất
ổn. Khu vực Mậu dịch Tự do ASEAN được
thành h́nh từ năm 1991 sau khi Liên Sô tan ră. Tính đến
nay đă được 53 năm (1967-2020). Sự
thành h́nh và lớn mạnh của ASEAN dựa vào ba
yếu tố chính: (1) Chủ trương cương
quyết tiểu trừ cộng sản dựa vào
sự giúp đỡ của Hoa Kỳ và Vương
quốc Anh nên Mă Lai Á, Indonesia, Tân Gia Ba, Thái Lan, Phi
Luật Tân đă thanh lọc xă hội khỏi sự
chi phối của Chủ nghĩa Cộng sản. Khi
đó, Việt Nam, Lào, Cambode, Myanmar vẫn b́ bỏm
trong "vũng lầy chiến tranh nhân dân"
kiểu Mao Trạch Đông. (2) ASEAN đoàn kết và
hợp tác với Mỹ và Anh tạo điều
kiện cho kinh tế phát triển tuy chẳng bằng
Tứ Hổ Á Châu. (3) Do cùng chung thể chế chính
trị dân chủ (thực tế chỉ có "lănh
tụ độc đoán" chứ chưa hẵn
độc tài như dưới chế độ
cộng sản hoặc quân chủ) nên dễ đồng
thuận về chiến lược chung. Từ
năm 1984 đến 1999, ASEAN đă thu nhận thêm
Brunei (Đế chế), Ba nước Đông Dương
(do lănh tụ cộng sản cai trị), Myanmar (quân
phiệt cực tả) dẫn tới chia rẽ trên
thực tế, đoàn kết bằng khẩu hiệu.
(1) ASEAN khó thống nhất quyết định
chiến lược chung do mỗi hội viên được
luân phiên "làm vua" trong một năm. (2) Tuyên
bố chung ASEAN mang đậm dấu ấn của
Chủ tịch đương nhiệm chứ chẳng
phản ánh quyền lợi của toàn khối. Do đó,
Bắc Kinh chỉ cần áp lực với nguyên thủ
quốc gia ASEAN th́ những cố gắng của
Khối như dă tràng xe cát Biển Đông và cứ tái
diễn. (3) ASEAN phỏng theo mô h́nh Liên Hiệp Châu Âu
(EU) mà kết quả tệ hơn. EU xây dựng trên
nền tảng dân chủ tự do (Vua và Hoàng gia
chỉ có một số quyền lực giới
hạn). Các nước cựu-cộng-sản phải xây
hệ thống chính trị dân chủ tự do mới
được thu nhận vào EU. Thực tế,
quyết định của EU đều do Brussels ban hành
v́ quyền lợi của các cường quốc Đức,
Pháp nên Anh buộc phải Brexit. Hung Gia Lợi và Ba Lan
đă công khai chỉ trích Brussels theo mô h́nh Bộ Chính
trị của Liên Sô. Qua
các lời tuyên bố hùng hồn, các văn kiện
muốn ASEAN thành trung tâm trong Chiến lược
Ấn Độ Dương-Thái B́nh Dương Tự
do và Mở rộng (India-Pacific Freedom and Open, FOIP) do
Bộ Tứ (Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ,
Úc Đại Lợi) chủ xướng. Chiến
lược này rất quan trọng đối với
sự phát triển và ổn định trong khu vực
Đông Nam Á nên các quốc gia trong Cộng đồng
Kinh tế ASEAN (AEC) đều muốn đóng vai tṛ quan
trọng đối với tiến tŕnh này. Tổng
thống Indonesia, Joko Widodo (tục gọi Jokowi) đang
thể hiện vai tṛ lănh đạo AEC khi chủ
toạ Diễn đàn Kết nối và Nền tảng
hạ tầng Ấn Độ-Thái B́nh Dương
(Indo-Pacific Infrastructure and Connectivity Forum) trong năm 2020 như
một “Lực lượng Thứ ba” ở giữa
FOIP và Trung Quốc. Jokowi
đă chính thức quyết liệt chống lại
sự vi phạm chủ quyền trên biển của
Bắc Kinh bằng các thiết lập vùng “kinh tế
biển” tại khu vực Biển Natuna mới tuyên
bố vào năm 2019. Việt
Nam, Mă Lai Á, Trung Quốc đang đối đầu
với nhau liên quan đến khai thác năng lượng
dầu khí trên biển trong nhiều tháng vẫn chưa
có giải pháp mà h́nh như chưa ai chịu lùi bước.
V́ thế, Hà Nội và Kuala Lumpur muốn chứng
tỏ sẵn sàng phối hợp với Ấn Độ
Dương-Thái B́nh Dương Tự do và Mở
rộng. Thủ
tướng Mă Lai Á, Mahathir Mohamad được thế
giới ca tụng khi đ̣i Chủ tịch Tập
Cận B́nh hoăn các dự án hạ tầng cơ sở
không cần thiết cho Mă Lai Á, nhưng, sau khi yên
vị th́ tuân theo áp lực của sắc tộc Malay
(thế lực mạnh nhất và giàu sang ở Mă Lai Á
có nhiều người Hoa) đồng ư nối
tiếp các dự án hạ tầng. Mahathir làm thủ tướng
23 năm (1981-2003) và trở lại chức vụ từ
năm 2018 từng tuyên bố “các nước Châu Á
cần ổn định và phát triển hơn tự
do dân chủ”. Mahathir chủ trương đ̣i
Tổng thống Donald Trump phải từ chức đă
bị dư luận chỉ trích gay gắt. Thái
độ tham quyền cố vị của Mahathir không
chịu trao quyền Thủ tướng cho Anwar Ibrahim như
lời hứa nên bị phản đối mà phải
xin từ chức. Abdullah Shah đă chỉ định ông
Muhyiddin Yassin làm thủ tướng. H́nh như, Mă Lai Á
đă chọn lựa Hoa Kỳ thay v́ Trung Quốc. Tổng
thống Phi Luật Tân, Rodrigo Duterte thông báo cho Hoa
Kỳ sẽ chấm dứt chương tŕnh binh sĩ
Mỹ viếng thăm được Tổng thống
Trump tweet “Mỹ khỏi tốn tiền”. Duterte
coi mạng người dân như cỏ rác, nhục
mạ Tây Phương dám phê phán t́nh trạng nhân
quyền ở Phi Luật Tân, thần phục Bắc
Kinh, nhưng, đ̣i Hoa Kỳ tái xác định
Hiệp ước Pḥng thủ Hỗ tương Hoa
Kỳ-Phi Luật Tân kư năm 1951. Tuy
Manila thắng tuyệt đối trong vụ kiện
về quyền-chủ-quyền trên Biển với
Bắc Kinh, nhưng, Duterte không tuân thủ mà c̣n công
khai sẵn sàng hợp tác với Trung Quốc để
khai thác dầu khí trong Khu vực Đặc quyền
Kinh tế (EEZ) pháp định làm cho t́nh h́nh Biển
Nam Trung Hoa thêm phần phức tạp, khó giải
quyết. Thực
tế, Phi Luật Tân vẫn bị Đế quốc
Nhật Bản thống trị nếu không được
Hoa Kỳ cứu giúp. Nếu thiếu Chương tŕnh
viếng thăm của binh sĩ Mỹ th́ làm sao Manila có
thể dẹp đám Cộng sản Phi Luật Tân và
mới đây đă đánh bại lực lượng
Hồi giáo cực đoan ở Miền Nam Phi Luật Tân? Việt
Nam đang đón tiếp Hải đội Tác chiến
Hàng không mẫu hạm USS Theodore Roosevelt vào thăm
Đà nẵng kể từ ngày 5 tháng 3 năm 2020 đă
báo hiệu mối quan hệ Việt-Mỹ nồng
ấm hơn: (1) Với tư cách Chủ tịch Luân
phiên ACE năm 2020 nên Việt Nam muốn bày tỏ
với dư luận về vai tṛ Trung tâm của ASEAN
trong mối quan hệ với Hoa Kỳ và Trung Quốc.
(2) Tuy nhiên, kỷ niệm 25 năm mối bang giao
Việt-Mỹ đă phủ mờ bởi chính sách
"Bốn Không" được tŕnh bày trong Sách
trắng Quốc pḥng Việt Nam năm 2020. (3) Hà
Nội gắn kết với Chủ nghĩa Cộng
sản, đặc biệt đồng bộ với
Bắc Kinh khiến các quốc gia tự do dân chủ
ở Đông Nam Á buộc phải dè dặt tối
đa. Chiến
lược Ấn Độ Dương-Thái B́nh Dương
Tự do và Mở rộng đặt nặng vào hai
vấn đề quan trọng: (1) Tự do hàng hải
để hàng hoá lưu thông không bị bất cứ
rào cản nào. Bảo vệ chủ quyền và
quyền-chủ-quyền và quyền-tài-phán của
mọi quốc gia, không phân biệt lớn nhỏ. (2)
Phán quyết ngày 12/07/2016 của Toà án Trọng tài Thường
trực về Luật Biển viết "tất
cả những thực thể địa lư trên
Biển Nam Trung Hoa, SCS, không thuộc chủ quyền
của bất cứ nước nào". Như thế,
các quốc gia duyên hải Đông Nam Á, kể cả
Trung Quốc không có chủ quyền trên Biển Nam Trung
Hoa mà chỉ có "tuyên bố chủ quyền" nên
không tương thích với Công ước Liên
Hiệp Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS). Nội
các Donald Trump thường xuyên tố cáo Bắc Kinh chèn
ép, doạ nạt các quốc gia duyên hải Đông Nam
Á. Tham
vọng thống trị toàn cầu đă được
giới lănh đạo Đảng Cộng sản Trung
Quốc nhồi nhét từ thở ấu thơ, mua
chuộc lănh đạo các nước khác chấp
nhận thân phận tôi tớ đeo khẩu hiệu
"anh em". Dù
cho mỗi quốc gia hoặc Cộng đồng Kinh
tế ASEAN cũng không đủ khả năng
đương đầu với Trung Quốc trên
bất cứ phương diện nào. Mạnh
về quân sự, kinh tế, kỹ thuật như
Nhật Bản, Đại Hàn, Đài Loan vẫn phái
gắn kết với Hoa Kỳ từ sau Đệ
nhị Thế chiến chẳng lẽ các dân tộc
Đông Nam Á c̣n chưa tỉnh mộng? Đại-Dương |