CỘNG
ĐỒNG KINH TẾ ASEAN VẪN ĐI TRONG SƯƠNG
MÙ Đại-Dương |
Tài
liệu tham khảo: Philippines’ New Anti-Submarine Helicopters Delivery in the Headlines
with Inspection Voyage (Diplomat) Beijing tried to block Philippine military facilities on disputed island
‘over fears US could use them’ (SCMP) Will China Undermine Its Own Influence in Southeast Asia Through the Belt
and Road? (Diplomat) ‘Almost an invasion’: Protesters in Philippines slam Duterte for weak
response over disputes in South China Sea (SCMP) America's China Bashers Are Gaining Steam (Diplomat) A Rocket Deal That Will Make Waves in the South China Sea (National
Interest) CỘNG ĐỒNG KINH TẾ ASEAN VẪN ĐI TRONG SƯƠNG
MÙ Đại-Dương Cộng
đồng Kinh tế ASEAN (AEC) ôm tham vọng trở thành
một thế lực quan trọng tại khu vực Châu
Á Thái B́nh Dương, nhưng, thực tế đă rơi
vào vùng ảnh hưởng của Trung Quốc. Mỗi
quốc gia vẫn loay hoay trong mê hồn trận của
Bắc Kinh. Tầm
quan trọng của AEC được nâng cao nhờ
hải lộ quốc tế có 1/3 lượng hàng hoá
thế giới thông qua. Nhưng, cũng là nơi mà
Bắc Kinh muốn biến thành “chiếc
ao nhà của Trung Quốc” bằng các biện pháp quân sự, chính
trị, kinh tế, ngoại giao, văn hoá. Trên phương chính trị Do
kết hợp giữa các nước không cùng mô h́nh
chính trị nên EAC khó t́m được đồng
thuận. V́ thế, AEC dễ bị Bắc Kinh thao túng.
Bắc Kinh chỉ cần mua chuộc một thành viên
AEC là mọi dự án, kế hoạch soạn thảo công
phu của Khối tan thành mây khói. Không một nước
Đông Nam Á nào thực thi mọi nguyên tắc dân
chủ nên chỉ thể hiện mô h́nh chính trị bán-dân-chủ
với mức độ khác nhau. Giới lănh đạo
ĐNÁ muốn duy tŕ địa vị độc tài nên
bị Bắc Kinh khuynh loát qua các biện pháp hối
lộ, cài người vào hệ thống chính trị
để làm suy yếu chủ quyền quốc gia. Nhà
cầm quyền Việt Nam, Lào, Camphuchia, Thái Lan, Brunei
đang phỏng theo Tập Cận B́nh khiến dân chúng
sở tại bất-tín-nhiệm nên càng phải
dựa vào Bắc Kinh để duy tŕ địa vị
và lợi ích phe nhóm. Bắc Kinh sẽ biết
được mọi hành vi của giới lănh đạo
và thường dân Đông Nam Á từng giây từng phút
nếu chấp nhận hệ thống 5G. Khi đó,
giới lănh đạo và thường dân ĐNÁ
chỉ là những con rối của Bắc Kinh trên bàn
cờ thế giới. Trên mặt trận pháp lư Phán
quyết ngày 12/07/2016
của Toà án Trọng tài Thường trực về
Luật Biển 1982 (PCA) đă giáng một đ̣n chí
tử vào chiến lược bành trướng bá
quyền Trung Quốc khi tuyên bố yêu sách Đường
9 Đoạn dựa theo “chủ quyền lịch
sử” của Bắc Kinh không có giá trị pháp lư. Ngoại
trừ Tân Gia Ba, các quốc gia AEC đă ngậm
miệng ăn tiền làm cho Bắc Kinh hồi sinh. Bắc
Kinh tiếp tục duy tŕ quyền kiểm soát thực
tế trên vùng nước chiếm hơn 80% Biển Nam
Trung Hoa (SCS); xây dựng 7 đảo nhân tạo, kể
cả 3 tiền đồn quân sự hùng hậu
tại Spratly Islands (Trường
Sa, Nam Sa); quân-sự-hoá SCS; chuẩn bị từng bước
biến Spratly Islands và Paracel
Islands (Hoàng Sa, Tây Sa) thành ĐẢO đúng với
quy định (có chính quyền, quân đội, tự
túc kinh tế) trong Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển 1982 (UNCLOS). Đuối
lư về Đường 9 Đoạn nên trong cuộc
đối thoại kín về luật pháp quốc
tế vào tháng 8-2017 với các chuyên gia Mỹ tại
Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, các chuyên gia Trung Quốc
đưa khái niệm Quần đảo Tứ Sa
gồm Đông Sa (Pratas
do Đài Loan trấn đóng), Tây
Sa (Trung Quốc trấn giữ), Trung
Sa (Macclesfield do Trung Quốc kiểm soát), Nam
Sa (do Trung Quốc chiếm đóng một phần).
Bắc Kinh nhằm hai mục đích: tránh bị dư
luận quốc tế chỉ trích về Đường
9 Đoạn, nới rộng “vùng
nước lănh hải lịch sử”. Hội
Luật Quốc Tế của Trung Quốc công bố
đề tài nghiên cứu “Phán quyết của Ṭa
Trọng Tài về Biển Đông: Một nghiên cứu
phê phán” cho rằng “quyền của các quốc gia
lục địa có quần đảo ở xa không
được giải quyết trong UNCLOS”. V́ thế,
“thông luật của luật pháp quốc tế cho phép
các quốc gia lục địa vẽ ra và tuyên bố
những đường cơ sở thẳng xung quanh các
quần đảo của họ”. Nhưng, PCA phán “tất
cả 200 thực thể địa lư trên SCS không
được coi là ĐẢO, và không một nhóm
đảo nào là QUẦN ĐẢO để được
quyền có Vùng Đặc quyền Kinh tế (EEZ) và
Thềm Lục địa. Trong
bài “China’s claims on the South China Sea are a warning to Europe”,
chuyên gia Yasunori Nakayama,
Quyền tổng giám đốc Viện Nghiên Cứu
Quốc tế Nhật Bản lưu ư “các mưu toan dùng
vũ lực để thay đổi nguyên trạng là
mối đe dọa cho nhà nước pháp quyền, các
yêu sách CHỦ QUYỀN LỊCH SỬ của Bắc
Kinh trên những vùng biển rộng lớn đă đi
ngược lại UNCLOS”. Bắc Kinh đă thiết
lập chủ quyền lịch sử trên trên SCS để
xoá bỏ mọi quyền mà các quốc gia duyên hải
Đông Nam Á được hưởng từ UNCLOS. Tại
hội nghị Kyoto vào tháng 3-2019, Paul
Reichler, Trưởng đoàn Luật sư của Phi
Luật Tân trong vụ kiện về SCS, đă lưu ư
“Trung Quốc đă có một số diễn giải các
quy định của UNCLOS một cách gần như không
hợp lư, nhưng, cực kỳ có lợi cho họ”. Muốn
giữ chủ quyền và lợi ích quốc gia hợp
pháp th́ các quốc gia duyên hải ĐNÁ và toàn
thể thành viên AEC phải đoàn kết chặt
chẽ để bảo vệ chủ quyền dân
tộc và sự toàn vẹn lănh thổ, đồng
thời, liên kết với các cường quốc
biển để duy tŕ trật tự hàng hải, ǵn
giữ hoà b́nh thực sự trên Biển Nam Trung Hoa. Trên mặt trận kinh tế Sáng
kiến Nhất Đới, Nhất Lộ (BRI) của
Bắc Kinh tại ĐNÁ tập trung vào các mục
đích chính: (1) Thiết lập Hệ thống lưu
chuyển hàng hoá. (2) Chuyển giao kỹ thuật
lạc hậu. (3) Làm công xưởng sản xuất hàng
hoá cho Trung Quốc. (4) Thiết lập Tổ chức Hoa
kiều Hải ngoại chi phối kinh tế sở
tại. (5) Tạo bẫy nợ để cướp
hải cảng hoặc làm nơi tiếp liệu cho
chiến hạm Trung Quốc. Các
quốc gia ĐNÁ rất cần hạ tầng cơ
sở mà thiếu vốn nên dễ bị Bắc Kinh
dẫn vào bẫy nợ. Thủ tướng Mă Lai Á, Mahathir
Mohamad từng chỉ trích công tŕnh đường
sắt và ống dẫn dầu trị giá 22 tỉ USD
do nhà thầu Trung Quốc xây dựng và vay từ Ngân hàng
Xuất Nhập khẩu Trung Quốc với lăi suất
3.25% so với Cơ quan Hợp tác Quốc tế
Nhật Bản chỉ có 0.25% tới 1.25%. Hôm 15/04/2019, Mahathir
đồng ư tái hợp tác với Trung Quốc khi chi phí
giảm 1/3 tức 16 tỉ USD cho Đường sắt
Bờ biển Phía đông, và tỉ lệ tham gia địa
phương từ 30 lên 40%, tuy nhiên, phải chịu vay
với lăi suất 3.25% như cũ. Bắc
Kinh có thể gây hại cho Mă Lai Á bằng cách: (1) Làm
chậm tiến độ thi công để xin đội
vốn nhiều lần khiến Kuala Lumpur không thể
bỏ ngang dự án. (2) Sử dụng vật liệu kém
phẩm chất gây chóng hư hại. (3) Thuê nhiều
người gốc Hoa làm việc trong dự án. Kampuchia cho Trung Quốc thuê hải cảng nước
sâu Koh Kong trong 99 năm.
Trung Quốc hợp tác với Thái Lan xây kinh đào Kra
để hàng hoá của Trung Quốc tới Ấn
Độ Dương dễ dàng và ngắn hơn 1,200
km thông qua Eo biển Malacca do Tân Gia Ba và Hoa Kỳ
kiểm soát. Hoa
Kỳ, Nhật Bản, Úc Đại Lợi đă có các
dự án trị giá khoảng 400 tỉ USD để giúp
các nước Châu Á có thể xây cơ sở hạ
tầng hiện đại và bền vững. Một bài
toán mà các quốc gia ĐNÁ cần so sánh. Trên mặt trận ngoại giao Bất
cứ nền ngoại giao cộng sản nào cũng
“hứa cho nhiều mà làm chẳng bao nhiêu”. Năm
2015, Chủ tịch Tập Cận B́nh đến Hoa
Thịnh Đốn cam kết với Tổng thống
Barack Obama “Trung Quốc sẽ không quân-sự-hoá SCS”.
Bắc Kinh cam kết không chia rẽ ASEAN, nhưng,
Tổ chức này cứ nát vụn. Thủ tướng
Lư Khắc Cường đến dự Thượng
đỉnh 16+1 tại Croatia cam kết không chia rẽ Liên
Hiệp Châu Âu trở thành một câu chuyện khôi hài
đen. Bắc
Kinh cam kết tôn trọng chủ quyền của Phi
Luật Tân. Bắc Kinh điều động 275 tàu
gồm chiến hạm, cảnh sát biển, dân quân
biển (giả dạng ngư dân) bao quanh Thitu Island (đảo Thị Tứ, Pag-Asa, Trung
Nghiệp đảo) từ tháng 1 đến tháng 3-2019
khi Manila trùng tu phương tiện trên Đảo.
Tổng thống Rodrigo
Duterte hăm sẽ sử dụng cảm tử quân
nếu Bắc Kinh gây chiến. Hoa
Kỳ cam kết tôn trọng Hiệp ước Pḥng
thủ Hỗ tương Mỹ-Phi năm 1951. Khoảng
4,000 lính Phi và 3,500 quân Mỹ đă tập trận thường
niên Balikatan, đặc biệt có sự tham dự
của Thuỷ bộ
hạm USS Wasp mang theo 31 phi cơ, kể cả 10
chiếc Tiêm kích cơ Tàng h́nh F-35B, dưới sự
quan sát của ASEAN và quốc tế. Phi
Luật Tân mua trực thăng săn tàu ngầm,
thảo luận với Mỹ về Hệ thống
Hoả tiễn Pháo binh Di động (HIMARS) có khả năng
chống lại việc quân-sự-hoá các đảo nhân
tạo. Tập
Cận B́nh ra lệnh tăng cường sức
mạnh Hải quân và Bộ binh trên SCS nên các cường
quốc biển nhanh chóng gia tăng lực lượng
quân sự đáng kể. Cộng
đồng ASEAN không thể chia rẽ mà phải đoàn
kết chặt chẽ hơn, đồng thời, liên
kết với các cường quốc biển. Nếu
không, sẽ bị Trung Quốc nuốt chửng. Trên mặt trận văn hoá Tuy
không gây ồn ào, nhưng vô cùng nguy hiểm nếu AEC
không chú ư tới di dân Trung Quốc tràn ngập và
chiếm lĩnh các địa bàn trọng yếu.
Họ h́nh thành phố Tàu, nếp sống bừa băi,
doanh nghiệp sản xuất hàng nhái, hàng giả, hàng
độc hại. Đặc biệt, chính sách đồng
hoá qua hôn nhân với người bản xứ để
hưởng đủ quyền lợi công dân và làm gián
điệp không lănh lương, chẳng cần
huấn luyện. Các
quốc gia Đông Nam Á nên học hỏi dân tộc
Nhật Bản và Đại Hàn không bị Trung
Quốc đồng hoá dù họ từng học
Khổng Tử như các quốc gia Châu Á. Chủ
trương thống trị thế giới của Trung
Quốc không c̣n được che đậy. Nguy cơ
đă lộ. Giờ là trách nhiệm của từng
quốc gia Đông Nam Á phải hành động
quyết liệt và chính xác để giữ vững
chủ quyền quốc gia và sự trường
tồn của dân tộc. Đại-Dương |