Giận hờn 



khi em hờn anh 
mùa xuân có lá thu vàng
chiều vừa cúi xuống mặt trời trồi lên
ḷng anh bối rối lạ thường
như tơ con nhện trăm đường dọc ngang
nhịp tim thôi đập nhịp nhàng
dập dồn tiếng sóng rộn ràng biển xa
đưa tay ôm mảnh trăng ngà
đan thành tấm lụa mượt mà cho em
rơi rơi từng giọt êm đềm
trăng ơi vuốt nhẹ nỗi niềm bơ vơ
thời gian qua rất hững hờ
giận hờn lăng phí t́nh thơ buổi đầu
 

tôn thất phú sĩ

 

trở lại