TẠI
SAO VIỆT NAM KHÔNG THỂ GIÀU VÀ MẠNH? Đại-Dương |
Nước
có giàu th́ dân mới hạnh phúc và hănh diện.
Quốc gia có mạnh th́ mới bảo vệ được
biên cương, bảo tồn ṇi giống. Bất
cứ ai mang hộ chiếu Cộng hoà Xă hội
chủ nghĩa Việt Nam, dù thuộc giới chính
trị gia, doanh nhân, học giả, sinh viên, lao động,
nghệ sĩ đều bị cộng đồng
quốc tế nh́n với cặp mắt nghi ngờ,
khinh bỉ (công khai hoặc kín đáo). Nào
ai kính trọng kẻ nghèo lại hèn mà ưa bốc phét.
Sự đời là thế. Không thể trách người
khác mà phải tự vấn lương tâm mới mong
thay đổi được cái nh́n thiếu thiện
cảm từ thế nhân. Dân
tộc khác làm được mà người Việt
Nam không. Chúng ta chẳng thể vùi đầu vào đống
cát để than phiền bị thiên vị. Không
ai bác bỏ được nước Việt Nam ở
vào vị trí thuận lợi trên phương diện
phát triển kinh tế cũng như địa-chiến-lược
khu vực. Hơn nữa, thiên nhiên cũng ưu đăi
một số tài nguyên, tuy không phủ phê như vài
quốc gia trên thế giới, nhưng, cũng tạm
đủ vốn để khởi nghiệp hơn
Tứ Hổ Châu Á (Đại Hàn, Tân Gia Ba, Đài
Loan, Hồng Kông). Nhưng,
giấc mộng thành rồng, thành hổ được
Đảng Cộng sản Việt Nam thổi lên
tận mây xanh vẫn tan như bọt biển. V́ sao? Thứ
nhất, Cộng sản Việt Nam đă chọn sai
thể chế chính trị mà gần một thế
kỷ (1930-20…) vẫn ôm chặt bất chấp con
tạo xoay vần. Khi
Liên Sô (1917-1991), chiếc nôi của cách mạng vô
sản, sụp đổ đă phơi bày sự
thật bị che dấu: Nước Nga rộng mênh mông,
tài nguyên thiên nhiên dồi dào và đa dạng, dân cư
thưa thớt mà dưới sự lănh đạo
độc tôn của Đảng Cộng sản đă
không làm cho dân chúng giàu có, hạnh phúc. Dân
Nga vẫn chưa thoát khỏi tâm lư Chiến tranh
Lạnh với giấc mộng siêu cường nguyên
tử và khôi phục địa bàn ảnh hưởng
nên cựu Trung tá Điệp viên Vladimir Putin
mới đắc cử chức vụ tổng thống
liên tiếp bốn nhiệm kỳ sáu năm. Và,
ứng viên của Đảng Cộng sản Liên bang
Nga về nh́ trong cuộc bầu cử tổng thống
năm 2018. Các
vệ tinh Liên Xô ở Baltics, Đông và Trung Âu đă
dứt khoát chia tay với ư thức hệ cộng
sản nên tạo ra một xă hội cởi mở,
một nền kinh tế phát triển và cạnh tranh,
một cuộc sống dồi dào, sung túc, dù chẳng
được thiên nhiên ưu đăi. Trong khi đó, các
vệ tinh Trung Á và Cacausus chỉ thay đổi nửa
vời nên cứ ngụp lặn trong tŕ trệ về
chính trị và kinh tế, dù được thiên nhiên
ưu đăi hơn khối Đông và Trung Âu. Ngược
lại, CSVN vẫn bám chặt tâm lư thù địch dù
Chính sách Đổi Mới đă chính thức từ năm
1986 nên Lợi tức B́nh quân Đầu người
(GDP nominal per capita) theo IMF chỉ được 2,300 USD vào
năm 2017 so với 29,700 của Đại Hàn và 19,900
của Cộng hoà Tiệp (cao nhất Đông Âu), và
4,000 của Azerbaijan (cao nhất Trung Á). Kiểu
phát triển kinh tế bất chính đă đưa
Trung Quốc đứng vào hạng nh́ thế giới,
tuy nhiên Lợi tức B́nh quân Đầu người vào
năm 2017 chỉ được 8,600
USD so với 60,000 của Hoa Kỳ.
Vậy mà Hà Nội vẫn cố bám vào mô h́nh chính
trị độc tài toàn trị do giới lănh đạo
tiếp tục giàu đến nức đố đổ
vách trong khi đại đa số dân chúng sống
đời cùng quẩn. Thứ
hai, CSVN sai lầm trong việc đào tạo con người
chính đáng. Điểm mặt đa số lănh tụ
cao cấp của CSVN đă thấy có hai loại: (1)
Trí thức lưu manh chuyên
nghề lừa gạt dân chúng nhẹ dạ,
thiếu-hiểu-biết bằng cách trưng bày
những chiếc bánh vẽ ngày càng to. (2)
Du côn, phóng đăng sẵn sàng
làm công cụ đàn áp dân chúng vô cùng khắc
nghiệt. Trí
thức được đào tạo ở Liên Xô,
Đông Âu, Trung Quốc mà đỗ
đạt nhờ chính sách hữu nghị nên
thường bị lỗ hổng kiến thức. Do
đó, họ phải dùng kiến thức Mác-Lê để
chứng tỏ ḷng trung với Đảng, hiếu
với Bác mà bảo vệ chiếc ghế và đặc
quyền, đặc lợi. Trí
thức được đào tạo tại các nước
dân chủ hoàn chỉnh đă chia thành hai nhánh: (a)
Loại xuất sắc t́m cách
tham gia vào chuỗi trí thức toàn cầu và trở thành
công dân thế giới, nơi mà họ có thể
cống hiến tài năng cho loài người. Họ không
trực tiếp điều hành mà chỉ tŕnh bày
đường lối, chính sách có thể giúp Việt
Nam vươn lên như một quốc gia đáng tôn
trọng. Đáng tiếc, Hà Nội vẫn bưng tai
bịt mắt mà tiến tới. (b)
Loại làng nhàng, có ô dù lớn và chiếc ghế kê
sẵn nhất quyết hồi hương sau khi tốt
nghiệp để đ̣i cả vốn lẫn lời.
Bằng thật, bằng giả, học giả bằng
thật, bằng mua đều là bằng cả để
được chen chân vào chốn quan trường. Hai
nhóm trí thức lưu manh và du côn phóng đăng hợp
thành Nhà nước mang tính chất cướp bóc và
thổ phỉ gây tại hoạ khủng khiếp và
triền miên cho hơn 90 triệu người Việt.
Chỉ cần đọc báo và nghe đài truyền h́nh
của Cộng hoà XHCN Việt Nam cũng rơ chứ
chẳng cần nói xấu hoặc bịa đặt. Thứ
ba, đa số dân Việt thờ ơ với
thời cuộc, tự đứng bên ngoài để
được an thân mà bằng ḷng cùng số phận
hẫm hiu. Họ có bao giờ tự hỏi tại sao các
nước thiếu điều kiện hơn Việt
Nam mà trở thành rồng, thành hỗ, được
nhân loại ước mơ? Thực sự, các
quốc gia đó có làm tay sai cho ngoại bang như
Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam hay không?
Nhật Bản, Đại Hàn, Tân Gia Ba, Đài Loan … có
bị Hoa Kỳ cướp đất, giành biển, cưỡng
đoạt tài nguyên hay không? Trung Quốc có đe
doạ, cưỡng đoạt đất đai,
biển đảo chính thức hoặc bán-chính-thức
của nước khác hay không? Thể chế chính
trị Việt Nam có phục vụ quyền lợi
của quảng đại quần chúng hay không? Dân
tộc Việt Nam cứ cam chịu sự lănh đạo
điên rồ của Đảng Cộng sản cho
đến bao giờ? Đảng
Cộng sản Việt Nam hứa làm cho dân giàu, nước
mạnh, xă hội văn minh tiến bộ đă có
từ năm 1930 đến nay vẫn nguyên lời
hứa. Sao người Việt dễ tin thế! Số
người Việt từng đánh đổi mạng
sống để được đến bến
bờ tự do v́ không thể sống dưới
chế độ man rợ vô luân bổng chốc như
quên hết nên xảy ra t́nh trạng “áo gấm
về làng”. Từ
Việt Nam trở về, họ ca tụng chính sách
Đổi Mới của CSVN và kiều hối hàng năm
lên tới trên 10 tỉ USD so với GDP 202 tỉ năm
2016. Họ quên hết và quên sạch sự đàn áp
khốc liệt vẫn diễn ra nơi quê cũ sẽ
giúp cho Đảng Cộng sản có tính chính danh để
tiếp tục gây tội ác. Liên
Sô có thời làm ngọn đuốc soi đường
cho nhân loại, bổng sụp đổ cái rụp khi
sự thật được phơi bày và quyết tâm
của nạn nhân muốn làm chủ vận mệnh dân
tộc. Trung
Quốc không chóng th́ chầy cũng sẽ chung số
phận Liên Sô. Đại-Dương |