Hầu
hết chúng ta chưa từng rơi vào trường
hợp bị đấu tố trong chiến dịch
Cải Cách Ruộng đất năm 1953-1955 nên
chỉ được nghe kể lại, hoặc
bới đống tro tàn từ các tác phẩm liên
quan để biết những ǵ đă từng
chụp lên đầu dân tộc Việt Nam vốn
khốn khổ v́ chiến tranh, nghèo đói và lạc
hậu. Các tác phẩm viết về giai đoạn
tàn khốc đó đều do những người
đứng từ vị trí quan sát hơn là nạn nhân
của thảm họa nên thiếu những hơi
thở ngột ngạt, những đớn đau vô vàn
về thể chất lẫn tinh thần.
Dương Thu Hương với Thiên Đường
Mù, cháu của một ông Đội Cải cách
vẫn thiếu sự đồng cảm cùng nạn
nhân.
Tác phẩm “Ngày Long Trời, Đêm Lở Đất”
của Trần Thế Nhân đă mượn lời
hồn ma Bác sĩ Mai Duy Vỹ “tên địa
chủ bóc lột, tay sai cho Pháp” rọi một góc nh́n
khác từ các nạn nhân gánh chịu những ngón
đ̣n thù khủng khiếp nhất của chế
độ cộng sản.
Bồ Tùng Linh đă dùng gần cả cuộc
đời để dựng lên bộ “Liêu Trai Chí
Dị” với 500 câu chuyện chung sống giữa
con người và các loài ma trong t́nh yêu thương,
niềm hạnh phúc tương tác như một
giấc mơ đẹp và bất tận. Bồ
Tùng Linh đứng ở cương vị người
để quan sát loài ma:
Nói láo mà chơi, nghe láo chơi,
Giàn dưa lún phún hạt mưa rơi,
Chuyện đời nghĩ chán không buồn nhắc,
Thơ thẩn nghe ma đọc mấy lời.
Đàng viên cộng sản Mai Duy Vỹ đă làm
ma nh́n về phía loài người để thấy
những lừa lọc, dối trá, điêu ngoa, đểu
giả, tàn ác, tham lam, dă man, cuồng tín được
che đậy sau lớp sơn Chí Tôn, Chí Thánh, Chí
Linh, Chí Thần.
Trong tác phẩm “Mao Trạch Đông: Cuộc
đời Chính trị và T́nh dục”, Lư Chí
Thỏa, bác sĩ riêng của lănh tụ đă
vạch trần cuộc sống t́nh dục vô luân mà
chưa có ai dám công khai lên tiếng dù họ Mao đă
đi nhảy sol, đố, ḿ với giun dế
từ lâu.
Trần Thế Nhân đă vời hồn ma cung
nữ kể về sự đam mê sắc dục, phàm
phu tục tử và tính sở khanh, bất nghĩa, tàn
ác của kẻ tự nhận Đấng Chí Tôn, Chí
Thánh, Chí Linh, Chí Thần. “Tư tưởng”
đó lại truyền xuống đến cấp
Bộ Trưởng, Bí thư Tỉnh ủy khi coi
phụ nữ như món hàng t́nh dục. Hồn ma
Thùy Dương xác nhận qua kinh nghiệm bản thân
về thói tham mê sắc dục và coi thường
phụ nữ rất phổ biến trong giới lănh
đạo cộng sản thời đổi mới.
Nhưng Dương Thu Hương trong tác
phẩm “Đỉnh Cao Chói Lọi” đă mô tả
Hồ Chí Minh, thể hiện qua nhân vật Chủ
tịch, rất thương nhớ con trai bị chia ĺa,
đau buồn v́ vợ bị giết.
Đảng cộng sản Việt Nam tự hào
đă mang lại độc lập, tự chủ cho dân
tộc như những kẻ giống Mai Duy Vỹ
hằng tin cho tới chết, mặc dù đă từng
chứng kiến cố vấn Tàu điều khiển
vụ Cải cách Ruộng Đất từ đầu
tới cuối. Hồn ma lănh tụ xác định
ḿnh không có khả năng cứu bất cứ ai,
kể cả Mai Duy Vỹ v́ các cố vấn vĩ
đại đă ra chỉ tiêu 5% địa chủ cho
Việt Nam.
Chừng nào người Việt Nam mới
hiểu được độc lập, tự
chủ không đến từ khẩu hiệu mà
phải có tự do tư tưởng? Thiện
và Ác luôn luôn chung sống trong mỗi con người.
Ác hay Thiện thắng thế sẽ điều
khiển hành động cá nhân. Bạo
lực cách mạng của chủ nghĩa Marx-Lenin
đă khơi dậy và trau dồi “ác tính” lên
cực độ làm lấn át “thiện tính” đáng
yêu của nhân loại để biến con người
thành ác quỹ khát máu, hung tàn.
Một Mai Duy Vỹ lả người v́ đói,
kiệt sức v́ thất vọng đến như
đă chết hơn phân nửa vẫn bị tiếp
tục mang ra đấu tố với nhục h́nh
chỉ thấy ở thời Trung Cổ và các “sáng
tạo” mới nẩy sinh từ khối óc đen
kịt như bùn lầy của đám bần cố nông
thất học.
Trống, chiêng phụ họa với tiếng reo
ḥ khản cổ của bầy đàn chỉ để
xâu xé, dày xéo một thân h́nh thoi thóp bị đạp
xuống chiếc hố vuông không đủ nằm
thẳng cẳng. Những tên ác quỷ đội
lốt người đă dùng cuốc, xẻng đập
liên tu bất tận lên tấm thân chỉ c̣n có
bắp thịt co giật để có thể lấp
đất mà đầu gối của tên địa
chủ Mai Duy Vỹ khỏi lồi trên mặt đất.
Mai Duy Vỹ nằm trong số 5% dân bị quy vào
hàng địa chủ cần trừng trị, các ngài
Đội Cải cách cũng không tha cho đàn bà, con
nít ḍng họ Mai. Những người trong gia
đ́nh Mai Duy Vỹ chẳng những bị tước
đoạt của cải, quyền sống mà c̣n
bị đẩy xuống bên dưới hàng súc
vật. Gặp th́ sỉ nhục, thấy th́
hạch hỏi buộc họ phải nếm trải
mọi nỗi thống khổ mà chưa từng có người
bần cố nông hoặc nông dân nào phải trải
qua.
Gấp lại tập truyện “Liêu Trai Chí
Dị”, độc giả như thoảng thấy mùi
thơm của các loài hoa, những tiếng cười
rộn ră, niềm hạnh phúc lâng lâng khi được
chung sống với ma. Và, khát khao được
sống những giây phút thần tiên một đêm dù
cho sáng hôm sau có thấy ḿnh nằm tênh hênh trên băi
cỏ hoặc trong lùm cây.
Khi cuốn “Ngày Trời Long, Đêm Đất
Lở” được khép lại, máu từ các trang
giấy, máu thoát ra từng con chữ cứ nhảy múa
trước mắt, và tiếng reo ḥ man rợ
được từng hồi trống, chiêng phụ
họa vẫn văng vẳng bên tai.
Ước mong sao, tự hậu dân tộc
Việt Nam không c̣n ngây thơ, hoặc giả bộ
ngây thơ để bị lừa hết lần này
đến lượt khác mà vẫn vô cảm.
Lại mơ ước sao cho lịch sử thương
đau của dân tộc măi măi không c̣n tái diễn.
Đại Dương
|