Asean
cháy nhà không lo chỮa mà chỈ la làng Đại-Dương |
Tài
liệu tham khảo: China’s ‘new’ map aims to extend
South China Sea claims (Asia Times) Philippines Gets New Israel Missile
System for its Attack Craft (Diplomat) The Quad Reborn (Diplomat) Recent developments surrounding the South
China Sea (Miami Herald) France and Australia can be heart of new
Indo-Pacific axis, Macron says (Guardian) US says there will be consequences for
China’s South China Sea militarization (Strait Times) Asean
cháy nhà không lo chữa mà chỉ la làng
Đại-Dương Hội
nghị Ngoại trưởng G7 tại Gia Nă Đại
đă ra Thông cáo Chung ngày 28-04-2018 “Chúng tôi vẫn c̣n
quan ngại về t́nh h́nh ở Biển Nam Trung Hoa và
biển Biển Đông Trung Hoa … tái tuyên bố sự
phản đối mạnh mẽ đối với
bất kỳ hành động đơn phương
đẩy căng thẳng leo thang, phá hoại ổn
định khu vực và trật tự dựa trên
luật pháp quốc tế …”. Thượng
đỉnh ASEAN tại Tân Gia Ba ngày 28-04-2018 đă ra Tuyên
bố Chung “tái khẳng định tầm quan
trọng của việc duy tŕ và thúc đẩy ḥa b́nh,
an ninh, ổn định, an toàn và tự do hàng hải
và hàng không ở Biển Đông … hoan nghênh khởi
đầu lộ tŕnh đàm phán Bộ quy tắc
ứng xử ở Biển Đông (COC) …”. Cambode
đă loại bỏ mọi ngôn ngữ cứng rắn
đối với Trung Quốc trong bản Dự
thảo Tuyên bố Chung của ASEAN dù bị Việt
Nam, Phi Luật Tân, Indonesia, Mă Lai Á, Tân Gia Ba đ̣i
giữ lại. Lẽ
ra Tuyên bố Chung của ASEAN phải cứng rắn hơn
G7 v́ bị Trung Quốc đe doạ, chèn ép gấp
bội! T́nh
h́nh tranh chấp trên Biển Nam Trung Hoa rất gay
cấn, dai dẵng và chưa có lối thoát liên quan
đến ba vấn đề chính: tranh chấp địa-chính-trị
giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ; tranh chấp chủ
quyền Paracel Islands (Hoàng Sa, Tây Sa), và Spratly Islands (Trường
Sa, Nam Sa); tranh chấp về ứng dụng và giải
thích Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật
Biển năm 1982 (UNCLOS). Thứ
nhất, Hoa Kỳ cương quyết duy tŕ nguyên
trạng trên Biển Nam Trung Hoa kể từ sau Đệ
nhị Thế chiến v́ đă giúp mọi quốc gia
trong khu vực duy tŕ được chủ quyền và
quyền-chủ-quyền và quyền tài phán để
mỗi nước phát triển kinh tế, xây dựng xă
hội mà không bị áp lực từ bên ngoài. Trung
Quốc muốn trục xuất Hoa Kỳ khỏi vùng
biển quốc tế để biến Biển Nam Trung
Hoa như chiếc ao nhà mà độc quyền khai thác tài
nguyên và mưu đồ bá quyền. Ai chống sẽ
bị đe doạ quân sự, trừng phạt kinh
tế, áp lực ngoại giao, gặm nhấm chủ
quyền. Phán quyết của Toà án Trọng tài Thường
trực về Luật Biển (PCA) hồi 12-07-2016 đă
chỉ rơ nhiều sai phạm của Bắc Kinh về
áp dụng, giải thích sai UNCLOS dù cho Trung Quốc
từng giữ vai tṛ chính trong việc soạn thảo
Luật Biển 1982. Thứ
hai, tranh chấp chủ quyền vẫn bế tắt v́
Trung Quốc từ chối chịu sự phán xét
của Toà án Công lư Quốc tế (ICJ), cơ quan
quốc tế duy nhất có thẩm quyền cứu xét
về chủ quyền quốc gia. PCA đă nhận xét
“tất cả mọi thực thể trên Biển Nam
Trung Hoa chưa thuộc chủ quyền của bất
cứ quốc gia nào. Thứ
ba, Luật Biển đă được 157 quốc gia kư
kết và đa số đă phê chuẩn. Hoa Kỳ chưa
phê chuẩn mà vẫn áp dụng mọi điều
khoản trong UNCLOS. Ngược lại, Trung Quốc
đă phê chuẩn năm 1996, nhưng, diễn dịch và
áp dụng sai có chủ ư. (a) Đường 9 Đoạn
dựa vào “vùng nước lănh hải lịch
sử” không được UNCLOS đề cập
bởi lẽ lănh hải một quốc gia tính từ
đường sơ sở trở ra biển rộng 12
hải lư và được thêm đường
tiếp giáp 12 hải lư chứ không thể cách xa đất
liền 972 hải lư. (b) Trên Biển Nam Trung Hoa không có
“Quần đảo” đúng quy định trong UNCLOS
mà chỉ có “Nhóm đảo”, do đó, không
được quyền có Vùng Đặc quyền Kinh
tế (EEZ) và Thềm Lục địa. Mặc dù
vậy, mới đây một tổ chức tư nhân
ở Hoa Lục đă tŕnh bày bản đồ và yêu
sách Tứ Sa gồm có Đông Sa (Pratas do Đài Loan
trấn giữ), Tây Sa (Trung Quốc trấn giữ),
Trung Sa (Macclesfield Bank do TQ kiểm soát), Nam Sa (do TQ
trấn giữ) thành “Quần đảo Tứ Sa”
nhằm tuyên bố EEZ và Thềm Lục địa. Bắc
Kinh sử dụng đồng bộ các biện pháp kinh
tế, chính trị, ngoại giao, quân sự, pháp lư
nhằm thực hiện “chủ quyền thực
tế” cho “tuyên bố chủ quyền” trên Biển
Nam Trung Hoa. Trung
Quốc sử dụng ba lực lượng: Hải Quân,
Pḥng vệ Duyên hải (tức Cảnh sát Biển), Dân
quân Biển để kiểm soát chặt chẽ vùng
biển trong ḷng Đường 9 Đoạn (chiếm
90% Biển Nam Trung Hoa), ban hành lệnh cấm đánh cá
từ đầu tháng Năm đến giữa tháng Tám
kể từ năm 1999. Sau khi cưỡng chiếm toàn
bộ Nhóm đảo Hoàng Sa từ năm 1974, Bắc
Kinh tuần tự biến nó thành một Quần đảo
với cơ quan hành chính Tam Sa nhằm cai quản ba nhóm
đảo Tây Sa, Trung Sa, Nam Sa; có quân đội trú
đóng với khả năng pḥng thủ lẫn
tấn công; có cư dân thực sự, có tự túc và
giao thương. Năm 1996, Bắc Kinh công bố “đường
cơ sở” cho Tây Sa để áp dụng EEZ và
Thềm Lục địa dù biết rơ hoàn toàn trái
với quy định của UNCLOS v́ Paracel Islands không
phải là Quần đảo. Khi PCA phán Đường
9 Đoạn không có giá trị pháp lư th́ Bắc Kinh nêu
ra ư niệm Quần đảo Tứ Sa mà các chuyên gia
quốc tế cho rằng c̣n ít giá trị pháp lư so
với Đường 9 Đoạn. Hồi tháng 8-2017,
Mă Tân Dân thuộc Bộ Ngoại giao Trung Quốc đă
làm cho viên chức Mỹ đồng cấp trong
cuộc họp kín tại Hoa Kỳ ngạc nhiên về
quan điểm Tứ Sa. Mọi
hoạt động của Trung Quốc chỉ nhằm
hai mục đích chính: (1) Độc chiếm toàn
bộ và toàn diện 90% Biển Nam Trung Hoa trên thực
tế dù quốc tế có chấp nhận hay không nên
Đô đốc Philip Davidson vừa được phê
chuẩn vào chức Tư lệnh Lực lượng Quân
sự Mỹ tại Thái B́nh Dương từng tuyên
bố; “Chỉ có chiến tranh mới ngăn Trung
Quốc chiếm Biển Nam Trung Hoa”. (2) Bắc Kinh
muốn các dân tộc Đông Nam Á làm thị trường
tiêu thụ mọi loại hàng hoá kém phẩm chất,
bị lỗi, hoặc độc hại từ Trung
Quốc chuyển tới với giả rẻ để
phá hoại nền sản xuất của ASEAN. Qua h́nh
thức đầu tư và viện trợ, Bắc Kinh
buộc ASEAN tiếp nhận kỹ thuật phế
thải, ô nhiễm và chuyên nghề làm thuê cho Trung
Quốc. Đứng
trước mối đe doạ lộ liễu, gia tăng
mọi mặt từ Bắc Kinh mà ASEAN vẫn không có cách
đối phó thích đáng và hữu hiệu. Thứ
nhất, phán quyết ngày 12-07-2016 của PCA đă cung
cấp cho ASEAN một công cụ pháp lư để bác
bỏ chủ quyền vô lư và hành động xâm
phạm quyền-chủ-quyền và quyền tài phán
của Trung Quốc trên Biển Nam Trung Hoa. Nhưng,
Khối ASEAN, ngoại trừ Tân Gia Ba, đă không lên án
và đ̣i Trung Quốc phải thi hành phán quyết
của PCA như khuyến cáo từ giới chuyên gia
quốc tế. Thứ
hai, PCA lên án việc bồi đắp đảo
của Trung Quốc trên Biển Nam Trung Hoa, nhưng, Phi
Luật Tân và Việt Nam vẫn tiếp tục bồi
đắp các thực thể chiếm đóng ở Trường
Sa để Bắc Kinh lấy cớ quân-sự-hoá trong
khu vực. Nguy cơ ASEAN bị Trung Quốc tấn công,
cưỡng đoạt chủ quyền và
quyền-chủ-quyền và quyền tài phán ngày càng
nghiêm trọng. Chỉ cần Bắc Kinh hăm là Hà
Nội và Manila phải ngưng hoạt động
củng cố quân sự tại Trường Sa trong khi
Trung Quốc vũ trang các loại vũ khí chiến
cụ tối tân nhất trên ba cứ điểm quân
sự Michief Reef (Đá Vành Khăn), Johnson Reef (Đá
Gạc Ma), Fiery Cross Reef (Đá Chữ Thập) được
bồi đắp từ năm 2014. Thứ
ba, mỗi quốc gia Đông Nam Á thoả hiệp
với Trung Quốc theo điều kiện riêng nhằm
kiếm viện trợ, đầu tư nên lọt vào
“chiếc bẫy nợ” do Bắc Kinh giăng ra không
sớm th́ muộn, bất chấp khuyến cáo từ
giới chuyên gia quốc tế. Thứ
tư, ASEAN tự huyễn hoặc có thể sử
dụng Bộ Quy tắc Ứng xử trên Biển Nam
Trung Hoa (COC) để buộc Bắc Kinh phải tôn
trọng chủ quyền và quyền-chủ-quyền và
quyền tài phán. Thực tế, COC bắt đầu
đàm phán từ năm 1995 mà cho tới nay vẫn
chỉ là lời hứa. Bắc Kinh sử dụng
sự ngây ngô của ASEAN để củng cố
vị thế chiến lược trên Biển Nam Trung
Hoa. Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật
Biển năm 1982 có những quy định rơ ràng
về chủ quyền, và quyền-chủ-quyền, và
quyền tài phán vẫn bị Trung Quốc bẻ cong. Phán
quyết của Toà án Trọng tài Thường trực
về Luật Biển do UNCLOS lập ra vẫn bị
Bắc Kinh coi như tờ giấy lộn. Vậy, làm
sao Bắc Kinh có thể thi hành nghiêm chỉnh COC khi mà các
quốc gia gia ASEAN quá yếu về quân sự, kinh
tế, chính trị, ngoại giao, kỹ thuật … Không
thể chậm trễ hơn nữa, các quốc gia ASEAN
phải nhận diện ai thù, ai bạn để
hợp tác mà chống chính sách bành trướng, bá
quyền Trung Quốc trong khi các cường quốc
biển rập rập tiến vào Biển Nam Trung Hoa. Đại-Dương |