Lịch
sử không phải do “Bên Thắng Cuộc”
viết. Nguyễn
Quang Duy |
Ngày 30/4/1975 là một ngày lịch sử, ngày mà
quân đội Bắc Việt vượt vĩ
tuyến 17 tấn công và chiếm được Dinh
Độc Lập buộc Đại Tướng Dương
Văn Minh phải ra lệnh đầu hàng. Chỉ
riêng những sự kiện xảy ra trong ngày 30/4/1975,
đă có rất nhiều điều bị cộng
sản dấu diếm hay được dàn dựng
chỉ nhằm mục đích tuyên truyền cho chế
độ. Vào
dịp 30/4 năm 2020 tôi cho biết khoảng 4 giờ
chiều ngày 30/4/1975, khi đó tôi đang ở Chợ Sài
G̣n th́ nghe nhiều tiếng nổ lớn như đạn
súng cối, từ phía Dinh Độc Lập, tiếp
theo là những tiếng súng đủ loại… Năm
nay trang BBC cho đăng bài viết “Xét lại vai tṛ
Tướng Giáp: Một quan điểm viết sử
mới tại Việt Nam” về một quyển sách
viết bởi Tiến sĩ Lê Trung Nguyệt là con gái
của ông Lê Đức Thọ từng là Trưởng
ban Tổ chức Trung ương, người mà
quyền lực chỉ đứng sau Tổng Bí Thư
Lê Duẩn. Quan
điểm này đă bị Facebooker Huy Đức tác
giả “Bên Thắng Cuộc” cho là không đúng
sự thật về Tướng Vơ Nguyên Giáp, có đoạn
ông Huy Đức viết: “…
Cho đến giờ này ít ai biết là ngay chiều
30/4/1975, đă có những loạt súng giận dỗi
trong khuôn viên Dinh (Độc Lập) của những người
lính thuộc đơn vị được Văn
Tiến Dũng, Lê Đức Thọ chọn ‘cắm
cờ trên nóc Dinh Độc Lập’. “Cũng
trong chiều hôm đấy, Lữ 203 của trung tá Bùi
Văn Tùng phải rút về Long Thành nhường Dinh
Độc lập cho Sư 7. Lữ 203 thuộc Quân
đoàn II, nằm trong đội h́nh của ‘Cánh quân
phía Đông’ dưới quyền tướng Lê
Trọng Tấn, vị chỉ huy trung thành với tướng
Giáp.” Trên trang wikipedia về Sư đoàn 7 có
viết: “Trong chiến dịch Hồ Chí Minh, Sư 7
do (Trung Tướng) Lê Nam Phong làm Sư đoàn trưởng,
ưu tiên nhiệm vụ cắm cờ trên Dinh Độc
Lập. Ngày 30/4/1975, Sư 7 được Quân đoàn
2 bàn giao tiếp quản Dinh Độc Lập.” Nếu
thế th́ quả là mỉa mai khi “bên thắng
cuộc” không tốn một viên đạn để
chiếm Dinh Độc Lập, nhưng ngay sau đó hai
phe cánh lại tranh giành công trạng nổ súng vào nhau. Mất
chính danh … Theo
báo chí trong nước Trung Tướng Lê Nam Phong Sư
Đoàn 7 đến Dinh Độc Lập chỉ
trễ chừng 30 phút khi đó Đại Tướng
Dương Văn Minh đă được “hộ
tống” đến Đài Phát Thanh để đọc
tuyên bố đầu hàng do Trung tá chính ủy Bùi Văn
Tùng soạn. Những
chi tiết nhỏ này có thể giải thích được
lư do là ngay từ khoảng 10 giờ 30 phút sáng ngày
30/4/1975, Đài phát thanh Sài G̣n đă liên tục phát
đi lời Tướng Dương Văn Minh kêu
gọi binh sĩ Việt Nam Cộng Ḥa ngừng bắn
sửa soạn bàn giao cho phía bên kia. Nhưng
sau đó chỉ có lời tuyên bố đầu hàng
của Tướng Minh được phát trên Đài
Phát thanh Sài G̣n mà không có lấy một buổi lễ
bàn giao đơn giản hay một biên bản kư
kết bàn giao chính quyền. Được
biết Tướng Minh muốn bàn giao chính quyền
Việt Nam Cộng Ḥa nhưng phía quân đội
Bắc Việt trả lời là không có ǵ để bàn
giao và buộc ông Minh phải đầu hàng vô điều
kiện. Đối
với Quốc Tế Về
Công Pháp Quốc Tế biên bản bàn giao là văn
bản phía cộng sản được sở hữu
đầy đủ giấy tờ chuyển giao
quyền lực, quyền tài phán, quan hệ ngoại
giao với 77 quốc gia, quyền thừa kế Việt
Nam Cộng Ḥa về phương diện quốc
tế. Không
có biên bản bàn giao nhà cầm quyền cộng
sản không thể chứng minh được quyền
thừa kế nên đă mất quyền đ̣i lại
các bất động sản, các máy bay, tầu
thuyền của Việt Nam Cộng Ḥa và những
khoản tiền được chính phủ Việt Nam
Cộng Ḥa kư gửi tại các ngân hàng nước ngoài. Nhà
báo Phạm Cao Phong cho biết hiện Pháp c̣n giữ
khoảng 40 triệu đô la từ thời điểm
1975, giá trị lăi suất và tỷ suất hiện nay
gấp nhiều lần con số đó, chưa kể
những tài khoản khác của Việt Nam Cộng Ḥa
đă bị Mỹ phong tỏa. Việc
tranh giành công trạng giữa tướng Vơ Nguyên Giáp
và tướng Văn Tiến Dũng, ông Lê Đức
Thọ c̣n ảnh hưởng lâu dài đến thế
chính danh thừa kế các đảo thuộc chủ
quyền Việt Nam Cộng Ḥa trước quốc
tế. Hiệp
Định Geneve 1954 và Hiệp Định Paris 1973 là
những tài liệu vẫn được Quốc
Tế cộng nhận, nên nếu Hà Nội có
đưa Trung cộng ra ṭa án quốc tế để
đ̣i chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa th́ họ khó có thể chứng minh
được tính hợp pháp và hợp lư của
họ đối với hai quần đảo thuộc
Việt Nam Cộng Ḥa. Đại
tướng hay Tổng thống … Cũng
theo báo chí trong nước khi đọc lời tuyên
bố đầu hàng do Trung tá chính ủy Bùi Văn Tùng
viết Tướng Minh bị yêu cầu phải
bắt đầu là: “Tôi, Dương Văn Minh,
tổng thống chính quyền Sài G̣n…” Nhưng
ông Minh chỉ muốn đọc là: “Tôi, đại tướng
Dương Văn Minh...” Phía
cộng sản không chịu buộc ông Minh phải
đọc là: “Tôi, đại tướng Dương
Văn Minh, tổng thống của chính quyền Sài G̣n…”.
Không
rơ lư do ông Minh từ chối nhận vai tṛ Tổng
thống Việt Nam Cộng Ḥa, nhưng “danh có chính th́
ngôn mới thuận” bấy lâu nay đă có rất
nhiều tranh căi về tính hợp hiến của ông
Minh trong vai tṛ tổng thống và tính hợp pháp
của lời tuyên bố đầu hàng. Thủ
tướng Nguyễn Bá Cẩn viết trong hồi kư
“Đất Nước Tôi” trước sức ép
của cộng sản, Mỹ và Pháp chiều ngày
27/4/1975 Quốc Hội lưỡng viện đă
họp để quyết định đồng ư cho
Tổng thống Trần Văn Hương từ
chức. Đồng
thời Quốc Hội đă tranh luận sôi nổi
về việc trao quyền cho Đại tướng Dương
Văn Minh, ông Cẩn cho biết điều lạ lùng
và mâu thuẫn là các nghị sĩ và dân biểu đối
lập lại không chịu biểu quyết ủng
hộ. Bên
ngoài cuộc họp một số nghị sĩ và dân
biểu đối lập cho biết: “sở dĩ
việc họ chống lại trao quyền cho Tướng
Minh là v́ họ nghĩ rằng ông không đủ tài ba
để giữ nước mà sẽ làm mất nước
vào tay cộng sản.” Những
nghị sĩ và dân biểu này c̣n cho biết: “Chúng
tôi (trước đây) nào có tín nhiệm Tướng
Minh, chúng tôi chỉ dùng Tướng Minh để phá
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu mà thôi.” Các
nghị sĩ và dân biểu tranh luận v́ theo Điều
56 Hiến pháp: a) Tổng thống nếu từ
nhiệm trước khi dứt nhiệm kỳ, Phó
tổng thống sẽ trở thành Tổng thống; b)
Nếu Phó tổng thống cũng từ nhiệm,
chức vụ Tổng thống sẽ do Chủ tịch
Thượng viện đảm nhiệm, trong thời
hạn 3 tháng để tổ chức bầu cử tân
Tổng Thống và Phó Tổng Thống. Khi
Tổng thống Trần Văn Hương từ
chức, theo điều 56 của Hiến pháp, Chủ
tịch Thượng viện bấy giờ là ông
Trần Văn Lắm sẽ phải giữ vai tṛ
Tổng thống, và ông Lắm không được giao
chức vụ Tổng thống cho ai khác. Tổng
thống chính thức chỉ có thể được
quyết định qua một cuộc phổ thông đầu
phiếu, các Nghị Sĩ và Dân Biểu Quốc
Hội không có thẩm quyền bỏ phiếu quyết
định giao chức Tổng thống cho tướng
Minh. Các
nghị sĩ và dân biểu dự buổi họp ngày
27/4/1975 cũng không có quyền sửa Hiến Pháp v́
theo Điều 105 quyết định tu chính Hiến Pháp
phải hội đủ hai phần ba (2/3) tổng
số Dân Biểu và Nghị Sĩ. Quốc
Hội ở thời điểm đó gồm 60
nghị sĩ và 159 dân biểu, muốn đạt
được 2/3 số phiếu th́ phải cần ít
nhất 146 người đồng ư. Nhưng buổi
họp hôm ấy chỉ c̣n 138 người tham dự nên
mọi quyết định sửa đổi Hiến Pháp
là vi hiến. Nhưng
cuối cùng các dân biểu và nghị sĩ đă đồng
ư với tỉ số 136/138 trao quyền cho Tướng
Minh, ông Nguyễn bá Cẩn có đưa ra 3 lư do chính
dẫn đến quyết định: (1)
để
tránh một cuộc đảo chánh làm mất uy tín
Tổng thống Trần văn Hương, gây thêm chia
rẽ và bất ổn chính trị; (2)
để
tránh chuyện cộng sản pháo kích vào thủ đô
Sài G̣n gây thương vong cho dân chúng như họ
đe dọa; và (3)
trao
quyền để ông Minh có thể chính thức bàn
giao quyền thừa kế Việt Nam Cộng Ḥa. Cũng
theo Thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn quyết
định trao quyền cho Tướng Minh chẳng khác
nào các dân biểu và nghị sĩ Quốc Hội đă
khai tử nền Đệ Nhị Cộng Ḥa. Về
việc đầu hàng… Nếu
theo đúng Hiến Pháp ông Trần Văn Lắm hay
Tổng thống Trần Văn Hương là những
người có thẩm quyền để kư kết bàn
giao hay đầu hàng. Ngay
sau khi chủ tọa Quốc Hội ông Trần Văn
Lắm rời Việt Nam, sau này chính ông Lắm phủ
nhận tính hợp hiến của quyết định
Tướng Minh làm tổng thống. V́
ông Lắm không nhận quyền tổng thống nên ông
Trần Văn Hương vẫn là người lănh
đạo quốc gia, với ông Hương cho đến
lúc ĺa đời vẫn nhất quyết không công
nhận nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội và
không nhận quyền “công dân” do họ muốn trao
cho ông. Đại
Tướng Dương Văn Minh ở thời điểm
30/4/1975 chỉ là một tướng về hưu không
thực quyền nên nhiều người miền Nam
vẫn tin rằng Việt Nam Cộng Ḥa không đầu
hàng cộng sản và vẫn tiếp tục chiến
đấu không chịu bỏ cuộc. Quốc
Hội Việt Nam Cộng Ḥa chấp nhận vi phạm
Hiến Pháp đưa ông Minh ra thương thuyết
với phía cộng sản với kỳ vọng ít ra
nếu có bàn giao đàng hoàng th́ biên bản bàn giao cũng
có giá trị đối với quốc tế. Thật
mỉa mai các phe cánh trong đảng Cộng sản
mải lo tranh giành chiến công, chạy đua chiếm
Dinh Độc Lập, đến độ phải
bắn nhau nên phía cộng sản không lo nhận bàn
giao theo đúng với thủ tục quốc tế. Lịch
sử là sự thật, bởi thế mới nói
lịch sử không đứng về phía Tướng Vơ
Nguyên Giáp, Tướng Văn Tiến Dũng, Tướng
Lê Đức Anh, ông Lê Đức Thọ hay không như
“bên thắng cuộc” đă viết. |