ỔN ĐỊNH
VÀ PHÁT TRIỂN TRÊN BIỂN NAM TRUNG HOA Đại-Dương |
Tài
liệu tham khảo: Biden likely to skip Asean summits,
putting focus back on US commitment to region amid growing China clout
(SCMP) Why China rarely escalates US
provocations (Asia Times) Joint South China Sea Patrols Could Begin
in 2023, Philippine Official Says (Diplomat) Marcos approves Natl Security Policy
(Manila Times) ỔN ĐỊNH VÀ
PHÁT TRIỂN TRÊN BIỂN NAM TRUNG HOA Đại-Dương
Hầu
hết các quốc gia trên thế giới vẫn mong cho
Biển Nam Trung Hoa (SCS) sóng yên, biển lặng để
đẩy mạnh giao thương với khu vực
đang phát triển mạnh mẽ nhất Địa
cầu. Nhưng,
SCS cũng là nơi dễ phát sinh ra các vụ đụng
độ, tranh chấp đổ máu giữa các cường
quốc biển trên thế giới. Có thể trở thành
ng̣i nổ Đệ Tam Thế Chiến mà h́nh như nhân
loại chưa h́nh dung tới. Tham
vọng thống trị toàn cầu của Chủ nghĩa
Cộng sản đang nằm trong tay của Bắc Kinh
sau khi Liên Xô sụp đổ năm 1991. Tuyên
bố của Lănh tụ Đặng Tiểu B́nh “Mèo
trắng hay mèo đen không quan trọng, miễn là nó
bắt được chuột” với hàm ư “Đảng
Cộng Sản Trung Quốc có thể duy tŕ quyền
lực chỉ duy nhất bằng cách thúc đẩy phát
triển kinh tế, và Trung Quốc chỉ có thể
hiện-đại-hóa dưới một chế độ
độc đảng mạnh”. V́ thế, Đặng
đă cho Quân đội Nhân dân tàn sát cuộc biểu
t́nh do sinh viên lănh đạo năm 1989 v́ dám kêu
gọi “trách nhiệm giải tŕnh cao hơn, quy tŕnh
hợp hiến, dân chủ, tự do báo chí và tự do
ngôn luận”. Bất
cứ lănh tụ cộng sản ở quốc gia nào, giàu
hay nghèo, phát triển hoặc chậm tiến cũng
tung ra hàng vạn lời hứa để xoa dịu dư
luận công chúng rồi theo gió bay đi chỉ c̣n
lại các biện pháp, chính sách cai trị khắc
nghiệt hơn miễng sao Đảng Cộng Sản
vẫn toàn quyền lănh đạo đất nước.
Bỏ
ra ngoài các nước Việt, Miên, Lào, Myanmar vốn
sống chết với Trung Quốc th́ Phi Luật Tân, Mă
Lai Á, Brunei, Indonesia, Thái Lan, Tân Gia Ba, Đài Loan vẫn
nằm trong tham vọng chinh phục của Bắc Kinh. Những
điểm dị biệt giữa Trung Quốc và các nước
Phi Luật Tân, Mă Lai Á, Brunei, Indonesia, Thái Lan, Tân Gia Ba,
Đài Loan là Độc Tài Toàn Trị và Dân Chủ
với các chừng mực khác nhau do bối cảnh
lịch sử của mỗi dân tộc. Họ
sinh hoạt chung trên Biển Nam Trung Hoa (SCS) từ
hồi xa xưa mà chưa bao giờ soạn thảo, cam
kết hoặc ấn kư các quy luật chung sống hoà
b́nh, cùng phát triển, ǵn giữ tài nguyên thiên nhiên lâu
dài. Thay vào đó, chỉ có vét cạn tài nguyên thiên
nhiên bằng bất cứ phương tiện sáng
tạo nào. Ngư dân tiêu thụ bất cứ loại
hải sản nào đă lưới, câu, bắt
được dù hải sản sắp sinh nở.
Họ cào, quét, lưới, câu cả ngày lẫn đêm
khiến ngư sản không c̣n cơ hội sinh đẻ.
Trung
Quốc có đội tàu đánh bắt hải sản
nhiều và đồ sộ nhất thế giới, hành
nghề bất kể thời gian, càn quét trên đại
dương, biển lớn nhỏ, lấn sâu vào các Vùng
Đặc Quyền Kinh tế (EEZ) của các quốc gia
không đủ phương tiện, sức mạnh
bảo vệ. Trái
lại, các quốc gia Châu Âu và Nhật Bản nhận
thức được tầm quan trọng của
Biển Cả nên thiết đặt các quy luật
nhằm tránh va chạm trên các đại dương trên
địa cầu. Thiếu
quy luật chung và văn kiện kư kết nên Bắc
Kinh hành động trên nguyên tắc “Mạnh
được, Yếu thua” và “Ta là Luật, Luật
là Ta” trên các đại dương tạo ra t́nh
trạng bất ổn thường xuyên dễ dẫn
tới chiến tranh, hoặc bị thống trị,
lấn áp. Tất
các quốc gia duyên hải Đông Nam Á và Trung Quốc
đă kư và phê chuẩn Công ước Liên Hiệp
Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS), nhưng,
chỉ có Tân Gia Ba thi hành nghiêm chỉnh. Số quốc
gia c̣n lại bẻ cong UNCLOS để bảo vệ
quyền hạn bất-hợp-pháp nên nguy cơ va
chạm quyền lợi trên biển vẫn tồn
tại dễ khơi mào chiến tranh. Tệ
hơn nữa, họ cũng không điều chỉnh cách
ứng xử trên Biển Nam Trung Hoa cho phù hợp
với các quy định trong UNCLOS. V́ thế, nước
mạnh vẫn tiếp tục chèn ép, ức hiếp, cưỡng
đoạt tài nguyên thiên nhiên, vùng biển
quyền-chủ-quyền của các nước nhược
tiểu. Chính
sách “đèn nhà ai nấy rạng” của các quốc
gia duyên hải Đông Nam Á đă giúp Bắc Kinh
thực hiện kiểu “đàm phán song phương”
để gặm nhấm chủ quyền hoặc
quyền-chủ-quyền của nước khác. Bắc
Kinh theo đuổi mục tiêu làm chủ hoàn toàn vùng
biển nước sâu và tài nguyên thiên nhiên của
Biển Nam Trung Hoa, bóp nghẹt khả năng giàu
mạnh và tự do của các quốc gia Duyên hải
Đông Nam Á. Bắc
Kinh dùng chính sách chia để trị nên cương
quyết duy tŕ kiểu đàm phán riêng với từng
Quốc gia Duyên hải Đông Nam Á v́ dễ gây áp
lực hơn đối phó với toàn thể ASEAN. Tập
Cận B́nh th́nh ĺnh sa thải Bộ trưởng
Ngoại giao, Tần Cương và đưa Vương
Nghị trở lại điều hành Bộ này. Vương
Nghị lập tức thực hiện chuyến công du
Campuchia, Mă Lai Á, Tân Gia Ba với nhiệm vụ gắn
chặt vào chuỗi cung ứng toàn cầu đang suy
yếu v́ Covid-19 và t́nh trạng chống đối
Trung Quốc gia tăng tại các quốc gia duyên
hải Đông Nam Á. Giải pháp duy nhất cho các quốc gia Duyên hải
Đông Nam Á Sau
Đệ nhị Thế chiến, Nhật Bản và Nam
Hàn chấp nhận sự đóng quân của Hoa Kỳ
để tránh chiến tranh với Trung Quốc phù
hợp với chính sách “ngăn chặn sự bành trướng
của Chủ nghĩa Cộng sản”. Hoa Kỳ đóng
50,000 Thủy quân Lục chiến ở Nhật Bản và
27,500 lính Mỹ tại Nam Hàn suốt 87 năm qua mà
chỉ bị cuộc xâm lăng thất bại của
Bắc Hàn (1950-1953). Nhật Bản và Đại Hàn
kết t́nh đồng minh với Hoa Kỳ có thể
được tiếp cận với khoa học kỹ
thuật tân tiến nhất thế giới làm bàn đạp
cho hai nước bị chiến tranh tàn phá vươn
lên thành quốc gia phát triển toàn diện trong
một thời gian ngắn. Nhật Bản và Đại
Hàn được Tây Phương bật đèn xanh cho
khai thác thị trường 1 tỷ dân Hoa Lục.
Cộng đồng quốc tế lục đục theo
sau. Bắc
Kinh ngậm đắng nuốt cay mà không thể phá ṿng
vây để làm chủ Biển Đông Trung Hoa (ECS) và
Biển Nam Trung Hoa (SCS). Bắc Kinh thường phái phi cơ
và chiến hạm đe dọa Nhật Bản và Đại
Hàn, nhưng, đều bị chặn bên ngoài Vùng
Đặc quyền Kinh tế (EEZ), Vùng Nhận dạng
Pḥng không (ADIZ). Chú
bé tí hon Tân Gia Ba làm bạn với nhiều quốc gia,
nhưng, chấp nhận Hoa Kỳ như một “đồng
minh không hiệp ước” nên duy tŕ được
nền độc lập tự chủ và phát triển
với lợi tức b́nh quân đầu người năm
2021 của Tân Gia Ba 89,000 USD. Hoa Kỳ 76,000 USD. Brunei 44,00
USD. Mă Lai Á 13,000 USD. Trung Quốc 12,000 USD. Thái Lan 8,000
USD. Indonesia 5,000 USD. Việt Nam 4,000 USD. Phi Luật Tân
3,700 USD. Trong
khi đó, Việt Nam, Lào, Campuchia, Myanmar rơi vào
chiến tranh cục bộ, chiến tranh uỷ
nhiệm, chiến tranh ư thức hệ làm tiêu hao sinh
lực quốc gia. Độc tài, Đảng trị
vẫn hoàn Đảng trị, Độc tài !!! Bắc
Kinh sử dụng Lực lượng Bán quân sự như
Cảnh sát biển, Dân quân biển để kiểm
soát và mở rộng quyền hàng hải và chủ
quyền của Trung Quốc mà các quốc gia duyên
hải Đông Nam Á không đủ sức chống
đỡ. Thời
Tổng thống Donald Trump đă phái Khu trục hạm
tuần tra thường xuyên Biển Nam Trung Hoa, kể
cả các “đảo nhân tạo” do Trung Quốc
trấn đóng đúng theo quy định của UNCLOS.
Khi Hải cảnh Trung Quốc quấy rối Mă Lai Á thăm
ḍ dầu khí trong Vùng Đặc quyền Kinh tế
của Mă Lai Á, Tổng thống Trump đă phái một
Tàu đổ bộ tối tân của Mỹ tập
trận tại hiện trường. Sau đó điều
động một Chiến hạm Hải chiến
Cận duyên (LCS) trú đóng thường trực ở
Tân Gia Ba từ năm 2013 yểm trợ tàu thăm ḍ
dầu khí của Mă Lai Á buộc Hải cảnh và tàu
cá của Trung Quốc quấy rối phải rút lui. Hải
cảnh Trung Quốc ngày càng lộng hành trên SCS kể
từ khi Joe Biden đắc cử Tổng thống Hoa
Kỳ năm 2020. Lời nói suông, hoa mỹ không bao
giờ có tác động đối với chính sách trên
Biển Nam Trung Hoa của Bắc Kinh. Tây Phương và
các quốc gia duyên hải Đông Nam Á phải hành
động quyết liệt. Phi Luật Tân bắt đầu
ngả hẳn về phía Hoa Kỳ. Nhật
Bản và Nam Hàn phải góp một phần kinh phí đóng
quân của Mỹ khi đă trở thành giàu có. Không
những họ duy tŕ được nền ḥa b́nh,
ổn định mà c̣n phát triển kinh tế và đời
sống văn minh tương đương với Âu
Mỹ. Họ trở thành “người cho việc”
tới các quốc gia Đông Nam Á. Khoảng 500,000 công
nhân từ các quốc gia chậm tiến làm việc
tại Nhật Bản và Đại Hàn. Các
quốc gia duyên hải Đông Nam Á phải giải
quyết được các gút mắc chủ yếu
để cất cánh. Thứ
nhất, thực hành đúng và chính xác về chủ
quyền Biển Đảo được quy định
chi tiết trong Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS). Thứ
hai, hợp tác chặt chẽ với Hoa Kỳ và NATO
trong các hoạt động Tự do Hàng hải trên
Biển Nam Trung Hoa. Thứ
ba, hăy học hỏi nghiêm chỉnh kinh nghiệm của
Nhật Bản và Hàn Quốc đối phó với tham
vọng bành trướng của Bắc Kinh: đồng
minh với Hoa Kỳ; học hỏi và áp dụng kỹ
thuật Âu Mỹ để đẩy nhanh tốc độ
khoa học, kỹ thuật quốc gia. Thứ
tư, tránh bàn luận vấn đề Biển Nam Trung
Hoa với Campuchia, Lào, Myanmar. Một
Liên minh đồng sản dị mộng chẳng giúp
ích ǵ cho phát triển quốc gia hoặc bảo vệ
quyền Độc Lập Dân Tộc mà c̣n tạo
điều kiện cho Bắc Kinh thao túng dễ dàng. Đại-Dương |