CỔ TÍCH NGÀY MƯA...

(Cho những nỗi niềm chờ đợi và hy vọng)

Rào......rào.......rào......
Trời lại mưa - Nàng lắc đầu chán nản rồi nặng nhọc đến bên cửa sổ buông rèm xuống. Nàng không muốn nh́n thấy những giọt mưa. Nói đúng hơn, nàng ghét cay ghét đắng những cơn mưa. Sao thế nhỉ ? Bản thân nàng cũng không thể lư giải điều đó. Chỉ biết rằng, không như bao người phụ nữ khác, nàng không có can đảm đi ngoài mưa và dường như nàng mất hết sinh khí mỗi khi trời mưa. Những lúc như thế, nàng lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn bằng những bài t́nh ca họ Trịnh. Nàng luôn cảm ơn trời vẫn c̣n giữ lại cho nàng cái sở thích rất nữ tính ấy....

Và bây giờ, bên chiếc máy đĩa cũ kĩ , nàng đang tựa ḿnh trên chiếc xe lăn, người bạn đồng hành với nàng từ thuở ấu thơ, đôi mắt nhắm nghiền đầy hạnh phúc, nàng say sưa với giọng hát thao thức của Khánh Ly " ...mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..dài tay em mấy thưở mắt xanh xao..."

Reng......reng.....reng....
Nàng giật ḿnh choàng tỉnh.
Quỷ tha ma bắt . Ai lại t́m ḿnh vào giờ này nhỉ ? Mưa to thế ra đường không sợ " Thiên lôi " gọi hay sao ? - Nàng càu nhàu, vội vàng vuốt lại mái tóc bồng bềnh, lăn xe đến bên cửa và mở rộng nó với khuôn mặt bực dọc.

- Chị ơi, có người gửi chị cái này.

- Ai thế ạ ? - Nàng sững sờ hỏi lại và chưa kịp trấn tĩnh th́ cô gái với thân thể ướt sũng đă nhanh chân biến mất sau khi dúi vào tay nàng một đóa Quỳnh ngát hương c̣n đọng lại chút nhựa ở cuối cành...cùng một mảnh giấy hồng mong manh, lấm lem màu mực tím...

Nàng hồi hộp đưa mắt nh́n mảnh giấy và đọc một cách chăm chú

" Em ghét nh́n thấy những cơn mưa hay ghét nh́n thấy tôi ? Em sợ những cơn mưa hay sợ tôi ? Tôi vẫn thấy và cảm nhận được em sau tấm rèm nhung phong kín những đợi chờ. Để làm ǵ, em có biết không? Chỉ để mang đến cho em một đoá Quỳnh...

-          Người đối diện - "

-          Nàng thẫn thờ, rồi ngạc nhiên, rồi nghi ngờ, rồi tức giận. Tṛ quái quỷ ǵ đây ? Tên cú vọ nào dám đùa giỡn với nàng một cách quá đáng như thế ? Nàng quăng mạnh đoá Quỳnh và mảnh giấy nhàu nát vào một góc pḥng, đôi mắt long lên giận dữ. Chiếc xe lăn theo đôi tay điểu khiển của nàng chay nhanh đến bên cái máy đĩa cũ kĩ . Nàng muốn đập vỡ cái ǵ đó cho nguôi giận...Bỗng :

-          " Ta mang cho em một đoá Quỳnh..Quỳnh thơm hay môi em thơm...Em mang cho ta một chút t́nh..."

-          Tiếng hát Khánh Ly vẫn vang lên với tất cả đắm say của con tim. Trong phút chốc, nàng chợt nhớ những chuyện vừa xảy ra. Nàng di chuyển trở lại góc pḥng, nhặt lại đoá Quỳnh và tờ giấy mong manh. Ép tất cả vào ḷng, đôi mặt mơ màng, nàng lắng nghe trái tim vang lên rộn ră....

******************

Cả buổi sáng, nàng nghĩ măi đến cái tên " Người đối diện " . Mưa đă tạnh nhưng ḷng nàng lại không yên b́nh như bao lần trước đó...Nàng gọi điện cho đám bạn thân hỏi về chuyện đoá Quỳnh, ai cũng ngơ ngác làm nàng càng thấp thỏm và chờ đợi..

-        Mà chờ đợi điều ǵ nhỉ ? Nàng tự hỏi. Chờ đợi một đóa Quỳnh ? Chờ đợi một phong thư ? Chờ đợi cô gái hôm qua ? Hay chờ đợi " người đối diện " ? Bao suy nghĩ mông lung...để rồi sau cùng nàng phải thú thật với ḷng ḿnh, nàng đang chờ đợi một cơn mưa...! Một cơn mưa với những hạnh phúc diệu ḱ như cổ tích...

******************

Rào ............rào..............rào..........

-          Trời lại mưa....Bên trong cửa sổ nhà đối diện, có chàng trai trên chiếc xe lăn, đang dúi vào tay đứa em gái một đoá Quỳnh và mảnh giấy màu xanh hy vọng....

Hoa Đất

trở lại