Bắc
Châu Mỹ từng là thuộc địa của các
Đế quốc Thực dân Tây Ban Nha, Vương
Quốc Anh, Hoà Lan trong khi Châu Phi trở thành địa
bàn khai thác tài nguyên thiên nhiên, nhân lực của các
Đế quốc Châu Âu suốt nhiều thế
kỷ.
Thuyền
trưởng người Ư, Christopher Columbus được
Hoàng gia Tây Ban Nha hỗ trợ 4 chuyến thám hiểm
để thám hiểm trên Đại Tây Dương vào
các năm 1492, 1493, 1498, 1502 mà chuyến đầu đă
đặt chân tới Quần đảo Bahamas ngày 12 tháng
10 năm 1492. Năm 1507, Lục địa này được
gọi là Châu Mỹ (America).
Trong
những thế kỷ kế tiếp, Tây Ban Nha, Bồ
Đào Nha, Vương quốc Anh, Pháp cũng như các
cường quốc Châu Âu khác đua nhau khám phá, chinh
phục và thực-dân-hoá Châu Mỹ tạo thành
nhiều dân tộc, nhiều nền văn hoá và
nhiều quốc gia mới.
Cuộc
di cư từ Châu Âu đến Tân Thế giới (Châu
Mỹ) bắt đầu từ thế kỷ thứ 16,
đặc biệt, nhân loại nhớ nhất về
chuyến tàu Mayflower chở 102 hành khách đến
Plymouth năm 1620. Năm 1634 đă có khoảng 10,000
người theo Thanh Giáo đă định cư ở
New England, Cuối thập niên 1610, Vương quốc
Anh đă đưa khoảng 50,000 tội phạm đến
13 thuộc địa của họ ở Châu Mỹ.
Hoa
Kỳ là một quốc gia di dân với dân số 327
triệu (vào năm 2018), đứng hàng thứ 3,
diện tích thứ 4 mà trở thành một siêu cường
từ 1983 sau 327 năm lập quốc, GDP danh nghĩa
21,000 tỉ USD, số 1 thế giới. Hoa Kỳ dẫn
đầu nhiều lĩnh vực quan trọng trong
cuộc sống của nhân loại trên quả địa
cầu cũng như trong không gian.
Vào
thời kỳ loài người mở rộng biên cương
quốc gia, Hoa Kỳ đă xoá sổ các bộ lạc
và đồng hoá người da đỏ; gây chiến
tranh chiếm một số đất đai của
Mỹ Tây Cơ để biến thành các tiểu bang nâng
tổng số lên 50 tiểu bang và một Đặc khu
Hành chính Liên bang (Washington DC) cùng với 14 vùng lănh
thổ trên Vùng biển Caribbean và Thái B́nh Dương.
Chủ
nghĩa Đế quốc và nhân loại
Tham
vọng thống trị nhân loại dẫn tới
chủ trương mở rộng bờ cơi thành các
Đế chế cho tới khi chấm dứt Đệ
nhị Thế chiến làm cho nhiều dân tộc,
bộ lạc bị xoá sổ hoặc bị đồng
hoá.
Các
Đế quốc Trung Hoa, Nhật Bản, Châu Âu,
Cộng sản đă cưỡng đoạt lănh
thổ, thống trị nhiều dân tộc bằng các
biện pháp tàn bạo, vô-nhân-đạo nhất trong ḍng
lịch sử nhân loại. Thành Cát Tư Hăn từng
mở rộng Đế quốc tới Đông Âu, Trung
Á, Châu Á, Trung Đông bằng những hành động
man rợ nhất. Nh́n chung, Đế quốc Hoa Kỳ
ít tàn bạo hơn nhờ có xă hội đa chủng
nhất trên thế giới. Người Mỹ cũng
từ bỏ tham vọng đế quốc sớm
nhất.
Sau
Đệ nhị Thế chiến, một loại “Đế
chế Tư tưởng” (Liên Sô) dưới sự lănh
đạo của Joseph Stalin đă lan tràn khắp
thế giới với những cảnh nồi da nấu
thịt ác liệt và triền miên thoát thai từ tham
vọng thống trị của Chủ nghĩa Cộng
sản. Tại Châu Á, Mao Trạch Đông đă
biến Trung Hoa thành quốc gia cộng sản đông dân
nhất thế giới. Mao đào tạo và tài trợ
cho cán bộ cộng sản gốc Châu Á tiến hành
chiến tranh khủng bố, lật đổ triền
miên để xây dụng chế độ cộng
sản hoặc thân-Cộng.
Di
dân Mỹ mà đa số thuộc sắc dân da trắng
đă chống chọi sự tấn công của các
thổ dân da đỏ để mở mang bờ
cỏi, thích ứng với khí hậu và môi trường
ḥng tồn tại, từng bước xây dựng
một quốc gia đa chủng và hùng mạnh nhất
mà không cần đem quân chinh phục hoặc thống
trị dân tộc khác, ngoại trừ Phi Luật Tân
bị Hoa Kỳ cai trị từ 1902 và trao trả độc
lập năm 1946.
Sau
Đệ nhị Thế chiến, Hoa Kỳ đă
tốn biết bao xương máu và tài sản khi t́nh
nguyện bảo vệ, duy tŕ, ǵn giữ an ninh toàn
cầu. Hải quân Mỹ hiện diện thường
xuyên tại Thái B́nh Dương, Đại Tây Dương.
Ấn Độ Dương, Nam Băng Dương,
Bắc Băng Dương tạo môi trường hoà b́nh
, chống sự độc quyền trên các đại
dương và biển khắp thế giới.
Chủ
tịch đảng Cộng sản kiêm Chủ tịch
Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc, kiêm Chủ tịch Quân
uỷ Trung ương, Tập Cận B́nh nối gót Thành
Cát Tư Hăn thực hiện “Giấc Mộng Trung
Hoa” bằng bàn tay sắt bọc đô la khiến cho
nhân loại bất an.
Chế
độ nô lệ trên thế giới
T́nh
trạng nô lệ có từ thời con người c̣n
ăn lông ở lỗ và theo ḍng thời gian đă
biến đổi trạng thái do
yêu cầu khách quan của từng thời đại.
Nô lệ công việc, nô lệ hôn nhân, nô lệ t́nh
dục, nô lệ băng đảng, nộ lệ chính
trị … vẫn xuất hiện ở bất cứ xó
xỉnh nào trên trái đất.
Nhằm
đáp ứng nhu cầu xă hội phát triển nên các
tay buôn nô lệ ở Châu Âu đă lùng sục Lục
Địa Đen (Châu Phi) để mua hàng từ các lănh
chúa rồi cung cấp nhân lực cho sự phát
triển công nghệ và nông nghiệp Phương Tây.
Chiến tranh triền miên giữa các lănh chúa Châu Phi
đă tạo ra những khối tù nhân cần bán
hoặc trao đổi vũ khí, vàng bạc với các
tay buôn nô lệ Châu Âu để tiếp tục đánh
nhau.
Những
chuyến “hàng đen” này đă giúp các xă hội Tây
Phương, kể cả Hoa Kỳ, có nhân lực
cần thiết cho công việc đồng án, thương
mại, xây dựng hạ tầng tạo điều
kiện kỹ-nghệ-hoá Phương Tây, kể cả
tại 13 thuộc địa của Đế quốc
Anh Cát Lợi nằm dọc theo bờ biển Đại
Tây Dương. Đồng thời, thành h́nh giai
cấp nô lệ lộ liễu hơn trong xă hội.
Cuộc
Chiến tranh giành độc lập của người
Mỹ tại 13 thuộc địa Anh đă thắng
lợi và Hoa Kỳ tuyên bố độc lập vào ngày
2 tháng 7 năm 1776 nhờ những điền chủ da
trắng đă cung cấp tài chánh và nhân lực,
kể cả nô lệ da đen.
Tổng
thống Abraham Lincoln (Đảng Cộng Hoà) cầm
quyền 4 năm 42 ngày (từ 4 tháng 3 năm 1861 đến
lúc bị ám sát chết 14 tháng 4 năm 1865). Tổng
thống thứ 16 của Hoa Kỳ đă công bố
bản Tuyên ngôn Giải phóng Nô lệ có hiệu
lực từ 1 tháng 1 năm 1863.
Những
tù nhân Châu Phi hoặc bị đám buôn người
bắt cóc đem bán cho các địa chủ, hoặc
nhà máy ở Tây Phương c̣n đỡ khổ hơn
hoàn cảnh tù binh trong các xứ nghèo đói, ác độc
triền miên. Nếu không, họ có thể bị các Lănh
chúa bắt đi làm bia người trong chiến
trận. Thực tế, những người nô lệ
Châu Phi này đă may mắn hơn ở quê nhà khi con cháu
của họ lần lượt hội nhập vào xă
hội đa chủng, đa văn hoá Hoa Kỳ ở
từng mức độ khác nhau. Trong cái rũi có cái
may. Hiện nay, có biết bao nhiêu người mơ tưởng
được trở thành công dân của Hợp Chúng
Quốc Hoa Kỳ c̣n sắp hàng dài chờ đợi.
Sự
thành công của các sắc tộc dựa vào tài năng
của từng người chứ không do màu da. Hoa
Kỳ có 76% Da trắng, 13% Da đen, 6% Gốc Á.
Người
Mỹ gốc Phi Châu thành công vang dội trong ngành
thể thao và giải trí, và chiếm tỉ lệ cao
trong Quân đội, Cảnh sát, Chính trị so với Tây
Âu, Á Châu. Tỉ lệ Dân biểu Mỹ Da đen cao
gấp nhiều lần Châu Âu. Các chức vụ
Quốc gia cao cấp nhất như Tổng thống
Mỹ thứ 44, Barack Obama; Condoleezza Rice, Cố vấn An
ninh Quốc gia thứ 66 và Ngoại trưởng thứ
20; Đại tướng Colin Powell, Chủ tịch Hội đồng
Tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ thứ 12 và
Ngoại trưởng thứ 65; Susan Rice Cố vấn An
ninh Quốc gia thứ 27.
Kỳ thị chủng tộc tại Hoa Kỳ mang tính cách
cá nhân phe nhóm, nhất thiết không do chính sách
quốc gia tạo nên.
Chế
độ nô lệ là một bước đi, một
trào lưu tiến hoá của nhân loại mà không có
đất nước dân tộc nào dù lớn hay
nhỏ tránh khỏi.
Vậy ai là người phải nhớ
ơn ai?
Di
dân các loại phải nhớ ơn những người
da trắng, da đen, da màu đi trước đă
từng bước xây dựng đất
nước hùng mạnh nhất thế giới
để cưu mang những kẻ yêu chuộng lối
sống tự do, dân chủ, hài hoà, tự chủ, tôn
trọng luật pháp quốc tế.
Dân
tộc Việt Nam đă thấm nhuần lời dạy
của tiền nhân: “Ăn quả nhớ kẻ
trồng cây” nên làn sóng di cư ồ ạt chạy
trốn chế độ Cộng sản hung tàn sau
30-04-1975 nương nhờ vào dân tộc Mỹ đă
cung cấp cho Hoa Kỳ các Khoa học gia, Kỹ
thuật gia, Kỹ nghệ gia, Kinh tế gia, Tướng
lănh, Luật gia … như một hành động cám
ơn đất nước đă cưu mang người
Việt Nam trong hoạn nạn.
Đa
số họ hiểu rơ và chứng kiến sự tác
hại vô cùng khủng khiếp khi đất nước
rơi vào bàn tay của Chủ nghĩa Cộng sản nên
có xu hướng chống lại âm mưu thiết
lập thể chế Xă hội Chủ nghĩa kiểu
Châu Âu.
Bộ
mặt Châu Âu bây giờ có thể duy tŕ hệ
thống an sinh xă hội hay không nếu phải dồn
tài nguyên nhân lực để tăng cường
sức mạnh quân sự tương đương
với Liên Sô hoặc Nga hiện tại? Hay tiếp
tục sống dưới chiếc dù che an ninh của
Hoa Kỳ?
Di
dân trên thế giới chọn Hoa Kỳ làm điểm
đến v́ ưa thích và thán phục thể chế
chính trị và lối sống Mỹ. Họ có thể
tự do trở về cố quốc mà chẳng ai ngăn
cản. Nhưng, họ không thể buộc người
Mỹ phải bồi thường cho những người
nô lệ da đen và hậu duệ. Bởi lẽ,
Chế độ Nô lệ là một sản phẩm
chung trên con đường tiến hoá của nhân
loại. Họ nên và phải chống chế độ
nô lệ hiện đại ở nơi chôn nhau cắt
rốn.
Nhân loại ghét ai nhất?
Không
ai ưa những kẻ tráo trở, ăn tục nói phét
v́ đó thuộc loại kư sinh trùng trong xă hội loài
người.
Chẳng
ai thích những kẻ ăn cháo đá bát v́ thuộc
loại bạc t́nh, bạc nghĩa trong quan hệ hôn nhân,
ḍng họ, láng giềng, đồng nghiệp, chủ
tớ.
Ai
mà ưa được những kẻ yêu nước
bằng mồm t́m mọi cách trốn tránh trách
nhiệm bảo quốc an dân được quy định
trong Hiến pháp của bất cứ quốc gia nào trên
thế giới.
Xă
hội khó ưa bọn buôn gian bàn lận v́ gây
thiệt hại trầm trọng tới công kỹ
nghệ quốc gia và sức khoẻ cộng đồng.
Khi
đă chọn nơi này làm quê hương tất
phải thích ứng với cuộc sống mới, ra
sức tự lập để vươn lên v́ các
thế hệ mai sau. Không đ̣i hỏi quá quy định.
Không đứng núi này sang núi nọ.
Bất
măn ư? Hăy trở về cố quốc thay v́ tham gia các
hoạt động phá hoại tài sản tư nhân
lẫn quốc gia không được hoan nghênh mà c̣n có
thể rơi vào lao lư.
Đại-Dương
|