Nguyễn Hoàng Hà
Nhiều quốc gia ở Đông Nam Á đặc
biệt là Việt Nam và Philipine đang cùng với
Hoa kỳ, Úc, Nhật và Nam Hàn rất quan tâm đến
vấn đề Trung Quốc đang ngày càng bánh trướng
thế lực ra biển Đông. Đặc biệt
là với bản đồ hàng hải đường
lưỡi ḅ của họ th́ bắt đầu
ngay từ đảo Bạch Long Vĩ rồi Cồn
Cỏ và nhiều đảo của Việt Nam ở
Hoàng Sa và Trường Sa và đường hàng
hải quốc tế từ xưa đến nay các
tàu bè vẫn qua lại đều nằm trong vùng
"chủ quyền" của Trung Quốc.
Nhưng người ta đâu có biết là trên
mặt biển đang ầm ầm nổi sóng mà dưới
đáy sâu đại dương tưởng là yên
lặng kia các đợt sóng ngầm c̣n mạnh
mẽ hơn rất nhiều, v́ Trung Quốc đang
tiến hành quy mô lớn để thăm ḍ đáy
biển nhằm truy t́m khoáng sản quư, đặc
biệt là dầu lửa, gas v.v. đă từ
nhiều năm nay mà chỉ khi bị phanh phui ra
họ mới chịu công bố là “các nhà khoa
học Trung Quốc đă tiến hành nghiên cứu
thăm ḍ đại dương khu biển Đông
từ năm 1999 đến nay và gặt hái
được nhiều kết quả đáng
phấn khởi”.
Tuần báo The Economist trong bài viết Ai là người
thống trị đại dương? đă đề
cập đến dự án thám hiểm đáy
Biển Đông của Chính phủ Bắc Kinh.
Dự án này được thảo luận trong
một hội nghị tập trung các nhà hải dương
học trong và ngoài nước Trung Quốc, tổ
chức tại Thượng Hải trong hai ngày 26 và
27 tháng Giêng năm 2011 vừa qua. Nhưng dư
luận quốc tế cho rằng hội nghị này
buộc phải công khai khi mà danh tính của nó đă
bị thế giới phanh phui và cho công bố
những tài liệu về tổ chức này thực
chất không phải là v́ mục tiêu khoa học mà
là thăm ḍ tài nguyên khoáng sản và dầu hỏa,
dầu khí để dọn đường cho
cuộc thập tự chinh trên biển của
Bắc kinh.
Bài báo mở đầu bằng nhận định,
chủ nghĩa đế quốc và ngành hải dương
học thường tay trong tay với nhau. Các nghiên
cứu của hải quân Anh về các vùng biển nông
và duyên hải trên thế giới trong thế kỷ
XVIII và XIX đă đóng góp nhiều kiến thức
cho khoa học, nhưng đồng thời cũng giúp
cho các nhà buôn Anh quốc có thể du hành trên các
đại dương, và các chiến hạm Anh có
thể thống trị thế giới.
Nh́n từ góc độ này, th́ hội nghị nói
trên của Trung Quốc có khả năng gây bức
xúc cho các quốc gia láng giềng phương Nam
của Bắc Kinh. Dự án South China Sea-Deep có
mục đích thám hiểm một vùng biển có
diện tích rộng đến 3,5 triệu kilomet vuông,
với độ sâu tối đa 5,5 kilomet, mà Chính
phủ Bắc Kinh coi là thuộc chủ quyền
của ḿnh, cho dù bị rất nhiều nước
phản đối, đặc biệt là Việt Nam
và Philipine. Để bảo vệ cho việc thăm
ḍ này đạt hiệu quả và an toàn trước
nguy cơ các hoạt động thăm ḍ trên vùng
biển thuộc lănh thổ của các nước có
thể bị tấn công, Trung Quốc đă cho
cử các tàu ngầm tàng h́nh ẩn nấp hộ
vệ, và trên mặt biển thường xuyên có các
tàu chiến giả dạng tàu đánh cá hay tàu buôn
đi lại khu vực này.
Các nhà khoa học tham dự hội nghị chối
rằng mục tiêu chỉ là thêm kiến thức cho
nhân loại, và chỉ đơn thuần về
mặt khoa học chứ không phải nhằm t́m
kiếm dầu khí và nguồn lợi khoáng sản.
The Economist nhận định, thật ra th́ cũng
đúng, như nhiều nhà du hành Anh trước
đây cũng từ sự khát khao hiểu biết.
Tuy nhiên, kiến thức cũng là quyền năng, và
nếu các nhà khoa học Trung Quốc là những người
đầu tiên thám hiểm đáy sâu Biển Đông,
th́ các nhà kinh doanh Trung Quốc cũng sẽ có
lợi thế khai thác thương mại hơn các
đối thủ, và hạm đội Trung Quốc
cũng sẽ ở thế «trên cơ» để
bảo vệ họ.
Hối tháng 7 năm 2010 tàu ngầm Trung Quốc đă
lặn xuống đáy Biển Đông cắm lá
cờ.
Đề án trên do nhà khoa học đầu ngành Uông
Phẩm Tiên, thuộc Đại học Đồng
Tể ở Thượng Hải chủ tŕ. Ông này có
thể nhờ đến sự hỗ trợ của
Giao Long, chiếc tiềm thủy đỉnh hiện
đại nhất của Trung Quốc, có thể
lặn sâu đến 7km dưới đáy biển.
Dự án được đưa ra một phần
từ kết quả nghiên cứu của chiếc
Đại dương số 1 năm 2007 về
những dải kiến tạo ở giữa đại
dương do các dịch chuyển của vỏ trái
đất. Đồng thời, các nhà thám hiểm
trên chiếc tàu này cũng phát hiện được
vị trí nhiều mỏ đồng, ch́, kẽm cũng
như các nguồn thủy nhiệt tại đây.
Những địa điểm mà họ quan tâm là
những nơi mà Việt Nam đang khoan dầu hay các
công ty nước ngoài đă và đang thăm ḍ
dầu khí của Việt Nam và Philipine – đó là
những vị trí họ thường qua lại
nhiều nhất và có khi lưu lại ở đây
rất lâu ngày. V́ thế, Quốc hội Philipine
đă ra luật về vùng lănh hải của họ
để đưa tàu chiến và phương
tiện hiện đại đến bảo vệ,
khiến Trung Quốc không thể đến đó
tự tung tự tác như họ muốn, nên họ
rất tức giận, nhiều lần phản đối
nhưng bị Philipine phớt lờ.
Mục đích của dự án South China Sea-Deep trước
hết là nghiên cứu các hướng phát triển
của đáy đại dương, rồi đến
trầm tích và khí hậu, tiếp nối theo một
công tŕnh của Tiến sĩ Uông Phẩm Tiên trong
khu vực vào năm 1999. Cho dù có những biện
minh, các nghiên cứu này rất có lợi cho công
nghiệp dầu khí. Phần thứ ba của dự
án nhắm vào sinh học ở Biển Đông, đặc
biệt là dưới đáy đại dương.
Đó là việc hấp thụ Cacbon của các vi
sinh vật, cuộc sống dưới đáy
biển, sự trao đổi dưỡng chất và
phiêu sinh vật… tại nhiều vùng ở Biển
Đông và giữa Biển Đông với Thái B́nh Dương.
Đương nhiên là việc này sẽ tốn khá
nhiều tiền. Ngân sách dành cho dự án là 150
triệu nhân dân tệ, tương đương 22
triệu đô-la, do Quỹ quốc gia về Khoa
học Tự nhiên, một tổ chức của Chính
phủ có trụ sở ở Bắc Kinh đài
thọ.
Nhưng không chỉ trong ngành hải dương
học, mà một trung tâm kỹ thuật về đáy
biển tại Thanh Đảo sẽ tiêu tốn 400
triệu nhân dân tệ, một mạng lưới
quan sát đáy đại dương, tương
tự với chương tŕnh Neptune của Canada và
Sáng kiến Quan sát Đại dương của Hoa
Kỳ cũng cần 1,4 tỉ nhân dân tệ nữa.
Có thể tin là tiền được dùng cho
lợi ích khoa học đơn thuần. Nhưng The
Economist nhận xét, nói như thế sẽ làm «tự
ái» đại diện của Tập đoàn
quốc gia về Dầu khí Ngoài khơi của Trung
Quốc. Phát biểu trong hội nghị, Tập
đoàn này cho biết trữ lượng khí thiên
nhiên ở Biển Đông được ước
tính khoảng 200 tỉ tỉ mét khối. Người
ta cũng cảnh báo về mức độ thăm
ḍ và bắt tay vào khai thác dầu hỏa và khoáng
sản của Trung Quốc đang chuẩn bị
bắt đầu nếu một khi họ dọn
đường dư luận xong để công khai
chủ quyền đường lưỡi ḅ.
Vương quốc Bỉ, ngày 22 tháng 2 năm 2011.
NHH