Lời phản biện tại buổi trình chiếu sơ lược phim “The Vietnam War” TS.Nguyễn Ngọc Sẵng |
Tôi
may mắn được đại diện đài
truyền hình PBS và Thư Viện địa phương
mời vào Ban Điều Hành Thảo Luận (discussing
panel) về phim The Vietnam War do hai nhà làm phim Ken Burns và
Lynn Novick bỏ ra mười năm thu thập tài
liệu để làm ra cuốn phim 18 tập nầy.
Phim sẽ được trình chiếu vào ngày 17 tháng 9
năm 2017 trên Đài Truyền Hình PBS của Mỹ. Trước
lượng khán giả khoảng hơn 200 người,
toàn là người Mỹ (trừ cô phụ tá tôi là
một bác sĩ trẻ, Quyên Huỳnh). Tôi rất áy náy,
nhưng quyết định nhận lời vì nghĩ
rằng đây là cơ hội để nói lên quan
điểm của Người Lính Việt Nam Cộng
Hoà về Chiến Tranh Việt Nam. Tôi lên đường
vì ý niệm đó dù biết sẽ không dễ dàng,
nhất là là ngôn ngữ.
Sau
phần trình chiếu, họ hỏi mỗi người
trong Ban Điều Hành Thảo Luận một câu. Trong
phim có một cựu chiến binh Bắc Việt, tên
Bảo Ninh được phỏng vấn, và ông nói
rằng trong cuộc chiến tranh Việt Nam KHÔNG có người
thắng (no winners). Người điều khiển chương
trình hỏi tôi nghĩ gì về ý kiến nầy? Trước
khi trả lời, tôi trình bày nhận định
rằng muốn biết ai thắng, ai thua phải
biết ít nhất ba (3)
điều căn bản: (1)
mục tiêu tham chiến của các bên, (2) Sự tổn
thất mà họ trả giá, (3) và đánh giá trên
tổng thể do cuộc chiến gây ra. A.
Mục Tiêu Tham Chiến 1. Mỹ tham gia cuộc chiến vì muốn
KIỀM CHẾ Trung Cộng, theo tài liệu Pantagon Papers,
một nghiên cứu chính thức của Bộ Quốc
Phòng Mỹ về sự tham dự của Mỹ tại
Việt Nam từ 1945 đến 1967 do ông Daniel Ellsberg thực hiện và được công
khai trên tờ The New York Times năm 1971, chủ
yếu không nhằm bảo vệ sự độc
lập của Miền Nam.
Bảo vệ Miền Nam là chiến thuật trong
chiến lược ngăn chận Tàu. Tài
liệu nầy dài khoảng 4000 trang và được
liệt kê là Tối Mật và được giải mã
ngày 4 tháng 5 năm 2011 tại thư viện của
Tổng Thống Richard Nixon tại California. 2. Mục
tiêu của Bắc Việt là Giải Phóng Miền Nam
bằng vũ lực để Làm Bàn Đạp cho
cuộc bành trướng của cộng sản quốc
tế xuống vùng Đông Nam Á.
Việc nầy do Hồ Chí Minh thực hiện với
sứ mạng là người lãnh đạo cộng
sản Đông Dương từ năm 1932. Và điều
nầy hoàn toàn phù hợp với lời
tuyên bố của Tổng Bí Thư Lê Duẩn "Ta
đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, Trung Quốc", nếu câu nói nầy đúng sự
thật. Đây là sứ mạng của những người
lãnh đạo cộng sản Việt Nam. 3. Mục
tiêu của những nhà lãnh đạo Miền Nam là
bảo vệ độc lập, chủ quyền
Miền Nam chống lại sự xâm lăng của
cộng sản Miền Bắc với sự viện
trợ tối đa của Nga, Tàu và khối cộng
sản Đông Âu, kể cả Cuba. Nhưng
vì thế yếu họ chấp nhận và yêu cầu
Mỹ và khối tư bản viện trợ để
họ bảo vệ lãnh thổ, và dân chúng theo họ. B.
Những Tổn Thất Của Các Bên 1.
Phía Mỹ có
58.307 binh sĩ tử trận,
chi tiêu 168 tỷ Mỹ kim (có tài liệu nói 1020
tỷ), 303.604 binh sĩ bị thương, 1948 binh sĩ
mất tích và lúc cao điểm của chiến tranh có
543.000 binh sĩ tham chiến. Khi chiến binh Mỹ
từ chiến trường Việt Nam về bị dân
chúng khinh thị, không đón tiếp trọng thể như
những binh sĩ tham gia trong những cuộc chiến
ngoại biên khác. Và vết thương chiến tranh chưa
hoàn toàn hàn gắn được. 2.
Phía Bắc
Việt có 950.765 binh sĩ tử trận,
gần 600.000 bị thương, số mất tích không
có con số rõ ràng, ước tính khoảng 300 ngàn người...
Trong chiến cuộc, Miền Bắc được
xếp vào hạng 1 trong 5 quốc gia nghèo nhất
thế giới. Và cuộc chiến do Miền Bắc gây
ra làm thiệt
mạng 2 triệu thường dân. 3.
Phía Việt Nam Cộng Hoà có 275 ngàn chiến sĩ
thiệt mạng,
khoảng 1.170.000 người bị thương, không có
con số mất tích được liệt kê và ngày
30 tháng 4 năm 1975 họ đầu hàng vô điều
kiện. C. Ai Thắng? Ai Thua? 1.
Từ những phân tích trên, tôi trình bày quan điểm
riêng rằng Mỹ đã đạt được
mục tiêu Kiểm Chế Trung Cộng, vậy Mỹ là
người THẮNG. 2.
Cũng từ phân tách này, tôi trình bày cho thính giả
rằng Bắc Việt hy sinh gần 1 triệu binh sĩ,
gần 6 trăm ngàn người thương tật, 300
ngàn người mất tích, làm 2 triệu thường
dân bị chết oan và biến đất nước
thành 1 trong 5 nước nghèo nhất thế giới,
vậy Bắc Việt là người THUA vì phải trả
giá quá đắt mà Trung Cộng vẫn không nhuộm
đỏ được vùng Đông Nam Á. Họ THUA vì
không đạt được mục tiêu. 3.
Việt
Nam Cộng Hoà đầu hàng vô điều kiện ngày
30 tháng 4 năm 1975 là người THUA.
Theo bài phỏng vấn của Tướng
Frederick C. Weyand ngày 12 tháng 6 năm 2006 thì cuộc
chiến bị thua không phải do quân đội kém
cỏi mà do những người lãnh đạo chính
trị ở Washington. Họ
thắng trên chiến trường, nhưng thua vì
sự bội ước của đồng minh.
Nhưng theo thiển nghĩ thì sau khi Hoa Kỳ đã hoàn
thành mục tiêu kiềm chế Trung Cộng, họ rút
lui bằng sự trả giá của nhiều bên, trong
đó có cả binh sĩ của họ. Kết luận sau cùng của
tôi với cử toạ là cả hai phía người
Việt đều là kẻ thua, nhất là dân tộc
Việt Nam là người thua trong cuộc chiến tranh
ủy nhiệm của người cộng sản do
Hồ Chí Minh, người cộng sản quốc
tế, thực hiện sứ mạng trên sự đau
xót vô vàn của dân tộc, làm kiệt quệ đất
nước và tạo vết thương lịch sử
dù 42 năm rồi vẫn chưa lành và không biết có
cơ hội nào để lành vết thương dân
tộc nầy. Một cử toạ hỏi tôi
về hậu quả tâm lý hiện tại của
cuộc chiến, tôi chỉ đơn giản trả
lời "bên thắng cuộc vẫn coi bên thua cuộc là
kẻ thù cho dù chiến tranh đã chấn dứt 42 năm
rồi". Cuốn phim vẫn trình bày
những sự kiện mang tính cách tuyên truyền
củ rích dù họ bỏ ra 10 năm sưu tập tài
liệu, phỏng vấn một số người trong
và ngoài nước. Vẫn trưng tấm hình Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn
tên Việt Cộng Bảy Lốp trên đường
phố Sài Gòn, vẫn bản củ kết tội tên
Trung úy William Calley sát hại 128 thường dân, vần
chuyện thả bom napalm vào một số làng mạc gây
thương tích cho thường dân v.v..., nhưng tôi nói
thẳng với họ rằng Việt Cộng pháo kích
vào trường tiểu học Cai Lậy ngày 9 tháng 3 năm 1974 làm thiệt
mạng gần 200 em học sinh tiểu học sao đoàn
làm phim không biết?, trong trận Tết Mậu Thân người cộng sản sát
hại gần 6 ngàn đồng bào vô tội tại
Huế, sự kiện chấn động cả
thế giới mà đài truyền hình PBS không hay? Phim
vẫn cho rằng công ty hoá chất Dow
Chemical sản xuất bom Napalm để dội vào làng
giết hại dân lành, tôi thẳng thắn nói với
họ rằng bom Napalm không chế tạo để
giết dân lành và vụ cô Kim Phúc là một trong
những nhầm lẫn trong chiến trường như
Mỹ đã từng nhầm lẫn ném bom trúng tòa
đại sứ Trung Cộng tại Kosovo 1999,
thỉnh thoảng ném bom nhầm tại Iraq, Afghanistan,
Syria v.v..., Thậm
chí họ còn ném bom nhầm vào những đơn
vị quân đội của Hoa Kỳ, bắn nhầm
binh sĩ Hoa Kỳ v.v..., trong chiến tranh không thế nào tránh
nhầm lẫn được. Thế mà bọn
truyền thông dòng chính vẫn cố tình vu khống
một cách lố bịch, không chút liêm sỉ những
sai lầm mà ai cũng có thể nhận thấy.
Thảo nào Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump miệt
thị họ không oan chút nào. Sau buổi hội thảo,
một sử gia Mỹ tên
Bill Laurie gặp
tôi và ông nói Bảy Lốp là tên khủng bố đã
sát hại 6 người thân của viên chức VNCH, nên
bắn Lốp là không vi phạm công ước Genève. Có thể đáng lẽ người
Mỹ đã rút quân trước 1969 nếu người
tư lệnh chiến trường Việt Nam của
họ có chiến thuật đúng đắn, khác
với chiến thuật "Truy tầm, tiêu diệt"
mà Tướng Westmoreland,
người được báo chí gọi là vị Tướng bại trận tại
Việt Nam
(The General Who Lost Vietnam) áp dụng trong nhiều năm.
Những nhà bình luận quân sự chỉ trích
chiến thuật dùng lực lượng hùng hậu
để truy lùng giặc của Westmoland là không đúng.
Chiến thuật nầy chỉ có
kết quả khi đối phương chấp
nhận đương đầu, nhưng quân Bắc
Việt vào thời điểm đó, họ tránh né
trong những cuộc hành quân lớn, họ rút sâu vào
rừng hoặc vượt qua biên giới Cao Miên, Lào
để bảo toàn lực lượng. Nếu họ sử dụng
những vị Tướng tài như Tướng
Harold K. Johnson, Frederick C.
Weyand, v,v,. thì có lẽ người lính Mỹ đã
hồi hương sớm, ít thiệt hại sau khi
đã hoàn thành mục đích Kiềm Chế Trung
Cộng. Và mức độ thiệt hại mà quân
đội hai phía Việt Nam sẽ ít hơn, nhất là
con số thiệt hại nhân mạng dân lành sẽ
thấp hơn, mức độ nghèo nàn, đói rách,
lạc hậu của người dân Việt Nam sẽ
ít hơn, và trên hết hận thù không dai dẳng như
ngày hôm nay. Vấn
đề viện trợ quân sự cho Miền Nam cũng
góp phần trong chánh sách "phủi tay" của Hoa
Kỳ. Từ con số 2.8 tỉ năm 1973, còn 1 tỉ
năm 1974 và 300 Triệu cho năm 1975.
Và cuối cùng, tháng 12 năm 1974 quốc hội Hoa
Kỳ quyết định cắt hết viện
trợ quân sự, chỉ 55 ngày sau là Việt Nam
Cộng Hoà sụp đổ. Không có quân đội nào
đánh giặc mà không có vũ khí, hoặc viện
trợ vũ khí, chỉ trừ "truyền
thuyết" Quân Giải Phóng với tay không bắt
được máy bay Mỹ. Không
ai kéo lịch sử lùi lại được.
Người gây ra cuộc chiến vì nhiệm vụ
quốc tế cộng sản phải thành khẩn thú
nhận trách nhiệm lịch sử. Không chấp
nhận hôm nay, trong tương lai lịch sử cũng
sẽ ghi lại bởi chính con cháu chúng ta, họ đọc
lịch sử từ hai phía, họ đọc lịch
sử thế giới, họ sẽ viết lại
sự thật mà thế hệ cha ông họ đã
trải qua. Đó là chính sử chứ không phải tài
liệu tuyên truyền, xuyên tạc, bóp méo sự
thật mà người cộng sản dùng bạo
lực để bóp méo và gọi là lịch sử. Họ
phải thành tâm Hoà Giải Hoà Hợp với những
nạn nhân của họ, với đồng bào trong nước
để xây dựng lại sức mạnh dân tộc
để chống lại giặc Tàu. Làm chậm
trễ sẽ mất nước và tội của
họ sẽ chồng chất thêm với đất nước
và dân tộc. Đây
là bộ phim phản ảnh một phía, trình bày phân
nửa sự thật, không xứng đáng bỏ
thời giờ xem. Điều này tôi đã viết trên
Yahoo, nhưng 15 phút sau bị gỡ xuống. Hy vọng Burns
và Novick sẽ đọc và nhìn lại vấn đề,
nếu họ muốn trình bày một số khía
cạnh thật về chiến tranh Việt Nam. 5/9/2017 TS.Nguyễn
Ngọc Sẵng
|