NGƯỜI
VIỆT NAM VÀ CHIẾN LƯỢC QUỐC GIA Đại-Dương |
Cộng
sản Việt Nam kỷ niệm 75 năm cầm
quyền (1945-2020) và 90 năm thành lập Đảng
Cộng Sản (ĐCS) trong yên lặng để thưởng
thức món quà Coronavirus Vũ Hán do người láng
giềng Phương Bắc, môi hở răng lạnh
ứu ái ban tặng. Tuy
thế, Hà Nội vẫn duy tŕ mối quan hệ “Đối
tác Hợp tác Chiến lược Toàn diện”
với Bắc Kinh so với “Đối tác Chiến lược”
với Mạc Tư Khoa, và “Đối tác Toàn
diện với Hoa Kỳ”. Cờ
xí, khẩu hiệu, bản tin, phát thanh, loa phường
rất khiêm nhường khiến cho 90 triệu người
ở trong nước và 4 triệu người hải
ngoại thoát khỏi “tiếng đàn ngang cung” đă
phải chịu dưới chế độ Cộng
sản và từ bầy “phái triển” khắp
thế giới. Việt
Nam có Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin và
Truyền thông có Vụ Báo chí, Bộ Công an có An ninh Tư
tưởng. Nhưng, Hà Nội mô phỏng theo Bắc
Kinh trong quản lư tư tưởng dân chúng nên Bộ
TT&TT đang đệ tŕnh Dự thảo Sửa
đổi Nghị định 159 để chuyển
quyền xử lư vi phạm của báo chí cho địa
phương mà dư luận gọi tắt “siết
cổ báo chí”. Về tự do báo chí năm 2020,
Việt Nam xếp hạng 175/180. Ngày
3 tháng 9 năm 2020, khi làm việc với Ban thường
vụ Thành phố HCM tại Hà Nội, Tổng bí thư
kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng
nhắn nhủ đảng viên cộng sản không
sợ khuyết điểm nên trích dẫn câu thơ
của Tố Hữu: “mỗi lần ngă là một
lần bớt dại/để thêm khôn một chút
nữa trong người”. Thực
tế, đảng viên cộng sản chỉ “khôn
vặt” nên chúng không thể khôn lớn như con người
làm cho Việt Nam to xác mà đứng trên đôi chân
đất sét. Nhân
dịp quốc khánh 2020, từ Nguyễn Phú Trọng cho
tới các đảng viên chuyên gia chỉ đề
cập đến dân chủ tự do xuất phát
từ nhà cầm quyền và giới trí thức xă
hội chủ nghĩa mà không hề nhắc tới 90
triệu “thường dân” Cộng hoà Xă hội
chủ nghĩa Việt Nam mặc dù đó là lực lượng
“nước có thể nâng thuyền lên, nhưng, cũng
có thể lật thuyền”. Tiến
sĩ Phạm Quư Thọ thuộc Viện Chính sách công:
Chế độ ở Trung Quốc và Việt Nam có
sức sống rất dẻo dai nhờ trấn áp và
bạo lực; áp dụng chính sách “sai – sửa” nên
không bị dồn đến chân tường. Sử
gia Lê Văn Sinh thuộc Đại học Quốc gia Hà
Nội: Chế độ Việt Nam hiện thời
đă lâm vào t́nh trạng bất ổn do bị
lỗi hệ thống và điều hành hệ
thống kinh tế theo kiểu Liên Sô. Việt Nam
đang đối mặt với sự chọn
lựa độc tài, đảng trị, hoặc,
cộng ḥa, dân chủ, tự do. Cựu
Vụ trưởng Giáo dục Trần Tiến Đức:
cái áo thể chế hiện nay đă quá chật đối
với một nền kinh tế thị trường
đang phát triển và cần phát triển. Tiến
sĩ Mai Thanh Sơn - Viện Hàn lâm Khoa học Xă
hội Việt Nam: chế độ này đang
ở vào thời kỳ chót của “sinh-lăo-bệnh-tử”.
Tiêu ngữ độc lập, tự do, hạnh phúc c̣n
rất xa vời với đồng bào. Thương
hiệu quốc gia c̣n tít mù, sờ đâu cũng
thấy “củi”. Đó không phải là chế độ
ưu việt. Nhà
văn Vơ Thị Hảo - tỵ nạn chính trị
tại Đức: chế độ hiện nay như
một ông lăo dưới 80 mặc âu phục Trung
Quốc, đi giày Tây, có song tịch sẵn sàng vù
đi để lại sau lưng mọi hậu quả;
mang nhiều bệnh nan y mà từ chối chữa
trị lại c̣n xua đuổi lương y. Hà
Nội không đủ sức chống lại Trung
Quốc. Tóm
lại giới lănh đạo Cộng sản và trí
thức xă hội chủ nghĩa chỉ bàn cách chèo
chống con thuyền không bến mà chẳng quan tâm
đến sức mạnh đẩy và lật
thuyền nên Việt Nam cứ bập bềnh trong băo
tố. Sau
năm 1975, lực lượng lật thuyền đă
chuyển ra hải ngoại với nhiều hệ
luỵ khác nhau. Thứ
nhất, nhu cầu hội nhập vào vào xă hội
mới đă chiếm nhiều th́ giờ và ưu tiên
cao hơn công cuộc đấu tranh lật đổ
chế độ cộng sản tại Việt Nam. Đa
số giới trẻ hải ngoại quan tâm đến
khai thác lợi ích kinh tế tại Việt Nam hơn t́m
cách thay đổi chế độ nên dễ bị
cuốn vào guồng máy chính trị đầy tham nhũng,
phi pháp. Số ít muốn tạo ra ng̣i nổ cho cách
mạng lật đổ dễ bị phát hiện dưới
chế độ công an trị nên theo thời gian cũng
năn chí. Một
vài đảng phái quốc gia kỳ cựu hoặc
mới thành h́nh từ giới học giả Việt
ở hải ngoại đă tiếp đón trọng
thể các viên chức cao cấp của Hà Nội
với kỳ vọng được phép tổ chức
hội thảo về hoà giải hoà hợp dân tộc
hoặc b́nh-thường-hoá lẫn nhau. Kết quả,
tiền mất tật mang và gây xào xáo trong Cộng
đồng tị nạn cộng sản khắp năm
châu. Chính nghĩa người Việt yêu nước thường
bị xuyên tạc. Tác hại của kế hoạch “phái triển” Sau
năm 1975, Thủ tướng Cộng sản, Phạm Văn
Đồng tuyên bố trên Đài phát thanh Hà Nội
“bọn Ngụy Saigon ôm chân Đế Quốc Mỹ
chạy qua bên đó; con trai th́ làm ma cô, con gái th́ làm
đĩ điếm”. Ít
lâu sau, khi Cộng đồng người Việt
tị nạn vô t́nh hay cố ư nuôi sống thân
quyến ở quê cũ nên Hà Nội vội tân bốc
thành “khúc ruột xa ngàn dặm”. Và, quyết tâm
biến thành “con gà đẻ trứng vàng”. V́
thế, Hà Nội đẩy mạnh hai kế hoạch
nhằm đối xử với 4 triệu người
Việt sống răi rác khắp địa cầu. Thứ
nhất, biện minh cho sự chính thống của
chế độ. Nhóm trí thức xă hội chủ nghĩa
ở trong nước và hải ngoại đánh bóng ngày
khởi nghĩa 19-08-1945 do Đảng Cộng sản lănh
đạo. Hà Sĩ Phu ở Đà
Lạt, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang ở Hà
Nội, Vũ Thư Hiên ở Đông Âu, Dương
Thu Hương ở Pháp … thừa nhận họ đă
hăng say tham gia cuộc kháng chiến chống Pháp dưới
sự lănh đạo của Hồ Chí Minh và xác
nhận nếu lịch sử tái diễn họ cũng
sẽ làm như thế. Họ chối bỏ
một sự thật rằng cuộc cách mạng vô
sản do ĐCS tiến hành đă đẩy dân
tộc Việt Nam vào một cuộc chiến triền
miên mà máu chảy thành sông, xương chất như
núi. Hà
Sĩ Phu và một số trí thức xă hội chủ
nghĩa kêu gọi dân-chủ-hoá, nhưng, không đa
nguyên mà phải tách ĐCS thành hai đảng đối
lập cạnh tranh. Như thế, quyền lực
vẫn nằm trong tay cộng sản theo kiểu
“lọt sàng xuống nia!” nên toàn dân Việt Nam
phải làm những chiếc đinh ốc trong guồng
máy Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam! Năm
1991, Dương Thu Hương bị vào tù v́ đ̣i dân
chủ. Năm 1996, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang …
bị một năm tù đă bị Dương Thu Hương
tố họ là những tay sai của Cục T́nh báo nên
được hưởng mọi tiện nghi nhà tù.
Khi ra hải ngoại, Dương Thu Hương chỉ
trích nặng lời phong trào chống Cộng và ca
tụng Hồ Chí Minh trong tác phẩm “Đỉnh Cao
Chói Lọi” để phóng đại nhân cách của
Già Hồ. Dương Thu Hương giả vờ không
biết HCM viết bài báo dùng bút biệu CB (Của Bác)
kết tội “tư sản địa chủ cường
hào gian ác” để xử bắn Bà Nguyễn Thị
Năm. Đồn điền của Bà Năm từng
nuôi dưỡng nhiều cán bộ cao cấp như Trường
Chinh, Phạm Văn Đồng, Vơ Nguyên Giáp … và đă
từng quyên góp 800 lượng vàng cho Việt Minh. Dù
ở trong nước hoặc ra hải ngoại, Dương
Thu Hương chỉ muốn làm lănh tụ nên
chẳng chịu tham gia bất cứ tổ chức nào
mà không có cơ hội cầm đầu. Trong một
bức thư gửi về bạn bè quốc nội, Dương
Thu Hương sỉ nhục phong trào chống Cộng
hải ngoại như kiểu “chính trị salon” trong
khi bản thân cũng bàn chuyện chính trị trên bàn
phím! Cục
t́nh báo Nước ngoại của Cộng sản luôn
luôn kết án một số nhà đấu tranh cho dân
chủ rồi huấn luyện ở trong tù. Khi đáp
ứng được yêu cầu th́ đưa ra nước
ngoài nhằm các mục đính: (1) Bảo vệ
thần tượng HCM. (2) Công lao giải phóng dân
tộc. (3) Sai lầm chỉ do cá nhân. (4) Phải coi quê
hương như chùm khế ngọt. (5) Việt Nam
đă cởi mở và cần giúp đỡ để
phát triển. (6) Không hợp tác với tổ chức
đ̣i lật đổ chế độ cộng
sản. Điếu
Cày khi đến Hoa Kỳ được hỏi ông
đứng dưới lá cờ nào đă trả
lời “Tôi đứng dưới lá cờ nào mà
được toàn dân chấp thuận”. Trong môi trường
độc tài toàn trị ở Việt Nam mà có bao nhiêu
người dám nói không chọn cờ đỏ sao vàng.
Chọn lựa của Điếu Cày như một cái
tát vào những kẻ tâng bốc. Cù
Huy Hà Vũ đang sống ở Hoa Kỳ và ca tụng
thân phụ từng tham gia và thành nhân vật quan
trọng trong Chính phủ Hồ Chí Minh. Hàm ư, Cộng
sản là tốt đẹp, chỉ có vài con sâu làm
rầu nồi canh. Mẹ
Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được
gặp Tổng thống Donald Trump cùng với một
số sắc tộc khác. Trong cơn dịch coronavirus Vũ
Hán, Mẹ Nấm viết “Mỹ không phải là nước
vĩ đại”. Hoa Kỳ đă đóng vai tṛ chính
trong việc chấm dứt hai cuộc Thế chiến I
và II và Chiến tranh Lạnh đem lại hoà b́nh cho
thế giới lâu dài. Hoa Kỳ dẫn đầu
thế giới về công nghệ, các phát minh quan
trọng, hạng nhất trong chinh phục không gian.
Thử xem thế giới c̣n nước nào khác? Người
Việt hải ngoại muốn chấm dứt chế
độ cộng sản tại quê nhà, mong và giúp người
Việt quốc nội vùng lên. Nhưng, đă mắc
phải các sai lầm chiến lược nghiêm
trọng: Thứ
nhất, Đảng Cộng Sản nào, dù Liên Sô, Trung
Quốc, Việt Nam, Cuba, Bắc Triều Tiên đều
độc quyền đảng trị nên không bao
giờ chủ trương Hoà giải Hoà hợp Dân
tộc mà bất cứ ai bắt tay với chúng đều
bị người dân xa lánh. Nếu có kêu gọi Hoà
hợp Hoà giải Dân tộc cũng chỉ là chiếc
bẫy giăng ra để tóm những kẻ nhẹ
dạ. Thứ
hai, cách mạng dân chủ chỉ xảy ra khi người
Việt quốc nội phẫn nộ cùng cực mà không
được Nhà nước cứu đói. Kiều
hối mỗi năm tương đương với
chi tiêu của Nhà nước trái với kỳ vọng
muốn ĐCS suy sụp. Thứ
ba, người Việt hải ngoại chắc chiu
từng đồng gửi về Việt Nam tạo nên
một thế hệ tương lai thiếu tinh thần
tự lập tức nuôi dưỡng các lớp người
vô-trách-nhiệm đối với tiền đồ
của Tổ Quốc. Đó là điều kiện
cần để Trung Quốc dễ dàng đồng hoá
Việt tộc. Mỗi đô la, euro gửi về
Việt Nam làm cho dân tộc thêm ươn hèn và giúp
cho ĐCS có phương tiện đàn áp, trấn
lột dân tộc khắc nghiệt hơn. Thứ
tư, lấy danh nghĩa ǵn giữ di sản văn hoá
dân tộc nên chúng ta vô t́nh ru ngủ trong tiếng
đàn, giọng hát để át tiếng kêu uất
nghẹn của nạn nhân cộng sản tại quê nhà.
Làm
suy yếu Đảng Cộng Sản Việt Nam tạo
điều kiện cho 90 triệu người Việt
quốc nội vùng lật đổ chế độ xă
hội chủ nghĩa là con đường duy nhất
cho tương lai lâu dài của dân tộc. Đại-Dương
|