Tài
liệu tham khảo:
China-Russia: A
Strategic Partnership Short on Strategy (Diplomat)
The CCP Can’t
Take Credit for China’s Phenomenal Economic Growth (Diplomat)
Why the
Ground-Based Strategic Deterrent Is the ICBM America Needs (National
Interest)
Rose Gottemoeller
Talks New START and the Future of Arms Control (National Interest)
China's Xi Jinping
Tells Party Members Marxism, Socialism Should Be 'Life's Purposes'
(Newsweek)
The U.S. Is Going
Backward at the United Nations (Newsweek)
TAM GIÁC THÙ
ĐỊCH: HOA KỲ-TRUNG QUỐC-NGA
Đại-Dương
Sau
Đệ nhị Thế chiến 1945, trên Địa
Cầu đă h́nh thành “Tam giác Thù địch”
Mỹ-Nga-Trung ảnh hưởng trực tiếp và
quyết định tới cuộc sống nhân
loại.
Hết
“Chiến tranh Nóng tới Chiến tranh Lạnh” làm
cho dây thần kinh của loài người cứ rung lên
từng chập. Điệp khúc “Vui tới rồi
buồn đi” tiếp theo “buồn đi rồi vui
tới” cứ như đèn kéo quân.
Tam
giác cân này sẽ lệch nếu có hai cạnh nhập
vào nhau như lời dạy của cổ nhân “hai
đánh một không chột cũng què”. Vào thời
hiện đại, thế chiến lược này đă
chứng minh sự thành công.
Hoa
Kỳ hợp tác với Châu Âu đánh bại Phe
Trục (Đức, Ư, Nhật) năm 1945. Năm 1972,
Tổng thống Richard Nixon đến Trung Quốc kư Thông
cáo chung Thượng Hải với Thủ tướng
Chu Ân Lai làm giảm sự lan tràn của Chủ nghĩa
Cộng sản trên thế giới. Năm 1984, Tổng
thống Ronald Reagan thăm Trung Quốc đă đàm
đạo với Chủ tịch Lư Tiên Niệm
nhằm tạo ấn tượng Trung Quốc sẽ
thay thế Liên Sô trong Phong trào Cộng sản Quốc
tế. Dù sao, Trung Quốc cũng chưa có kho vũ khí
nguyên tử khổng lồ như Liên Sô nên dễ
trị hơn. Ưu tiên hạ Liên Sô trước.
Đệ
tam Quốc tế tan ră năm 1991 khiến giới tinh
hoa thế giới tin vào “sức mạnh kinh tế
sẽ kéo theo thay đổi chính trị” tại Hoa
Lục với dân số 1.4 tỉ người, một
thị trường tiêu thụ mà bất cứ nhà kinh
doanh nào cũng phải thèm muốn.
Suốt
40 năm dài, giới tinh hoa thế giới đă v́ tư
lợi mà làm ngơ các thủ đoạn gian trá, hành
vi bất tuân luật pháp quốc tế, chiến lược
“tầm ăn dâu” của Bắc Kinh khiến cho
nhiều quốc gia trở thành con nợ của Trung
Quốc, thậm chí bị buộc phải cầm
thế chủ quyền quốc gia, hoặc tài nguyên thiên
nhiên trong thời hạn 99 năm.
Thời
gian cầm quyền 8 năm của Chính quyền Barack
Obama-Joe Biden tệ hơn hết. Lực lượng quân
sự của Trung Quốc phát triển nhanh để
mở rộng khu vực Chống tiếp
cận/chống xâm nhập (A2/AD); xác định và
kiểm soát ngày càng chặt chẽ yêu sách chủ
quyền biển, đảo trên Biển Nam Trung Hoa (SCS)
bất chấp Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS) mà Bắc Kinh
đă đóng vai tṛ quan trọng khi soạn thảo và
phê chuẩn; xây 7 đảo nhân tạo tại Nhóm
đảo Trường Sa (Spratly Islands, Nam Sa); phá
huỷ môi trường biển; và đe doạ các nhược
tiểu đă tuyên bố chủ quyền. Bắc Kinh
phớt lờ Phán quyết ngày 12/07/2016 của Toà án
Trọng tài Thường trực về Luật Biển
(do UNCLOS) thiết lập. Mỗi năm, cộng đồng
quốc tế đă đầu tư vào Hoa Lục
khoảng 100 tỷ USD, nhưng, các công ty muốn
hoạt động tại Hoa Lục buộc phải
chuyển giao công nghệ tiên tiến, kỹ thuật, tài
sản trí tuệ trước khi được phép
khai thác thị trường 1.4 tỷ người. V́
thế, Trung Quốc có số bằng sáng chế
nhiều nhất thế giới để sản
xuất hàng thật, hàng giả, hàng nhái, hàng kém
phẩm chất tràn ngập giết chết rất
nhiều ngành sản xuất của các quốc gia. Obama
cho phép Trung Quốc mua các công ty kỹ thuật cao
được Bắc Kinh sử dụng để nâng
cao tŕnh độ công nghệ quân sự và kinh tế.
Cộng đồng quốc tế tuy run sợ mà chưa
t́m được biện pháp đối phó hữu
hiệu. Sau khi Putin bất ngờ cưỡng đoạt
Bán đảo Crimea của Ukraine và ủng hộ phong trào
lư khai th́ Obama ra lệnh cấm vận kinh tế nước
Nga, nhưng, đồng ư cho Tể tướng Angela
Merkel và Tổng thống Francois Hollande đàm phán
với Tổng thống Vladimir Putin về thiết
lập đường ống dẫn khí đốt
từ Nga sang Đức không thông qua Ukraine như trong quá
khứ. Obama đă đẩy Putin nghiêng về phía
Tập Cận B́nh và Merkel để giảm bớt áp
lực kinh tế cũng như chiến lược
từ Hoa Kỳ. Tập và Putin ngày càng xích lại
gần nhau trên phương diện chiến lược
toàn cầu.
Chỉ
tới khi Donald Trump trở thành Tổng thống thứ
45 của Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ th́ mới
tiến hành chính sách “cuốn chiếu Trung Quốc”;
khôi phục sản xuất quốc gia, tái lập
chuỗi cung ứng toàn cầu; đ̣i hỏi các đồng
minh, đối tác phải đóng góp thực tế và
hợp lư cho cuộc chiến quyết liệt và
phức tạp nhất trong lịch sử nhân loại.
Tiếc
thay đa số giới lănh đạo thế giới
chỉ muốn được Hoa Kỳ bảo vệ
bằng mọi giá và tảng lờ xương máu,
mồ hôi, tiền bạc trong ngân khố Hoa Kỳ
đều do công dân Mỹ đóng thuế.
Bảo
vệ tổ quốc và lợi ích cho dân tộc là
một nhiệm vụ tối thượng và thiêng liêng
của bất cứ vị nguyên thủ quốc gia nào
trên thế giới. Tổng thống không có quyền
đem thành quả của quốc dân tạo ra để
mua lời tâng bốc từ người nước ngoài.
Đó là tội phản quốc và phản bội
niềm tin của cử tri.
Chiến
lược “phát triển kinh tế kéo theo thay đổi
chính trị” đối với Trung Quốc được
giới lănh đạo thiên tả từ Châu Âu tới
Hoa Kỳ thực thi sau khi Liên Sô sụp đổ
(1991). Tiến tŕnh này không xảy ra nếu Hoa Kỳ
từ chối.
Tổng
thống Jimmy Carter (1977-1981) thuộc Đảng Dân
Chủ đă tách rời chính sách kiềm chế Liên Sô,
tập trung vào đấu tranh nhân quyền, nhưng, không
giải thoát được 52 viên chức ngoại giao
Mỹ bị Dân quân Iran cầm giữ suốt 444 ngày
trong Toà Đại sứ ở Tehran v́ Hoa Kỳ cho phép
Vua Mohamed Rezza Pahlavi đến Mỹ tị nạn và
chữa bệnh. Iran đồng ư thả con tin chỉ 5
phút sau tin Tổng thống Ronald Reagan nhậm chức ngày
19/01/1981 có thể do sợ phản ứng quyết
liệt.
Tổng
thống Bill Clinton chấp nhận Trung Quốc gia
nhập Tổ chức Thương mại Thế
giới (WTO) đă giúp Tập Cận B́nh thao túng
hoạt động kinh tế tự do toàn cầu.
Đảng
Cộng sản Trung Hoa đang kỷ niệm 100 năm thành
lập (1921-2021) với những hoạt động ca
tụng thành quả to lớn, nhưng, Tiến sĩ
Rainer Zitelmann, một Nhà phân tích khoa học xă hội và
kinh tế đă viết một bài báo năm 2019 trên
Forbes “Khu vực tư nhân của Trung Quốc đóng
vai tṛ động lực chính thúc đẩy tăng trưởng
kinh tế Trung Quốc với đóng góp 60% GDP, chịu
trách nhiệm 70% sự đổi mới, 80% việc làm
ở thành thị và cung cấp 90 % công việc mới,
tư nhân cũng chịu trách nhiệm 70% đầu tư
và 90% xuất cảng”. Tiến sĩ Zitelmann tóm
gọn: Người dân Trung Quốc đă phát triển
không nhờ vào ĐCSTQ … vai tṛ của nó đối
với sự phát triển nền kinh tế không
nằm ở những ǵ “nó làm được” mà vào
điều “nó không làm được”.
Tuy
nhiên, trong chương tŕnh hội luận trên BBC hôm 1
tháng 7 năm 2021 với Nhà nghiên cứu sử học Lê
Văn Sinh, Nhà nghiên cứu Trung Quốc học Ngô
Tuyết Lan, Giáo sư Ngô Vĩnh Long, Nhà nghiên cứu
Trung Quốc học từ Đại học Maine, Hoa
Kỳ đều ca tụng thành quả của ĐCSTQ
và Đảng Cộng sản Việt Nam.
Ông
Sinh cho rằng “chính sách cải cách kinh tế từ
thời Đặng Tiểu B́nh đă giúp Trung Quốc
vượt qua được cuộc khủng hoảng
xă hội đă giúp ĐCSTQ tồn tại cho đến
ngày nay. Và Trung Quốc từ đó tạo ra nền
kinh tế tư bản nhà nước do đảng
Cộng sản lănh đạo … và họ đă vượt
qua được thách đố đó”. Sinh tiếp
“Việt Nam thực hiện cải cách kinh tế
giống với Trung Quốc để thoát khỏi
khủng hoảng”.
Bà
Lan bổ khuyết thêm “yếu tố con người
cho phép” và “chính sách quản lư đất nước
bằng bàn tay sắt”
Ông
Long nhận xét vào Đảng làm giàu nên kẽ ra ít người
xin vào nhiều, Đảng đàn áp cả người
trong và ngoài đảng, Bắc Kinh vận động dân
chúng bằng “chủ nghĩa quốc gia đại Hán”.
Bà
Lan tiếp Lộ tŕnh Trung Quốc mộng 200 năm.
Giai đoạn (1840-1949) giải phóng và giành độc
lập. Giai đoạn 1949-2049 phục hưng Trung Hoa.
Thực
tế, đánh đuổi thực dân Châu Âu và giành
độc lập dân tộc không phải công trạng
của Mao Trạch Đông mà do Trung Hoa Quốc Dân Đảng
của Tưởng Giới Thạch. Trung Hoa Dân Quốc
từng là một trong năm thành viên của Hội
đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc.
Ông
Sinh buộc tội Mao Trạch Đông. Ông Long cho
rằng Tập Cận B́nh đang lập lại như
thời Mao.
Làm
sao ba vị học giả này lại đồng ư
việc ổn định xă hội như kiểu
thời kỳ Trung Cổ?
Sự
hợp tác gia tăng giữa Putin và Tập sẽ
khiến Biden lép vế trên các hồ sơ quốc
tế.
Cuộc
họp Mỹ-Trung sắp tới, Tập Cận B́nh
sẽ không áp dụng kiểu bóp chát như Putin mà
sẽ sử dụng môn vơ cổ truyền của Trung
Hoa: “Hối Lộ” để đưa siêu cường
Hoa Kỳ duy nhất tự nguyện rơi vào chu kỳ
suy thoái toàn diện. Có thế Nga, Hoa mới lên
ngồi ghế siêu cường.
Đại-Dương
|