7
năm cầm quyền, Tập Cận B́nh đă mang
lại ǵ cho Trung Quốc? Trần Phá Không |
Dịch viêm phổi SARS bùng phát vào năm
2003, viêm phổi Vũ Hán (virus corona mới) bùng phát năm
2019-2020, chỉ trong thời gian 17 năm, Trung Quốc c̣n
lần lượt nổ ra dịch cúm gia cầm,
dịch tả lợn Châu Phi, dịch hạch… với
mức độ liên tục, không khỏi khiến
nhiều người phải tự hỏi: Rốt
cuộc Trung Quốc đang bị sao vậy? Trong 7 năm
cầm quyền, rốt cuộc ông Tập Cận B́nh
đă mang lại ǵ cho Trung Quốc? Dưới đây
là bài viết của nhà b́nh luận chính trị Trung
Quốc Trần Phá Không.
Trong ṿng 7 năm từ
khi ông Tập Cận B́nh lên nắm quyền, mọi
việc dường như đều không suôn sẻ.
Chỉ cần nh́n vào các sự kiện lớn có
thể thấy được điều này: Kinh
tế đại suy thoái, chiến tranh thương mại Mỹ-Trung, biểu t́nh
Hồng Kông, trại cải tạo Tân Cương
và hiện nay lại thêm dịch bệnh trên toàn
quốc. Nh́n nhận lại toàn
bộ quá tŕnh bùng phát của dịch bệnh từ lúc
che giấu, lây lan thậm chí tới mức độ
khẩn cấp toàn cầu, những công dân xă hội
chủ nghĩa và chính quyền địa phương
đă bị Tập Cận B́nh làm cho suy yếu và tan ră,
không cách nào phát huy vai tṛ của tự thân, không
thể khởi tác dụng tối thiểu. Đây là
một trong những lư do quan trọng làm ôn dịch lây
lan tới mức, một khi lan ra th́ không cách nào văn
hồi. Ở một đất nước
b́nh thường, khi xuất hiện thiên tai nhân
họa, người dân có thể thể hiện
khả năng tự cứu, chính quyền địa phương
phát huy khả năng tự quản, chính quyền trung
ương tham gia cuối cùng để có thể
giảm thiểu tối đa mức độ thiệt
hại và tử vong. Tuy nhiên, trong ṿng 7 năm khi
Tập Cận B́nh nhậm chức, theo khẩu hiệu
thụt lùi “Đảng lănh đạo mọi
thứ” do ‘quân sư’ Vương Hộ Ninh
chủ trương lănh đạo, chuyên môn đả
kích các tổ chức phi chính phủ, tổ chức phi
lợi nhuận và loại bỏ tất cả các
tổ chức trong dân bao gồm cả tổ chức công
ích. Do đó, khi đại họa ập lên đầu,
người dân không cách nào tự chủ cứu ḿnh. Dưới sự
nhấn mạnh “bốn loại ư thức” (bao
gồm ư thức làm gương, và ư thực ṇng
cốt) và “hai h́nh thức duy hộ” (bao gồm duy
hộ vị trí cốt lơi của Tập Cận B́nh và
duy hộ quyền lực của trung ương Đảng),
chính quyền địa phương mất đi vai tṛ
tự trị và khả năng tự chủ tối
thiểu. Đối với tất cả mọi
việc xảy ra, đều phải ngồi đợi
quyết định của trung ương, đợi
ông Tập “quyết định nhất tôn” (tức
sự quyết định của người cao
nhất là tiêu chuẩn nhất). Chờ đợi
từng người từng người một
quyết định, nên bỏ lỡ cơ hội vàng
đối phó với khủng hoảng. Xă hội nhân loại
vốn là trưởng thành tự nhiên, cũng
giống như trăng đến rằm sẽ tṛn, dưa
chín th́ cuống rụng, trẻ con khi lớn sẽ
tự biết cư xử đúng mực. Tuy nhiên, chính
quyền của ông Tập chỉ muốn t́m cách
cản trở và chia rẽ. Điều này cũng đồng
nghĩa với phản tự nhiên, phản xă hội.
Sự tự trị của chính quyền địa phương
ban đầu vốn là hợp lư và cần thiết,
nếu không, việc thiết lập chính quyền các
cấp tại địa phương có tác dụng ǵ?
Việc tăng cường tập trung củng cố
quyền lực vô hạn vào trung ương cũng tương
đương với việc đất nước
đang tự phế bỏ tay chân ḿnh. Trong 7 năm
cầm quyền, Tập Cận B́nh c̣n thực hiện
hàng loạt những việc tàn nhẫn không có tính người:
– Đàn áp tàn khốc
khắc nghiệt Thiên Chúa giáo, Kitô giáo. Thường
xuyên bắt giữ linh mục, giáo đồ, phá
hủy nhà thờ, thánh giá với quy mô lớn. Đặc
biệt ở Chiết Giang nơi ông trở nên phát tài
thậm chí c̣n ở mức cực đoan và thực
hiện hoàn toàn triệt để.
– Phá hủy các ngôi chùa
Phật giáo ở Tây Tạng và các học viện
Phật giáo. Thậm chí treo chân dung của ông Tập lên
các ngôi đền Phật giáo Tây Tạng, đến
nhà của người Tây Tạng b́nh thường
để thay thế chân dung của Đức Đạt
Lai Lạt Ma (người đứng đầu cao
nhất của tôn giáo Tây Tạng). Là Đảng
của một tập đoàn vô thần, ông Tập chính
là lănh đạo chính của nhóm vô thần đó. Hành
động này của ông không chỉ là việc làm
đi quá giới hạn một cách nghiêm trọng, mà c̣n
là sự khinh nhờn báng bổ ngông cuồng.
– Những ngôi chùa
ở các vùng khác trong tại Trung Quốc đều
phải treo cờ đỏ, hát bài hát của Đảng
Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nghiên cứu tài
liệu của Đảng, không những vậy c̣n dung
túng cho vấn đề tiền bạc và tội gian dâm.
Về việc đàn áp học viên Pháp Luân Công, chính
quyền Tập tiếp tục bước theo con
đường của Giang Trạch Dân mà không buông tay
hay khoan dung nới lỏng.
– Tại Tân Cương,
chính quyền Tập yêu cầu phá hủy các nhà
thờ Hồi giáo và xóa bỏ biểu tượng h́nh
trăng lưỡi liềm; độc ác hơn nữa
là việc cố t́nh ép người Hồi giáo ăn
thịt lợn, uống rượu và hút thuốc.
Đáng chú ư nhất là việc đưa hàng triệu
người Duy Ngô Nhĩ, người Kazakhstan vào các
trại tập trung. Tội ác tàn bạo ngang với
của chủ nghĩa phát xít gây chấn động
thế giới.
Một số tín đồ
bày tỏ, ông Tập Cận B́nh đă mạo phạm
đến Thần linh, nên thế nhân rất khó để
giải thích những hiện tượng kỳ lạ
tương ứng dưới đây: ►Cuộc biểu t́nh
của người dân Hồng Kông, đeo khẩu trang,
đeo mặt nạ. ĐCSTQ xúi giục Trưởng
đặc khu Hồng Kông Lâm Trịnh Nguyệt Nga thông
báo kế hoạch áp dụng luật cấm người
dân đeo khẩu trang tại những nơi tụ
tập đông người. Hiện nay toàn bộ người
dân Trung Quốc đều phải đeo khẩu trang,
mặt nạ.
►Trung cộng
thiết lập trại tập trung ở Tân Cương
để giam giữ hàng triệu người dân
tộc thiểu số. Th́ hiện nay, tất cả người
dân Trung Quốc đều phải vào trại tập
trung, ở đâu cũng bị phong tỏa thành
trại tập trung. ►Một số người
ngày nào cũng hô lớn ‘Vũ Thống Đài Loan”
(nghĩa là: Dùng vũ lực để thống trị
Đài Loan) th́ hiện hay, quả nhiên “Vũ
Thống” rồi, dịch viêm phổi Vũ Hán đă
thống trị toàn quốc; Các phương tiện thông
tin của chính quyền Trung cộng ngày ngày đ̣i
phản độc lập, chỉ trích độc
lập biên giới Tân Cương, độc lập Tây
Tạng, độc lập Hồng Kông, độc
lập Đài Loan và lên án các thế lực thù địch
th́ đến nay, toàn bộ Trung Quốc đều
đă độc lập, các nơi đều đă cách
ly với nhau, tự coi nhau là thù địch, tự thành
một thể độc lập. Đối mặt với
tất cả những điều này, người ta không
thể không hỏi: Chính xác th́ chế độ độc
tài, chuyên chế của Đảng Cộng sản Trung
Quốc và “quyết định nhất tôn” của
ông Tập mang đến cho người dân Trung
Quốc cái ǵ? Trần Phá Không (Bài viết chỉ đại diện cho quan điểm và ư kiến cá nhân của tác giả) |