Thương chiến: Món nợ trăm năm từ thời "Thế kỷ ô nhục" của TQ có thể trở thành vũ khí mới của TT Trump?

Trước t́nh h́nh thương chiến leo thang, nhiều người dân Mỹ tin rằng họ đang sở hữu một thứ "vũ khí" rất hữu ích đối với Tổng thống Trump trong cuộc thương chiến với Trung Quốc.

Vũ khí mới của ông Trump trong cuộc thương chiến với Trung Quốc

Bước đi tiếp theo của Tổng thống Mỹ Donald Trump trong cuộc thương chiến ngày càng khốc liệt với Trung Quốc có thể sẽ là điều được ghi lại trong sách sử - theo đúng nghĩa đen, Bloomberg b́nh luận.

Cụ thể, theo Bloomberg, chính quyền ông Trump đang nghiên cứu một hướng đi mới trong cuộc thương chiến mà hầu như không ai nghĩ tới - đó là sử dụng những trái phiếu được Trung Quốc bán ra và tuyên bố vỡ nợ từ thế kỷ trước, rất lâu trước ngày nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa được thành lập.

Loại trái phiếu vỡ nợ nói trên hiện được coi là một loại "đồ cổ sưu tầm", và có thể được t́m thấy trên EBay hay trong những tầng hầm và căn gác của hàng ngàn người dân Mỹ. Chúng thường được rao bán với giá sưu tầm khoảng vài trăm USD mỗi tờ.

Sau khi được thành lập, nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa chưa từng thừa nhận món nợ này từ thời Trung Hoa Dân Quốc, mặc dù điều đó không thể ngăn chặn được những nỗ lực thu thập tiền thanh toán trái phiếu của các quốc gia từng đầu tư vào chúng.

Hiện tại, khi ông Trump đối đầu với Trung Quốc trong cuộc thương chiến, những người Mỹ sở hữu loại trái phiếu cổ xưa này hy vọng Tổng thống của họ sẽ dùng đến chúng trong cuộc chiến, dù đă có một số quan chức chính phủ Mỹ cáo buộc những tay lừa đảo đang bán ra các trái phiếu giả.

"Đối với Tổng thống Trump, th́ đây là một tṛ chơi hoàn toàn mới lạ", Jonna Bianco, một chủ trang trại gia súc ở bang Tennessee và hiện nay là người đứng đầu của nhóm đại diện cho những người sở hữu trái phiếu cổ của Trung Quốc. Từng gặp gỡ Tổng thống Trump, người này đă khen ngợi và bày tỏ ḷng tin đối với nhà lănh đạo của ḿnh: "Ông ấy là người luôn đặt nước Mỹ lên hàng đầu. Cầu Chúa phù hộ cho ông ấy".

Trái phiếu Đường sắt Hukuang là một ví dụ thú vị. Nó được bán ra vào năm 1911 để giúp Trung Quốc thu được nguồn tài trợ cho việc xây dựng tuyến đường sắt kéo dài từ Hán Khẩu tới Tứ Xuyên.

Nước Mỹ từng gọi ḍng tiền chảy vào Trung Quốc đầu thế kỷ 20 là chính sách "ngoại giao đồng đô-la" - một cách xây dựng quan hệ ngoại giao (và thị trường khổng lồ chưa được khai thác) với nước này thông qua hành động giúp đỡ Trung quốc công nghiệp hóa.

Tuy nhiên, người Trung Quốc lại đặt tên cho giai đoạn này là "bách niên quốc sỉ" - hay "thế kỷ ô nhục" - cụm từ được sử dụng để nói về việc quốc gia này buộc phải đồng ư với sự kiểm soát không công bằng của nước ngoài.

C̣n đối với ông Trump trong bối cảnh thương chiến leo thang hiện nay, th́ những tờ trái phiếu cổ xưa ấy lại mang một ư nghĩa khác: chúng có thể trở thành đ̣n bẩy cho Mỹ trong cuộc đối đầu với Trung Quốc. Đó cũng chính là điều bà Bianco - người sáng lập Quỹ Trái phiếu Mỹ (ABF) - đang hy vọng.

Người phụ nữ này cho biết bà đă dành nhiều năm để nghiên cứu về nhưng nghĩa vụ pháp lư của Trung Quốc, và t́m kiếm những người có tên tuổi cho "dự án" của ḿnh. Đội ngũ của bà gồm ông Bill Bennett - người từng giữ chức vụ Bộ trưởng Giáo dục Hoa Kỳ dưới thời cựu Tổng thống Ronald Reagan; Brian Kennedy, thành viên cao cấp tại Viện Claremont; và Michael Socarras, người được Tổng thống Bush đề cử làm luật sư trưởng cho lực lượng Không quân Mỹ.

Từ trái qua phải: Tổng thống Donald trump, bà Jonna Bianco và ông Brian Kennedy. Ảm: Jonna Bianco.

Theo tính toán của bà Bianco, Trung Quốc nợ hơn 1 ngàn tỉ USD cho khoản trái phiếu đă tuyên bố "vỡ nợ". Nếu điều chỉnh theo giá lạm phát, tiền lăi suất và những thiệt hại khác, th́ Trung Quốc đă nợ một khoản tiền gần tương đương với số trái phiếu của Trung Quốc do Bộ Tài chính Mỹ sở hữu hiện nay.

"Có điều ǵ sai đâu, khi ta trả lại cho Trung Quốc đúng những mảnh giấy của họ", bà Bianco nói.

Bà Jonna Bianco từng gặp gỡ ông Trump tại sân golf của ông ấy, một cuộc gặp gỡ mà theo bà là "tuyệt vời". Sau lần đó, bà này c̣n gặp gỡ Bộ trưởng tài chính Mỹ Mnuchin và Bộ trưởng thương mại Mỹ Wilbur Ross.

Những nguồn tin thân cận với Bộ Tài chính Mỹ cho biết vấn đề về trái phiếu Trung Quốc đă được nghiên cứu kỹ lưỡng' tuy nhiên ABF cho rằng việc sử dụng các trái phiếu này để trao đổi với Trung Quốc có vẻ không đúng trên phương diện pháp lư. Trong khi đó, các phát ngôn viên của hai bộ Tài chính-Thương mại Mỹ đă từ chối nêu quan điểm.

C̣n theo những nguồn tin thân cận với các quan chức Trung Quốc, th́ cho biết các quan chức này đă nói rằng họ không nghĩ khoản nợ này sẽ được khôi phục.

Mỹ có thể đ̣i Trung Quốc trả món nợ cổ xưa này hay không?

Vấn đề hiện nay, đó là thời gian trôi qua đă quá lâu để quy kết trách nhiệm cho chính phủ kế thừa của Trung Quốc, đặc biệt là sau không ít biến động dân sự.

Một trong những trường hợp được nhiều người biết đến nhất là việc Liên Xô thoái thác trách nhiệm đối với các trái phiếu được bán ra dưới thời Nga Hoàng, khiến hàng ngàn nhà đầu tư thiệt hại. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đồng ư rằng dưới góc độ nguyên tắc pháp lư, một số chính phủ kế thừa thường lựa chọn chịu trách nhiệm đối với các trái phiếu từ thời trước, một phần v́ họ không muốn mất đi nhà đầu tư của ḿnh.

Trái phiếu Đường sắt Hukuang năm 1911. Ảnh: GEORGE H. LABARRE.

"Tôi tin là tất cả những quan chức của Bộ Tài chính Mỹ đều nghĩ rằng điều này là vô lư", Mitu Gulati, một chuyên gia về các khoản nợ được tái cơ cấu vào thời chính quyền mới, b́nh luận. Ông Gulati c̣n là một giáo sư luật tại Đại học Duke.

"Ở mức độ pháp lư, đây là những khoản nợ hoàn toàn hợp lệ. Tuy nhiên bạn phải nhờ một luật sư thực sự thông minh để kích hoạt chúng", ông Gulati nói.

Các luật sư thông minh đă thử làm điều đó. Vụ việc gần nhất khiến Trung Quốc phải "nhả tiền" là một vụ kiện tập thể vào năm 1979, khi những người sở hữu trái phiếu đă buộc Trung Quốc phải ra ṭa.

Gene Theroux, trước đây là cố vấn cao cấp tại Baker & McKenzie LLP, từng là luật sư đại diện cho chính phủ Trung Quốc tại ṭa án.

Hiện đă nghỉ hưu, Theroux nhớ rất rơ vụ kiện nói trên. "Những yêu cầu của chúng tôi với tư cách là luật sư đôi khi không b́nh thường", ông nói, trong đó bao gồm việc Trung Quốc chối bỏ mọi trích dẫn có cụm từ "Trung Hoa Dân quốc" trong tiêu đề, v́ nó thiếu đi cái gọi là chính sách "Một Trung Quốc" của họ.

Vụ kiện trên đă bị bác bỏ trên cơ sở Đạo luật Miễn trừ Chủ quyền Nước ngoài năm 1976. Đạo luật này cho phép các ṭa án của Mỹ xét xử các vụ kiện chống lại các chính phủ nước ngoài về tuyên bố thương mại, nhưng lại không thể áp dụng hồi tố cho loại trái phiếu phát hành vào đầu thế kỷ.

Đối với khoản nợ thế kỷ của Trung Quốc, chuyên gia Gulati cho rằng Mỹ vẫn có thể kiện Trung Quốc với lập luận rằng Bắc Kinh thực hiện thanh toán bằng trái phiếu hiện đại vi phạm các điều khoản thanh toán tương xứng.

Được biết, Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch của Mỹ cũng đang nghiên cứu về khoản nợ cổ xưa của Trung Quốc. Tuy nhiên, phía Nhà Trắng vẫn chưa có thông tin chính thức về điều này, và cuộc chiến thương mại giữa hai nước vẫn đang hết sức gay cấn.

***  

Ông thần Trump

Nguyễn Chương

Tưởng nói đùa mà toàn chuyện thật

Tưởng đ̣i nợ vô lư mà có cơ sở pháp lư

1/ Đời Nhà Thanh, vào năm 1911, phát hành trái phiếu để có tiền xây dựng tuyến đường sắt nối Hán Khẩu với Tứ Xuyên. Một số nước mua trái phiếu, trong đó có người Mỹ. Theo tính toán gộp vốn lẫn lời cùng một số chi phí khác (có liệt kê trong trái phiếu giao dịch), tổng số tiền mà Bắc Kinh nợ các trái chủ (chủ trái phiếu) bên Mỹ là hơn 1.000.000.000.000 tức hơn một ngàn tỷ USD!

Bloomberg cho biết Tổng thống Trump, Bộ trưởng Tài chính Mỹ Steven Mnuchin và Bộ trưởng Thương mại Wilbur Ross gặp các trái chủ và đại diện của họ để xem xét khả năng giúp các trái chủ đ̣i lại số tiền trên.

2/ Khi hay tin chánh phủ Mỹ có thể buộc Bắc Kinh trả nợ…cách đây hơn một thế kỷ (108 năm, từ năm 1911), nhiều người nghĩ là TT Trump cà rỡn chơi. Bởi v́ nước Mỹ quá giàu, đâu cần phải đi moi nợ xa lắc xa lơ để có tiền xài.

Nhưng trước một Bắc Kinh chưa thực hùng mà đă hung, chưa thực giàu mà đă gian, ông Trump quyết cho họ Tập lănh một bài học vỡ mặt.

3/ Bắc Kinh hiện nay, tức Trung Cộng, cho rằng món nợ kếch sù đó do nhà Thanh đi mượn, chẳng liên can ǵ với Trung Cộng, “vô lư”, không thể buộc Trung Cộng trả nợ thay.
Ngặt cái là chính Trung Cộng đă từng chấp nhận trả nợ từ đời nhà Thanh chớ không “vô lư” ǵ ráo trọi!

Bà Jonna Bianco, chuyên gia thuộc Quỹ ABF – đại diện cho các chủ nhân của số trái phiếu quá hạn trên, cho biết: vào năm 1987, trong Thỏa thuận lấy lại Hương Cảng từ chánh phủ Vương quốc Anh, Bắc Kinh rốt cuộc đă phải chi trả số tiền trái phiếu mà nhà Thanh c̣n nợ người Anh.

Hồi đó, Trung Cộng giở lập luận món nợ đó từ triều đ́nh Măn Thanh nên họ không bị ràng buộc trách nhiệm phải trả. Bên Anh phản đ̣n: Anh quốc thuê Hương Cảng từ tay nhà Thanh, vậy họ cũng chỉ trả lại Hương Cảng cho … nhà Thanh mà thôi.

Trung Cộng muốn kế thừa lợi ích (sở hữu Hương Cảng) th́ cũng phải kế thừa trách nhiệm (trả nợ), “có qua có lại mới toại ḷng nhau”.

4/ Nếu Anh quốc có Hương Cảng trong tay để buộc Bắc Kinh trả nợ (rồi mới giao Hương Cảng), vậy Mỹ có ǵ để ép Bắc Kinh?

Đó chính là… những trái phiếu (do Mỹ ban hành) mà Bắc Kinh đang sở hữu, cũng kếch sù cả ngàn tỉ USD. Bắc Kinh muốn Washington trả vốn lẫn lời từ các trái phiếu này, hiểu rồi đó, Bắc Kinh cũng phải trả nợ do nhà Thanh để lại. Bằng không, Mỹ gh́m lại chưa trả.
Bắc Kinh đang cạn dần ngân khố, gặp phải đ̣n “bắt chẹt” này từ ông thần Trump, Bắc Kinh có nước xách bị đi ăn mày.

5/ Nói nào ngay, nếu Bắc Kinh cư xử đàng hoàng, ăn nói không nuốt lời, Mỹ cũng không cần nhắc lại món nợ xa lắc xa lơ làm ǵ. Bắc Kinh giờ đây đang phải chửi thề cha nội Trump mắc dịch, cũng bởi v́ họ quên ở đời “cao nhơn tắc hữu cao nhơn trị”, cao nhơn ở đây là ông Trump.

Nếu Mỹ đâm đơn kiện Bắc Kinh đ̣i trả nợ, ṭa xét xử cũng phải mất mấy năm. Trong thời gian vài năm này, Mỹ có quyền “ngâm” trái phiếu Mỹ (mà Bắc Kinh sở hữu) trước khi có phán quyết của ṭa. Mỹ thủng thẳng mới trả theo kiểu này, Bắc Kinh cạn tiền, tăng huyết áp, dám chừng thổ huyết nhập địa luôn.

Cũng có nghĩa là ông Trump đang bắn tín hiệu để Bắc Kinh hiểu ra rằng tốt nhứt nên xuống nước, thực hiện răm rắp những yêu cầu từ Mỹ trong đàm phán thương mại bấy lâu.

Nguyễn Chương

Trở lại