TỰ
CHỦ TRÊN BIỂN NAM TRUNG HOA Đại-Dương |
South China Sea: Indonesia And Vietnam Prove Duterte
Wrong (Forbes) US Withdrawal From INF Treaty: Impact on Asia
(Diplomat) Pompeo
Assures Philippines of US Protection in Event of Sea Conflict With China
(Reuters) BRI
a stepping stone to revive Eastern nations (Asia Times) Time
for Asia to rethink its deep dependence on US for security (Nikkei) Beijing
has a maritime militia in the South China Sea. Sound fishy? (SCMP) US
trying to make waves in South China Sea again: China Daily editorial (China
Daily) Explained:
South China Sea dispute (SCMP) TỰ CHỦ TRÊN BIỂN NAM TRUNG HOA Đại-Dương Trận
chiến giữa “tự do
và dân chủ” với “nô
lệ và độc tài” diễn ra khắp thế
giới, đặc biệt vô cùng gay gắt và phức
tạp trên Biển Nam Trung Hoa (SCS). Các quốc gia Đông
Nam Á đang đứng trước một sự
chọn lựa khó khăn, nhưng, cần phải
lột xác. Các
quốc gia quanh SCS gồm có Trung Cộng, Đài Loan, Phi
Luật Tân, Việt Nam, Mă Lai Á, Brunei, Tân Gia Ba có
thể rơi vào cuộc chiến bất ngờ mà
chẳng nước nào thoát được. Thái Lan,
Indonesia, Lào, Cambode, Myanmar cũng khó tránh. V́
thế, lột xác không như một khẩu hiệu mà
đă trở thành mệnh lệnh cho các dân tộc
Đông Nam Á nếu muốn đất nước phát
triển thực sự và có nền an ninh dài hạn trên
lộ tŕnh dẫn tới trường cữu. Nhiều
thế kỷ trôi qua, mỗi dân tộc đều
thiết lập cương thổ riêng biệt dựa
và sức mạnh nên nhược tiểu thường
biến thành miếng mồi ngon cho Chủ nghĩa Đế
quốc Thực dân. Ranh giới trên đất liền
rất rơ ràng, dễ dàn xếp khi nảy sinh xung đột
hoặc tranh chấp. Nhưng,
với biển cả mênh mông việc phân định
hải giới vô cùng khó khăn cho người đi
biển. Công
ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển
1982 (UNCLOS)
đă quy định rơ ràng hải giới của
từng quốc gia từ đất liền ra biển
khơi: Nội hải (bên trong đường cơ
sở), Lănh hải (12 hải lư tính từ đường
cơ sở), Tiếp giáp Lănh hải (12 HL), Vùng
Đặc quyền Kinh tế (200 HL tính từ
đường cơ sở), Thềm Lục địa (cách bờ không quá 350
HL). Tuy nhiên, các quốc gia ven SCS vẫn yêu sách chủ
quyền dựa theo lịch sử và nhu cầu chính
trị nên tạo ra môi trường hỗn loạn, khó
t́m được giải pháp thoả đáng v́
chẳng dựa theo công pháp quốc tế. V́
thế, các quốc gia duyên hải Đông Nam Á nhất
định phải thực hiện: (1)
Không thể kiện Trung Cộng về chủ quyền
SCS v́ các chính phủ Trung Hoa Dân Quốc hoặc Trung
Cộng đă từ chối ra trước Toà án Công lư
Quốc tế (ICJ), Toà án duy nhất trên thế
giới có thẩm quyền xét xử về chủ
quyền quốc gia. (2) Phải
kiện Bắc Kinh vi phạm quyền-chủ-quyền và
quyền-tài-phán lên Toà án Trọng tài Thường
trực về Luật Biển (PCA) dựa vào án
lệnh mà Toà đă phán ngày 12/07/2016 trong vụ Manila
kiện Bắc Kinh. (3) Mọi quốc gia phải tuân
thủ nghiêm chỉnh UNCLOS và phán quyết của PCA.
(4) Các quốc gia duyên hải ĐNA nên đàm phán song
hoặc đa phương tuỳ hiện t́nh để
giải quyết t́nh trạng chồng lấn, nếu có,
và hợp tác khai thác chung. Nhờ PCA phán xét nếu chưa
thoả măn. Tổ chức tuần tiễu chung để
trực tiếp giải quyết vi phạm
quyền-chủ-quyền, ngăn chặn khủng
bố, buôn lậu, cướp biển; hoặc nguy cơ
nhen nhúm chiến tranh. (5) Bộ Quy tắc Ứng xử
ở Biển Nam Trung Hoa (COC), sẽ được Trung
Cộng và ASEAN đàm phán, phải có điều
khoản ràng buộc pháp lư. Chủ
tịch Tập Cận B́nh đẩy mạnh chiến lược
“bất chiến tự nhiên thành” thông qua các
biện pháp quân sự, kinh tế, chính trị,
ngoại giao, văn hoá. Đe
doạ quân sự từ Bắc Kinh làm cho Tổng
thống Phi Luật Tân Rodrigo
Duterte phải bỏ rơi chiến thắng pháp lư năm
2016 để hy vọng trở thành “một tỉnh
của Trung Cộng”, Thủ tướng Mă Lai Á Najib
Razak lặng thinh khi chiến hạm của Bắc
Kinh xâm phạm lănh hải; Bắc Kinh đưa tàu
chấp pháp và dân quân biển quấy nhiễu việc
chỉnh trang căn cứ trên đảo nhỏ Thị
Tứ do Phi Luật Tân kiểm soát ở Spratly Islands (Trường
Sa, Nam Sa); Xây dựng 7 đảo nhân tạo tại Nhóm
đảo Nam Sa; Giàn khoan HD-981 được 100 tàu các
loại hộ tống vào khảo sát trong EEZ của
Việt Nam; Ngăn cản việc hợp tác khai thác
dầu hoả trong EEZ của Việt Nam và Phi Luật Tân
với các doanh nghiệp quốc tế (Hoa Kỳ, Nga, Tây
Ban Nha); Tấn công, tịch thu ngư cụ và tài
sản của ngư dân Việt Nam và Phi Luật Tân;
Cắt cáp các tàu của Việt Nam và Phi Luật Tân
khảo sát dầu khí trong vùng EEZ. Tập
Cận B́nh đưa ra chiêu bài “win-win”
với các gói viện trợ, đầu tư, cho vay
để cải thiện cơ sở hạ tầng
kinh tế theo Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI). Thực
tế, nó chứa nguy cơ “bẫy nợ” v́ các nước
trong ASEAN bị thâm thủng mậu dịch với Trung
Cộng và ngày càng rơi vào ṿng tay của “Chủ
nghĩa Đế quốc Thực dân Kiểu mới”
như phát biểu của Thủ tướng Mă Lai Á, Mahathir
Mohamad khi công du Bắc Kinh. Mă Lai Á đă ngưng hai
dự án quan trọng với Trung Cộng trị giá $22
tỉ. Chính phủ Thái Lan quyết định làm
chủ 80% Dự án Đường sắt Cao tốc
Bangkok với tỉnh Nakhon Ratchasima trị giá $5.7 tỉ
nhằm nối Côn Minh đă tới Lào. ASEAN cần
phải lưu ư đến chủ trương trốn
thuế của Bắc Kinh khi di chuyển vốn, nhân công
đến ASEAN có thể gây xáo trộn xă hội
một cách mănh liệt và bị trừng phạt lây. Nhằm
thực hiện chính sách “phiên thuộc” nên Bắc
Kinh t́m mọi cách làm ung thối nền tảng chính
trị của ASEAN bằng cách quảng bá mô h́nh độc
tài và văn hoá tham nhũng. Các dân
tộc Mă Lai Á, Thái Lan, Indonesia, Phi Luật Tân đă
phản đối quyết liệt trong khi Cambode và Lào
đầu hàng, Myanmar nghiêng ngă khiến cho ASEAN khó
chống lại các thủ đoạn gian manh của
Trung Cộng. Bắc
Kinh đang kêu gọi “Á Đông là của người
Á Đông” chẳng khác chính sách “Đại Đông
Á” của Đế Quốc Nhật Bản thi hành
từ nửa đầu của Thế kỷ 20. V́
thế, Bắc Kinh đă soạn thảo Khung cho COC
nhằm buộc ASEAN phải chấp nhận sự
chỉ huy mọi mặt từ Bắc Kinh theo tinh
thần Khổng giáo. Chỉ cần Lào hoặc Cambode không
đồng ư điều khoản ràng buộc trong COC th́
khát vọng của ASEAN sẽ tan thành mây khói. Khát
vọng ASEAN trở thành một lực lượng quan
trọng ở Đông Nam Á khó thành sự thật
nếu không thực hiện mô h́nh “thiểu số
phục tùng đa số”. Bắc Kinh dễ dàng mua
chuộc một thành viên th́ cái trứng do ASEAN ấp
chẳng bao giờ nở. Indonesia
tuyên bố quyền-chủ-quyền “North
Natuna Sea”, thiết lập khu vực đánh cá mà
Bắc Kinh cũng tuyên bố là vùng chồng lấn.
Việt Nam đang thúc đẩy một hiệp ước
nhằm đặt “ngoài ṿng pháp luật = outlaw)
nhiều hoạt động của Trung Cộng đang
diễn ra ở SCS. Tờ
Forbes ngày 28/02/2019 nhận định “Trung
Cộng muốn thống trị toàn vùng Indo-Pacific,
buộc Hoa Kỳ phải ra đi để làm bá
chủ quân sự, kinh tế, chính trị mà không
bị thách đố”. Hiệp
ước Lực lượng Nguyên tử Tầm trung (INF)
được Hoa Kỳ và Liên Sô kư kết năm
1987, nhưng, Trung Cộng đứng ngoài nên kiện toàn
INF nhằm mở rộng “vùng chống tiếp cận
và chống xâm nhập, A2/AD”. Không bị INF hạn
chế, Hoa Thịnh Đốn có thể áp lực để
các đồng minh Châu Á đặt hoả tiễn nguyên
tử tầm trung trên lănh thổ bao quanh Trung Cộng. Tổng
thống Duterte lập lại nhiều lần câu hỏi “tại
sao đồng minh Hoa Kỳ chẳng làm ǵ để ngăn
chặn Trung Quốc xây đảo nhân tạo, quân-sự-hoá
trong tầm pháo binh tới Phi Luật Tân”.
Tại sao Duterte ỷ lại vào Mỹ mà không áp
dụng phán quyết của PCA để chống
lại Tập Cận B́nh? Phát
biểu tại Thủ đô Manila hôm 1 tháng 3-2019, Ngoại
trưởng Mike Pompeo xác nhận Hoa
Kỳ tôn trọng Hiệp ước Pḥng thủ
Hỗ tương Phi-Mỹ năm 1951 được
Ngoại trưởng Teodoro Locsin đáp lời “Tôi
tin lư thuyết răn đe qua lời của Ngoại trưởng
Pompeo”. Dù
cho 10 quốc gia trong ASEAN có đồng ḷng hợp
sức cũng chưa bao giờ là đối thủ
ngang sức với Trung Cộng. Do đó, phải
cần đồng minh mạnh như Hoa Kỳ mới có
thể răn đe Trung Cộng. Châu
Âu muốn phát triển và an ninh vẫn phải dựa
vào chiếc dù che nguyên tử của Hoa Kỳ. Đông
Bắc Á phải dựa vào Đệ thất Hạm
đội và 50,000 Thuỷ quân Lục chiến Mỹ
đóng ở Nhật Bản và 28,000 lính Mỹ đồn
trú ở Đại Hàn. Chiếc dù che nguyên tử của
Hoa Kỳ như ông thần hộ mạng của
Nhật Bản và Đại Hàn dù cho hai quốc gia này
có lực lượng quân sự mạnh hơn khối
ASEAN gộp lại. Đông
Nam Á có 600 triệu dân với triển vọng phát
triển kinh tế nhanh chóng, nhưng, nếu đứng
riêng rẽ, thiếu đồng minh, đối tác hùng
hậu th́ nguy cơ nằm dưới sự thống
trị của Chủ nghĩa Đế quốc Thực
dân Kiểu mới chẳng c̣n xa. Đại-Dương |