TÁC ĐỘNG CỦA HUYỀN THOẠI VÀ TUYÊN TRUYỀN TRONG ĐỜI SỐNG VIỆT TỘC

Đại-Dương 

 

Huyền thoại đóng vai tṛ quan yếu trong việc bảo toàn niềm hănh diện ṇi giống của một dân tộc, tuy không có yếu tố pháp lư mà trường tồn qua bao thế hệ, triều đại.

Huyền thoại do các nghệ nhân (hoạ sĩ, thi sĩ, văn sĩ, điêu khắc gia) thần-thánh-hoá sự kiện có thật hoặc tưởng tượng nhằm dựng lên một thần tượng đại diện cho khát vọng, vẻ đẹp, nét hào hùng của dân tộc.

Bất cứ người Việt Nam nào cũng đều tự hào và hănh diện được mang gịng máu Tiên Rồng. Bộ sách Đại Việt Toàn Thư cũng chép “Tiên được hiểu là người sống trên núi, hiền từ thanh thoát, sống măi không chết. C̣n rồng, được coi là chủ tể của biển cả, làm mưa làm gió, thiên biến vạn hóa, tài phép khôn lường”.

Tuy nhiên, huyền thoại Lạc Long Quân lấy bà Âu Cơ đẻ ra một trăm cái trứng nở thành 100 đứa con, và 50 theo mẹ lên nguồn, 50 cùng cha xuống biển được diễn giải khác nhau: (1) Ư thức chia rẽ của chi Lạc Việt không khớp với thực tế bởi Việt Tộc gồm có 100 chi mà chỉ có Lạc Việt tồn tại trước chủ trương đồng hoá trường kỳ của Hán Tộc ắt phải có yếu tố đoàn kết toàn dân. (2) Có lẽ Tiền Nhân đưa ra chiến lược phát triển đất nước cần phải khai thác tài nguyên thiên nhiên trên bờ và dưới biển cũng như phiêu lưu mạo hiểm bên ngoài lănh thổ. Nhiều tài liệu nghiên cứu quốc tế ghi nhận Việt Tộc đă sáng chế ra bánh lái và buồm để vượt biển trong khi Hán Tộc c̣n quanh quẩn với núi đồi, đồng cỏ, thảo nguyên (theo Địa Lư Biển Đông của Vũ Hữu San).

Huyền thoại Thánh Gióng nêu bật ư tưởng triều đ́nh phối hợp với toàn dân, sử dụng nguyên vật liệu của đất nước và trí tuệ xă hội để đánh đuổi chủ nghĩa thực dân thuộc địa.

Phải chăng huyền thoại là một bản Tuyên Ngôn chính thức về chủ quyền dân tộc lâu đời và hữu hiệu nhất trong lịch sử loài người để không bị đồng hoá?

Các tầng lớp hủ nho của Lạc Việt bế môn toả cảng nên không thoát khỏi sự kiềm chế của Chủ nghĩa Đại Hán dẫn tới suy yếu nên trở thành thuộc địa của thực dân Pháp mà Thiên Triều cũng đành bó tay.

Ngược lại, Nhật Bản mở cửa với Tây Phương để buôn bán, học hỏi kỹ thuật tiên tiến đă bước lên hàng cường quốc thế giới trong khi Trung Hoa vẫn ôm lấy hào quang chinh phục (tề gia, trị quốc, b́nh thiên hạ) mà cam chịu lạc hậu, rơi vào nội chiến, bị các cường quốc xâu xé hàng thế kỷ.

Tuyên truyền đứng vào hạng hai sau huyền thoại đă tác động lên sinh hoạt của Việt Tộc, kể cả tốt lẫn xấu.

Tương truyền Quân sư Nguyễn Trăi dùng mật hoặc mở viết lên lá cây “Lê Lợi làm Vua, Nguyễn Trăi làm Tôi” sau bị áp lực của giới đại thần nên đổi thành “Lê lợi làm Vua, trăm họ làm Tôi” khiến cho dân chúng tin vào khả năng của Nghĩa quân Lam Sơn mà hợp sức đánh đuổi quân Nhà Minh.

Nhà Lê tồn tại 355 năm và phát triển, thịnh vượng, mở rộng bờ cơi, hùng mạnh nhất trong lịch sử Việt Nam gồm 2 giai đoạn (Lê Sơ 1428-1527), Lê Trung Hưng (1533-1789) nhờ độc lập với Đế quốc Trung Hoa.

Việt Nam Cộng Hoà dù bị lâm vào hoàn cảnh chiến tranh uỷ nhiệm vẫn đứng đầu Châu Á, ngoại trừ Nhật Bản, trên các phương diện kinh tế phát triển, chính trị dân chủ, tiến bộ kỹ thuật nhờ mở cửa tiếp nhận trào lưu tiên tiến từ Tây Phương.

Ngược lại, Đảng Cộng sản Việt Nam tự nguyện tiếp nhận (do Nguyễn Tất Thành đại diện bằng danh xưng Hồ Chí Minh) và thực hiện Chủ nghĩa Mác-Lê-Mao để xoá bỏ chủ quyền dân tộc, làm tay sai cho Cộng sản Quốc tế. Thảm hoạ chiến tranh, đói rét, lạc hậu trùng trùng, điệp điệp giáng lên đầu Việt Tộc suốt hơn 70 năm mà chưa có cơ may thoát khỏi v́ đám đệ tử của Hồ Chí Minh vẫn hănh diện, tự hào trong vai tṛ tay sai cho Chủ nghĩa Cộng sản!

Chủ nghĩa Cộng sản đă thất bại trên b́nh diện toàn cầu khi cố biến chủ trương “xoá bỏ chế độ người bóc lột người do Đế quốc thực dân mang lại” thành huyền thoại.

Thực tế, không một nước cộng sản nào dù đông dân, giàu tài nguyên thiên nhiên mà hoàn thành được mục tiêu, trái lại t́nh trạng “người bóc lột người” tàn tệ và tinh vi hơn vẫn diễn ra trong các nước độc quyền xă hội chủ nghĩa. Liên Sô bóc lột các dân tộc chư hầu. Trung Cộng khai thác tài nguyên thiên nhiên của các quốc gia khác một cách vô-tội-vạ rồi đẩy các dân tộc sụp vào bẫy nợ mà buộc phải cầm thế chủ quyền lănh thổ, tài nguyên thiên nhiên và sức lao động.

Đảng Cộng sản Việt Nam c̣n tệ hại hơn khi ăn của dân không từ bất cứ thứ ǵ và đàn áp bằng mọi biện pháp mà giới cầm quyền có thể nghĩ ra ngày càng tinh vi và dă man, tàn ác, phi-nhân-tính.

Cộng sản Việt Nam xây dựng chính sách quốc pḥng chịu sự kiểm soát của Bắc Kinh, chính sách kinh tế tạo lợi thế cho Hán Tộc, chính sách ngoại giao tương hợp với chủ trương bành trướng của Trung Nam Hải, đường lối chính trị phù hợp với “Chủ nghĩa Xă hội với đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới” của Chủ tịch Tập Cận B́nh.

Chủ nghĩa Mác-Lê-Mao tuyên truyền chủ trương “Lấy của người giàu cho người nghèo. Làm tuỳ sức, hưởng tuỳ cầu” đă trở thành “Lấy của dân làm giàu cán bộ. Dân làm việc cật lực, cán bộ tiêu xài xả láng”.

V́ thế, tại Trung Cộng và Việt Cộng số triệu phú, tỉ phú đô la ngày càng chiếm tỉ lệ cao trong bảng xếp hạng của tổ chức Forbes trong khi lợi tức b́nh quân đầu người năm 2017 chỉ được 8,000 USD và 2,000 so với 30,000 của Đại Hàn.

Qua bao lần khua chiêng gióng trống để thành rồng, thành hổ từ năm 1994 mà Việt Nam chưa từng lọt vào tốp 4 nền kinh tế mạnh nhất trong ASEAN.

Cách mạng nhung xuất phát từ Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi như một làn sóng cuốn phăng các chế độ cộng sản Đông Âu, giải thể Hiệp ước Warsaw, làm tan ră Liên Sô, giải phóng các nước chư hầu của Mạc Tư Khoa.

Cách mạng nhung ở Ba Lan dựa và sức mạnh người lao động, Tiệp Khắc đấu tranh cho quyền làm người, Hung Gia Lợi khai thác tinh thần chống xâm lăng Nga đều không thuộc loại trí thức xă hội chủ nghĩa hoặc đảng viên cộng sản. Họ hoạt động và dựa vào sức mạnh toàn dân trong tinh thần yêu nước nồng nàn và trong sáng nên được hàng triệu, triệu người cùng nhau lao vào cuộc đấu tranh.

Cộng sản Việt Nam chới với khi bị mất chỗ dựa ư thức hệ nên tập trung một số đảng viên, trí thức xă hội chủ nghĩa đă hết giai đoạn phục vụ chế độ cộng sản hoặc bị đẩy ra ngoài ŕa quyền lực, đang t́m cơ hội trở lại địa vị ăn trên ngồi trốc.

Tuy nhiên, “lực lượng phản tỉnh” không được dân chúng đi theo v́ biết rơ đảng viên cộng sản chỉ là một chiếc đinh ốc trong guồng máy cộng sản, một sinh vật nhai lại chủ nghĩa Mác-Lê-Mao, không ư thức được thế nào là độc lập dân tộc thực sự, ngoài những lời lẽ đầu môi chót lưỡi.

Vụ “bóc mẽ” năm 2005 trong “lực lượng phản tỉnh” liên quan tới Hà Sĩ Phu, Dương Thu Hương, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến … đă phơi bày sự giả dối và chẳng được sự ủng hộ của đồng bào quốc nội dù cho Hà Sĩ Phu, Hoàng Tiến, Lữ Phương, Phạm Thái Thụy, Nguyễn Ngọc Tần, Thích Trí Siêu, Thích Tuệ Sỹ được tổ chức Human Rights Watch trao tặng Giải Hellmann/Hammett năm 1998.

Ư niệm “chỉ có cộng sản mới lật được Cộng sản” manh nha từ các đảng viên cộng sản và trí thức xă hội chủ nghĩa Việt Nam tự gán nhăn hiệu “cộng sản phản tỉnh” sau khi các nước Đông Âu thoát khỏi gông cùm Đệ tam Quốc tế và Liên Sô tan ră năm 1991. Luận điệu tuyên truyền này lan ra khắp hải ngoại khi Phó tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ, bút danh Hà Sĩ Phu từng viết vào thập niên 1990 “Hiện nay, cái sự chuyển hoá phải do người cộng sản ly khai, giác ngộ mới có xung lực mạnh nhất” đă được một số “thức giả” và truyền thông hải ngoại tung hứng ngoạn mục.

Sau hơn 20 năm bốc phét th́ “xung lực mạnh nhất” đă tác động lên t́nh h́nh Việt Nam như thế nào?

Tiếc thay, họ đă quên hoặc cố t́nh lấp lững về cuộc “cách mạng nhung” ở Đông Âu. (1) Lănh tụ Công đoàn Đoàn Kết Ba Lan, Lech Walesa chỉ là một thợ điện của xưởng đóng tàu Gdansk, không phải đảng viên cộng sản hoặc trí thức xă hội chủ nghĩa đă cử vợ đi lănh giải thưởng Nobel Hoà B́nh năm 1983 v́ sợ nhà cầm quyền cấm trở về nước. Walesa vào tù ra khám như cơm bữa vẫn quyết tâm lật đổ chế độ cộng sản. (2) Kịch tác gia Vaclav Havel của Tiệp Khắc đồng sáng lập Hiến chương 77 và Diễn đàn Công dân, phối hợp hoạt động chống Cộng với Ba Lan và Hung Gia Lợi cho đến khi thành công. (3) Lănh tụ Liên đoàn v́ Dân chủ, Aung San Suu Kyi hoạt động lật đổ chế độ quân phiệt Myamar (thân Trung Cộng) thà chịu quản thúc tại gia mà cố nén cơn đau xé ḷng chứ không sang Anh gặp mặt người chồng trong cơn sinh ly tử biệt.

Cách mạng nhung kết thúc sinh mạng của các đảng cộng sản Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi, Đông Đức nên các đảng viên cộng sản Trung Âu, Liên Sô vội vả đổi màu áo để giữ ghế và tẩu tán tài sản quốc gia qua kế hoạch tư-nhân-hoá nền kinh tế xă hội chủ nghĩa. Bài học Liên Sô rơ ràng nhất.

Một số dân Việt Nam Cộng Hoà tưởng rằng đảng viên cộng sản gốc Miền Nam khác gốc Miền Bắc nên ủng hộ hoặc che chở hoặc tiếp tế cho Mặt trận Giải pḥng Miền Nam nên mới phải ĺa quê cha đất tổ trong hoàn cảnh chín chết, một sống và ân hận khôn nguôi.

Hơn 70 năm trôi qua, suốt nhiều thế hệ, chẳng lẽ người Việt Nam tự hào thông minh, lanh lợi mà vẫn bị đảng viên cộng sản và bọn “thức giả” lừa gạt hết lần này tới đợt khác hay sao?

Đại-Dương  

 

Trở lại