Bốn "huyền thoại" giúp sâm banh của Pháp nổi tiếng Thu Hằng |
Rượu sâm banh của vùng Champagne, Pháp.Pixabay/Gellinger Tiếng nổ vui tai khi bật nắp sâm
banh trong lễ rót rượu tại tiệc cưới
ngày càng trở nên phổ biến. Một buổi
lễ khai trương triển lăm nghệ thuật hay
để đánh dấu chiến thắng trong thể
thao, đặc biệt là đua xe Công thức 1, luôn
hoàn hảo hơn với tiếng bật nắp sâm
banh và lớp bọt tràn trắng khỏi miệng
chai. Sâm banh trở thành biểu tượng của thành
công và không khí hội hè ! Sâm
banh được sản xuất từ những
giống nho trồng trên khu vực khoanh vùng và
được bảo hộ ở vùng Champagne (đông
bắc nước Pháp), nằm giữa hai thành
phố Reims và Troyes. Theo giải thích với RFI của
ông Jean-Baptiste Denisart, đồng sở hữu nhăn
hiệu sâm banh André Robert, chỉ có rượu
sản xuất ở trong khu vực này mới
được mang tên “Champagne” (Sâm banh) : “Chúng
tôi may mắn nằm trong khu vực được
bảo hộ. Chúng tôi có 33.000 ha được
xếp hạng “Tên gọi được bảo
hộ nguồn gốc” (Appelation d’Origine Protégée,
A.O.P.). Và chỉ những người làm việc và
những cánh đồng nho nằm trong khu vực này
mới có thể nhận được A.O.P. Champagne.
Sản phẩm của chúng tôi được bảo
vệ và không sản phẩm nào có thể được
gọi là “Sâm banh” nếu như không được
làm ở vùng Champagne”. Ruộng
nho nhà sản xuất André Robert nằm ở
Mesnil-sur-Orge, phía Bờ Trắng, nổi tiếng
với loại nho trắng “chardonnay”. Cùng
với loại nho đỏ “pinot noir” và nho
đen “pinot meunier”, đây là một trong ba
loại nho chính làm nên danh tiếng của sâm banh. Ngoài
ra, niên hiệu (millésime) cũng là dấu hiệu cho
thấy giá trị của rượu. Nho được
thu hoạch vào năm được cho là tốt
sẽ được cất và xử lư riêng.
Loại rượu không ghi năm thường là
tổng hợp từ các giống nho và năm thu
hoạch của mỗi nhà : đây cũng chính là
nền tảng và danh tiếng của mỗi nhà
sản xuất. Vậy
những yếu tố nào đă giúp loại rượu
vang b́nh dị, có nguồn gốc từ một vùng
trồng nho b́nh thường, lại trở thành đồ
uống nổi tiếng trong các sự kiện
trọng đại ? Trên trang The Conversation, giáo sư
marketing Joonas Rokka, trường Thương Mại Lyon,
phân tích bốn “huyền thoại” giúp sâm banh
nổi tiếng : nguồn gốc, thước đo
giầu sang, ḷng tự hào dân tộc và tính hiện
đại. Huyền
thoại về nguồn gốc Trước
đây, vùng Champagne nổi tiếng về nghề bán
len hơn là sản xuất rượu, v́ đất
ở đây có vẻ không thích hợp để làm
rượu vang ngon. Do vậy, những thùng rượu
đầu tiên được sản xuất chỉ dành
làm quà tặng cho khách mua len. Chất
lượng sâm banh dần được cải
thiện nhờ các tu sĩ ḍng thánh Benedicto (Biển
Đức) để gây quỹ cho các nhà ḍng. Nhưng
họ không phải là người “phát minh” ra
sâm banh như nhiều người vẫn nghĩ. Sau này,
tu sĩ Pierre “Dom” Pérignon (1635-1713), quản lư
một tu viện ở thành phố Reims, được
lưu danh là “huyền thoại về nguồn
gốc” do chất lượng rượu mà tu
viện sản xuất, thường được
gọi dưới tên “vang Pérignon”. Sở
hữu tu viện từ giữa thế kỷ XIX, Nhà
Moët & Chandon đă đưa ra ḍng rượu đặc
biệt Dom Pérignon vào năm 1936. Từ đó, rượu
Dom Pérignon nổi tiếng trên khắp thế giới. Sâm
banh chỉ thật sự phát triển khi các nhà
sản xuất len vùng Champagne nhận được
nhiều đơn đặt hàng rượu hơn là
len từ phía khách hàng. Với họ, đó là cơ
hội để thoát khỏi ngành công nghiệp len
với loại sản phẩm mang lại nhiều
lợi nhuận hơn và có tương lai hơn.
Huyền
thoại về giầu sang quyền quư Sâm
banh c̣n là biểu tượng của sự giầu
sang quyền quư, là một mặt hàng xa xỉ... và
điều này đến cũng rất t́nh cờ. Năm
496, vua Clovis của người Francs (tức người
Pháp thời xưa) được rửa tội
tại thánh đường Reims. Sau này, theo truyền
thống, kinh thành Reims trở thành nơi đăng
quang của hầu hết các vị vua Pháp. Dĩ nhiên,
sau mỗi buổi lễ là bữa tiệc linh đ́nh
và khách mời thưởng thức sâm banh của
địa phương. Từ đó, sâm banh được
coi là đồ uống hội hè, chỉ một
bộ phận thượng lưu mới được
thưởng thức. Biểu
tượng giầu sang của sâm banh c̣n được
khẳng định nhờ vị vua giầu nhất nước
Pháp, Louis XIV. Sau lần đầu tiên thử sâm banh vào
năm 16 tuổi ở nhà thờ Reims, vị vua
Mặt Trời đă gắn liền sâm banh với
những khát vọng của ông : thời trang, uy
quyền và xa hoa. Ngành
công nghiệp rượu có thêm lực đẩy
mới nhờ một sắc lệnh của vua Louis
XIV. Lần đầu tiên, sâm banh - và chỉ duy
nhất loại rượu này - được phép
vận chuyển trong chai thuỷ tinh thay v́ chứa
trong các thùng phuy bằng gỗ. Trong những năm
1660, sâm banh sủi bọt đă xuất hiện ở
Anh Quốc, nhờ hầu tước Saint-Evremond
xuất thân từ vùng Champagne nhưng sống ở Luân
Đôn. Trả
lời RFI, chị Fanny Heucq, chủ một cửa hàng
rượu ở khu Saint-Michel, Paris, cho biết chính người
Anh đă nghĩ ra h́nh thức đóng chai kiểu
mới này : “Đó
là một loại rượu vang được người
Anh mua rất nhiều. Chính họ đă yêu cầu
đóng rượu vào chai v́ khi vượt biển
Manche, rượu trong thùng lớn thường bị
sóng sánh và thỉnh thoảng khi tầu cập
cảng trễ, đó không c̣n là rượu nữa mà
giống như dấm vậy. Sâm banh ra đời
từ đó. Mỗi khi mở nắp chai, người
ta nghe thấy tiếng “pop”, có nghĩa là rượu
đă lên men và chính điều này khiến người
Anh thích thú”. Từ
luật mới của vua Louis XIV, bao b́ đóng gói rượu
được thiết kế trau chuốt hơn và
được in h́nh của người nổi
tiếng để quảng cáo, như hoàng hậu
Marie-Antoinette, Jeanne d’Arc, sĩ quan của đoàn quân
thắng trận, các nhà quư tộc, nghệ sĩ... Các
nhà sản xuất sâm banh nhanh chóng hiểu được
lợi ích của kỹ thuật xây dựng h́nh
ảnh để tăng thêm tiếng tăm cho thương
hiệu và để kích thích đam mê của một
bộ phận khách hàng ngày càng đông và giầu có
hơn.
Huyền
thoại quốc gia Cuộc
Cách Mạng Pháp năm 1789 đánh dấu chấm
hết cho sự liên kết giữa sâm banh với
giới quư tộc giầu có. Chính cuộc cách
mạng cũng là nguồn gốc của huyền
thoại thứ ba, và có lẽ là huyền thoại
thế lực nhất, khi liên hệ chặt chẽ sâm
banh với “linh hồn” và giá trị của
nền Cộng hoà mới của Pháp. Theo Voltaire, chai “sâm
banh là h́nh ảnh chói sáng của đất nước
chúng ta” và đến lúc phải coi đó là “biểu
tượng vinh quang nhất” của nền văn
minh Pháp. Trong
giai đoạn Đế Chế, sứ mệnh vẻ
vang của sâm banh được hoàn thiện. Hoàng
đế Napoléon dùng loại rượu này khi
muốn xây dựng một xă hội tư sản, công
nghiệp và trung thành mới. Jean-Rémy Moët thành lập
thương hiệu Moët ở Hoa Kỳ và phát
triển một bộ phận khách hàng mới, trong
đó có tổng thống George Washington. Sau khi quân Nga
đánh tan đội quân của Napoléon và chiếm
được thành phố Reims, nhà sản xuất, bà
quả phụ Clicquot đă mở các hầm rượu
của gia đ́nh cho quân đội Nga với hy
vọng nhờ đó bà sẽ chinh phục được
thị trường Nga. Tất
cả các chiến lược trên đều mang
lại kết quả. Sau khi Đế Chế sụp
đổ và trước cuộc Cách Mạng Công
Nghiệp lần thứ nhất, sâm banh đạt
đến thời kỳ vàng son. Nhờ hệ
thống đường sắt, sâm banh được
chuyển nhanh hơn đến các thị trường
xa xôi, với số lượng lớn hơn. Thêm vào
đó, trang thiết bị mới cũng giúp quá tŕnh
sản xuất hiệu quả hơn và giúp sâm banh
trở nên thu hút hơn cả về thẩm mỹ
lẫn chất lượng. Sâm banh nhanh chóng trở thành
một biểu tượng của nước Pháp
trong mắt các nước trên thế giới. Huyền
thoại về tính hiện đại Ngay
từ đầu những năm 1900, sâm banh đă
được các nhà quảng cáo nâng thành một
biểu tượng của tính hiện đại.
Trong “Thời Kỳ Tươi Đẹp”
(Belle Epoque), các quảng cáo sâm banh thường
được dàn dựng thành những “câu
chuyện thần tiên” thời hiện đại
mà tầng lớp trung lưu ngày càng mơ đến,
như h́nh ảnh ô tô, khinh khí cầu, tầu
thủy, máy bay... Có
lẽ v́ thế, không có ǵ là lạ khi thấy sâm
banh được chiêu đăi trên con tầu Titanic hay
được thử tại Triển Lăm Hoàn Cầu
Paris năm 1889, hay khi tháp Eiffel được giới
thiệu với khắp thế giới. Sâm banh trở
thành biểu tượng cho sự hiện đại
vào thời điểm mà nước Pháp đang
cố quên những nỗi đau kinh hoàng do Thế
Chiến Thứ Nhất gây ra và muốn hướng
đến một thời kỳ mới, đầy
hứa hẹn. Năm
2016, tổng doanh thu nhờ xuất khẩu sâm banh lên
đến 4,71 tỉ euro. Theo Ủy ban Champagne (Comité
Champagne), năm 2016 là năm thứ hai liên tiếp
đạt kỷ lục về doanh thu (sau năm 2015
với 4,74 tỉ euro). Người tiêu dùng ngày càng
chuộng những ḍng rượu quư hiếm, điều
mà các nhà sản xuất vùng Champagne không ngừng
cố gắng để bảo vệ danh tiếng
sản phẩm đă được ghi vào di sản
thế giới của Unesco.
Champagne và
Bourgogne : Di sản văn hóa thế giới
Tuấn Thảo
Các đồi nho xung quanh thị trấn Épernay
được công nhận là di sản văn hóa
thế giới - AFP / F. NASCIMBENI Các
vùng sản xuất rượu Champagne và Bourgogne
vừa được UNESCO đưa vào danh sách các
di sản văn hóa thế giới. Cả hai vùng này
được UNESCO xếp vào hạng mục
"cảnh quan văn hóa", tức là những nét
đặc thù của ngành sản xuất rượu
vang của Pháp. Nhóm
họp từ hôm thứ Bảy 04/07/2015 tại thành
phố Bonn (Đức), Ủy ban chuyên trách UNESCO đă
tôn vinh ba địa danh tiêu biểu ở vùng Champagne,
nơi có truyền thống làm rượu vang từ
bốn thế kỷ nay, nhiều hơn là sản
phẩm qua h́nh tượng của chai rượu
sủi bọt, lung linh lấp lánh vào các dịp
lễ hội. Đầu
tiên hết là Đại lộ Champagne ở thị
trấn Épernay. Đại lộ này dài khoảng
một cây số và là nơi có đặt cơ
sở kinh doanh của các thương hiệu Champagne
nổi tiếng nhất, trong đó có Mercier, Moët &
Chandon hay là Perrier-Jouët …. Các cửa hàng này nằm
trong tay các gia đ́nh thương gia chuyên kinh doanh rượu
Champagne từ đời cha ông tới đời con cháu.
Mỗi ngôi nhà giống như là biệt thự có
hầm rượu khổng lồ, v́ tính tổng
cộng lượng lưu trữ hiện giờ lên
tới hơn một triệu chai. Địa
danh thứ nh́ là ngọn đồi Saint-Nicaise ở thành
phố Reims, bao gồm cả một hệ thống
đường hầm dài ngoằn nghèo hàng chục cây
số. Các hầm rượu này có từ thời
Trung Cổ được đào trong đá vôi, và là
nơi cất giữ lưu trữ các loại rượu
vang chế biến từ đời này sang đời
nọ. Địa danh thứ ba và cũng là điạ
danh quan trọng nhất là ngọn đồi trồng
nho Hautvillers, nằm ở ngoại thành thị trấn
Épernay. Chính
tại ngôi làng Hautvillers, nơi có tu viện Ḍng Tên
của vùng Chalons en Champagne, mà vị tu sĩ Dom Perignon
đă t́nh cờ phát hiện ra vào giữa thế
kỷ XVII quá tŕnh lên men tự nhiên của rượu
Champagne. Từ đầu thế kỷ XIX trở đi,
khi Dom Perignon được đưa vào kinh doanh khai
thác, th́ thương hiệu này trở thành một
trong những loại Champagne đắt nhất thế
giới. Về
phía vùng Bourgogne, ủy ban chuyên gia của UNESCO công
nhận hai địa danh là Côte de Nuits và Côte de Beaune
như di sản văn hóa thế giới. Đây cũng
là nơi có truyền thống trồng nho và làm rượu
trong nhiều thế kỷ. Tuy
nhiên, khí hậu và phong thổ thuận lợi chỉ
liên quan tới vài trăm mănh đất mà thôi,
chứ không phải là trên toàn vùng Bourgogne. Trữ lượng
sản xuất của các loại rượu vang địa
phương thuộc vào hàng thấp nhất nhưng
đồng thời cũng là ngon nhất thế
giới. Hai loại rượu tiêu biểu cho vùng này
là Romanée-Conti hoặc là Montrachet, trở nên nổi
tiếng và luôn là loại rượu đắt
tiền nhất thế giới, theo bản xếp
hạng thường niên của giới thương
gia quốc tế. Hàng
năm, giới chuyên ngành vẫn tổ chức
cuộc bán đấu giá tại Hospice de Beaune, mỗi
chai Romanée-Conti thường xấp xỉ cả
chục ngàn euro (giá trung b́nh là 13.000 euro) tức là c̣n
cao hơn cả các loại rượu vang hảo
hạng nhất của các vùng khác như Bordeaux hay là
Alsace. Về điểm này, chuyên gia nghiên Michel Veron, tác
giả quyển sách hướng dẫn về
nguồn gốc lịch sử của các loại rượu
vang sản xuất ở vùng Champagne nhận xét : Rượu
vang nói chung, rượu Champagne cũng như rượu
Bourgogne nói riêng, không chỉ là những thức
uống, những sản phẩm tiêu dùng đơn
thuần, mà c̣n là những sản phẩm văn hóa
tiêu biểu. Từ hồi năm 2014, Quốc hội
Pháp đă từng công nhận các sản phẩm
của vùng Champagne, thuộc vào hàng di sản quốc
gia. Xét về mặt thương mại th́ dĩ nhiên
là rượu champagne có thể được đem
ra bày bán trên thị trường như bao sản
phẩm khác, nhưng đằng sau h́nh tượng
của Champagne và Bourgogne, c̣n có cả một
truyền thồng văn hóa lâu đời, một quá
tŕnh t́m ṭi gần giống như là h́nh thức
nghệ thuật. Đối
với tôi, th́ công việc làm rượu, ban đầu
nảy sinh trong tư tưởng, trong tâm trí. Nhà
chế biến rượu phải nghĩ tới
việc kết hợp các giống nho trồng tại
chỗ, được xem như là đặc sản
địa phương, kết hợp và dung hoà như
thế nào để t́m cho ra một loại rượu
ngon, điều đó đ̣i hỏi nhiều lần
thử đi thử lại, v́ rượu nho do điều
kiện khí hậu, thời tiết không thể nào mà
giống nhau, từ năm này qua năm nọ. Tùy theo
mùa màng, gặt hái được nhiều hay ít, hương
vị rất ngọt hay hơi chua, nhà sản xuất
rượu phải biết thích nghi cách chế
biến trong suốt quá tŕnh làm rượu. Các
nhà sản xuất t́m cách hội tụ tất cả
những điều kiện sản xuất thuận
lợi nhất hầu tạo ra một lọai rượu
hảo hạng, nhưng họ vẫ không biết
chắc 100% là rượu sẽ được ngon.
Tựa như ngẫu hứng, thành quả cuối cùng
trong quá tŕnh làm rượu vẫn là một yếu
tố mà con người không thể kiểm soát
được. V́ thế cho nên, rượu Champagne cũng
như Bourgogne giống như là một tác phẩm
nghệ thuật. Điều mà UNESCO công nhận là nét
văn hóa đặc thù, các địa danh tiêu
biểu, nhiều hơn là thương hiệu hay
sản phẩm. Sự
kiện UNESCO công nhận các địa danh Champagne cũng
như Bourgogne tạo cơ hội phát triển thêm ngành
du lịch cho hai vùng này. Theo ước tính của
giới chuyên gia ngành du lịch khách sạn, quyết
định của UNESCO sẽ giúp tăng thêm ít
nhất là 20% số lượng du khách tới tham quan
hai vùng Champagne và Bourgogne. Hưởng
lợi đầu tiên vẫn là các nhà sản
xuất rượu, v́ du khách lúc nào cũng có tâm lư
muốn mua rượu về làm quà tặng cho bạn
bè người thân. Kế đến là ngành dịch
vụ liên quan tới nghệ thuật ẩm thực. Hiện
giờ, hai vùng Champagne và Bourgogne đều tính đến
việc phát triển thêm các tuyến du lịch trong vùng
gọi là ‘’Con đường Rượu vang’’,
hầu lôi kéo du khách về những địa điểm
khác, tuy nằm trong cùng một vùng nhưng ít nổi
tiếng bằng các địa danh vừa được
UNESCO công nhận. Cũng
cần nhắc lại là nước Pháp hàng năm
sản xuất 400 triệu chai rượu champagne, trong
đó cứ trên 4 chai là có đến 3 chai dành để
xuất khẩu sang nước ngoài. Nổi tiếng là
một trong những ngành công nghiệp mũi nhọn,
giới sản xuất champagne do uy tín của sản
phẩm, thoát khỏi ảnh hưởng của
cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Nhu
cầu tiêu thụ nội địa vẫn ở
một mức cao, trong khi champagne vẫn tiếp
tục được xuất khẩu sang nhiều
thị trường trên thế giới. Bằng
chứng là trong năm 2010, nước Pháp đă
xuất khẩu gần 320 triệu chai champagne sang 196 nước,
tăng mạnh nhất vẫn là Trung Quốc. Được
xem từ lâu như là một trong những biểu tượng
của nước Pháp, rượu champagne khác với
các loại rượu vang đỏ hay trắng, ít
bị cạnh tranh nhờ bảo hộ được
thương hiệu và nguồn gốc kiểm
chứng : chỉ có rượu nho trắng sủi
bọt sản xuất tại vùng Champagne, miền tây
bắc nước Pháp mới xứng đáng với
danh hiệu champagne. Các
loại rượu nho sủi bọt khác đến
từ các vùng miền ở Pháp hay ở nước
ngoài một là chế biến theo cùng phương pháp
(méthode champenoise) hai là được xếp vào
loại rượu sủi bọt (pétillant hoặc là
mousseux). Chẳng hạn như một trong những
hiệu rượu vang trắng có sủi bọt
nổi tiếng trên thị trường là lại
Prosseco của Ư, giá rẻ từ hai đến bốn
lần so với Champagne. Để
tôn trọng truyền thống, bảo đảm
chất lượng và hương vị của sâm
banh, nước Pháp ra nhiều quy định nghiêm
ngặt về các giống nho hợp với phong
thổ của vùng Champagne, phương pháp chế
biến, cách chọn giống cây và nuôi trồng,
thời gian ủ nho làm rượu cũng như
việc cất giữ trong thùng. Để sản
xuất champagne, một nhà làm rượu ở vùng này
buộc phải tuân thủ hơn 60 quy định khác
nhau, để có thể gắn trên chai rượu
của ḿnh nhăn hiệu champagne. Theo Ủy ban bảo trợ ngành Champagne, một
cơ chế do chính phủ Pháp thành lập để
giám sát nghề sản xuất loại rượu này
ở Pháp, ngành chế biến champagne ít bị
khủng hoảng tác động hơn so với các ngành
nghề khác. Với lượng xuất khẩu hàng năm
dao động ở mức từ 300 triệu đến
330 triệu chai, ngành sản xuất champagne đem
về cho nước Pháp 4 tỷ rưỡi euro
mỗi năm. Thành phố Rượu
vang, tủ kính trưng bày lư tưởng của
Bordeaux
Tuấn Thảo
Pḥng trữ rượu có tới 9752 hiệu rượu
vang khác nhau từ hơn 80 nước trên thế
giớiREUTERS / Regis Duvignau Được
khánh thánh cách đây một năm tại thành
phố Bordeaux, quần thể ‘‘Cité du Vin’’ (Thành
phố Rượu vang) là một công tŕnh kiến trúc
táo bạo, phí tổn xây cất lên tới 81
triệu euro. Theo ban giám đốc, để thu
hồi vốn đầu tư trong ṿng mười năm,
‘‘Cité du Vin’’ tính trung b́nh phải thu hút hàng năm
400.000 lượt khách thăm viếng. Tính trong năm
vừa qua, ‘‘Thành phố Rượu vang’’ đă
thành công bước đầu với 425.000 lượt
khách tham quan. Theo
ban điều hành, cứ trên 10 khách mua vé vào
cửa, có khoảng 4 người (38%) là dân Pháp (đa
phần là dân địa phương sống ở
trung tâm thành phố Bordeaux hay các vùng ngoại thành). 6
người c̣n lại (62%) là du khách đến
từ nhiều quốc gia trong đó có Anh, (14%) Mỹ
(11%), Thụy Sĩ (9%), Tây Ban Nha (8%) rồi kế
đến nữa có du khách Bỉ, Ư, Đức,
Canada, Trung Quốc, Brazil …… Nhờ
vào số lượng khách mua vé vào cửa, ‘‘Cité
du Vin’’ bảo đảm một nguồn thu nhập
đều đặn khoảng 10 triệu euro một năm,
phần c̣n lại được bổ sung bằng các
dịch vụ mua sắm, ăn uống, hàng lưu
niệm ..... Một trong những điểm mạnh
của ‘‘Thành phố Rượu vang’’ chính là ban
điều hành quần thể văn hóa giải trí này
nắm bắt được tâm lư khách hàng, bất
cứ ai đến thăm Bordeaux th́ thế nào
rồi cũng phải mua một vài chai rượu
vang làm quà biếu cho người thân hay bạn bè.
Nằm ở tầng một có các lớp hướng
dẫn cách nếm rượu, hay là các quầy
ẩm thực gọi là ‘‘accords mets & vins’’
để t́m hiểu và thưởng thức theo
kiểu ‘’ăn món nào uống rượu
nấy’’. Quầy
thưởng thức rượu vang nằm ở trên
tầng cao nhất (tầng 7) cũng nhắm vào
mục đích này, khách hàng nếm rượu cho dù
không phải là dân sành điệu cũng sẽ
phải xiêu ḷng khi bước vào không gian với
lối kiến trúc tân kỳ. Khách muốn mua rượu
có thể ghé thăm cửa hàng nằm ở tầng
trệt với lối dàn dựng ánh sáng lung linh
lộng lẫy. C̣n được gọi là Pḥng
trữ rượu (Vinothèque), không gian trưng bày này
có tới gần mười ngàn hiệu rượu
vang khác nhau (9752 loại) đến từ hơn 80
quốc gia trên thế giới. Gọi
là ‘‘Thành phố Rượu vang’’, nhưng
thật ra ‘‘Cité du Vin’’ trong lối xây cất
giống như một Cung triển lăm hiện đại
có cả auditorium có thể được sử
dụng như một nhà hát, pḥng chiếu phim, pḥng
tổ chức hội thảo. Quần thể văn háo
giải trí này có tổng cộng là 20 khu vực
triển lăm trên tổng cộng 13.000 thước vuông
xoay quanh chủ đề rượu vang. Nhưng Cité
du Vin không phải là một viện bảo tàng theo
đúng nghĩa của nó (không trưng bày đồ
cổ hay bảo vật có liên quan tới ngành
nghề chế biến rượu vang như Viện
bảo tàng Rượu vang ở vùng Moulis-en-Médoc) mà
lại tổ chức các sinh hoạt thương
mại hay sự kiện văn hóa theo chủ đề,
kết hợp với h́nh ảnh, âm thanh, phim video ….. Cuộc
triển lăm hiện thời được dành cho nước
Gruzia, kể lại lịch sử và quá tŕnh h́nh thành
nghề làm rượu vang tại quốc gia này, dĩ
nhiên là các hiệu rượu vang nổi tiếng
nhất của Gruzia (saperavi, tsinandali hay là khvanchkara)
đều có thể được t́m thấy trong Pḥng
trữ rượu nằm ở tầng trệt. Trong
thời gian sắp tới, các nước Nam Mỹ như
Chi lê và Argentina sẽ là những khách mời danh
dự xuyên qua các cuộc triển lăm hay sinh hoạt văn
hoá. Một
khi được hoàn tất, ‘‘Thành phố Rượu
vang’’ tuy được giao đúng thời hạn xây
cất nhưng chi phí lại vượt qua ngân sách
dự trù ban đầu tới gần 20 %. Trên 81
triệu euro, thành phố Bordeaux gánh hơn một
phần ba phí tổn, phần c̣n lại được
chia đều cho các đối tác cấp vùng, cũng
như của các công ty sản xuất rượu
vang, các nhà tài trợ. Khác
hẳn với một viện bảo tàng quốc gia
hay một cơ quan văn hóa nhà nước, ‘‘Thành
phố Rượu vang’’ ngay từ ban đầu khai
thác mô h́nh kinh doanh giữa công viên giải trí và
hội chợ triển lăm : có cả nội dung văn
hóa lẫn hoạt động thương mại.
Điều này hầu tránh cho "Thành phố Rượu
vang" bị thất thu lỗ lă ít ra là trong
thời gian đầu. Tuy
nhiên, đối với du khách Pháp hay nước ngoài,
giá vé vào cửa vẫn c̣n hơi đắt (24€
một vé) chưa kể các phụ phí nào nếu
phải mua sắm thêm, ăn uống tại chỗ khi
du khách dành nửa buổi hay trọn ngày để
tham quan. C̣n đối với các nhà tài trợ,
kể từ khi tuyến đường xe lửa cao
tốc (TGV Atlantique) rút ngắn thời gian di chuyển
Paris-Bordeaux từ hơn 3 tiếng xuống c̣n 2
tiếng đồng hồ, Cité du Vin lại càng là
tủ kính trưng bày lư tưởng, cho thấy kinh
thành Bordeaux xứng đáng với danh hiệu ‘‘Vương
quốc của Rượu vang’’. Con đường
Rượu vang: Chiều sâu bao tử, bề dày văn
hóa
Tuấn Thảo
Con đường Rượu Vang vùng Alsace thu hút
mỗi năm hàng triệu lượt du khách (www.vinsalsace.com) Nằm cách thủ đô Paris khoảng 400
cây số về phía Đông, vùng Alsace nổi
tiếng là một trong những vùng sản xuất rượu
nho trắng ngon nhất châu Âu. Nếu như nước
Pháp có đến mười bốn Con đường
Rượu vang trên toàn lănh thổ, th́ vùng Alsace chính
là nơi đă thành lập Con đường Rượu
vang đầu tiên, cách đây 60 năm. Đặt
chân đến vùng Alsace, du khách sẽ khám phá
những làng mạc có từ lâu đời, những
thị trấn với lối kiến trúc cổ kính,
khung cảnh nên thơ giữa chốn thiên nhiên thanh b́nh,
nơi mà rượu nho hảo hạng làm nổi
bật các món ăn đặc sản địa phương.
Du khách vừa có dịp thưởng thức những
món ăn ngon vừa đi thưởng ngoạn các
địa danh với nhiều di tích lịch sử. Chẳng
hạn như Nhà thờ Đức Bà thành phố
Strasbourg, thủ phủ vùng Alsace, được xây
từ cuối thế kỷ XII (1176). Phố cổ
Mulhouse giữ nguyên lối kiến trúc có từ
thế kỷ XIII, mà một trong những đặc
điểm là khung cửa sổ hầu như lúc nào
(ngoại trừ mùa đông) cũng lợp đầy
hoa. Thành phố Colmar th́ nổi tiếng với
Viện bảo tàng Mỹ thuật Unterlinden, dăy hàng buôn
(Rue des Marchands) trong góc phổ cổ xưa, xây từ
thế kỷ thứ XI cũng như ngôi nhà của ḍng
họ Bartholdi. Thành
phố Colmar chính là nguyên quán của Frédéric Auguste
Bartholdi (1834-1904), cha đẻ của bức tượng
Nữ thần Tự do ở phía nam Manhattan và cũng
là tác giả của những bức điêu khắc
nổi tiếng như Thiên thần thổi sáo tại
nhà thờ Boston, bức tượng của tướng
Lafayette tại quảng trường Union Square ở New
York, hay bồn nước điện Capitole ở
Washingon DC, thủ đô nước Mỹ. Con
đường Rượu vang (La Route des Vins) do Sở
du lịch vùng Alsace thành lập vào ngày 30 tháng Năm
năm 1953, nhân dịp tổ chức một cuộc
đua xe hơi. Tuyến đường đua
chạy dọc vùng Alsace, và cứ mỗi chặng là
có một sinh hoạt lễ hội, để giới
thiệu các đặc sản của từng miền. Từ
ngôi làng Marlenheim phía bắc cho tới thị trấn
Thann ở phía nam, Con đường rượu vang vùng
Alsace băng qua những ngọn đồi trồng nho
trên hơn 170 cây số. Vùng Alsace có gần 120 nông
trại và ruộng nho, hơn một nửa nằm
dọc tuyến đường này. Trong số này,
đọan đường giữa hai thị trấn
Barr và Rouffach chi chít những ngôi làng chuyên sản
xuất rượu nho tiêu biểu của vùng Alsace. Các
ngôi làng rượu vang như Mittelbergheim, Eguisheim,
Hunawihr đều nằm trong danh sách các ngôi làng thơ
mộng, xinh xắn nhất nước Pháp, hàng năm
sau mùa hái nho, các ngôi làng này đều có tổ
chức liên hoan để giới thiệu sản
phẩm, mời du khách nếm thử hương
vị ‘‘rượu mới’’ ngay sau khi thu
hoạch xong (vin primeur). Vùng
Alsace có trên dưới 60 hiệu rượu vang có
kiểm định nguồn gốc và xuất xứ
(AOC – Apellation d’Origine Contrôlée). Trái với tên
gọi của nó, Pinot Gris lại là rượu vang
trắng, trong khi Pinot Noir lại là rượu vang
đỏ. Ngọai trừ lọai rượu nho đỏ
này, vùng Alsace chủ yếu sản xuất nhiều
loại rượu nho trắng như rượu
Muscat, Tokay, Chasselas, Sylvaner, Klevener … Nhưng tiêu
biểu hơn cả là ba loại rượu Crémant,
Riesling và Gewurztraminer. Du
khách nước ngoài thường gọi lầm rượu
Crémant của vùng Alsace là Champagne, do đây cũng là
một loại rượu trắng có sủi bọt.
Tuy nhiên, Crémant chủ yếu dùng giống nho chardonnay,
trong khi Champagne kết hợp đến ba hoặc
bốn giống nho khác nhau, trong đó có Pinot Noir và
Pinot Meunier. Hai loại rượu đặc trưng
nhất của vùng Alsace vẫn là Riesling và
Gewurztraminer có mùi vị rất thơm như thể
được ướp với hương hoa. Chính
với những đặc sản không nơi nào có này,
mà Alsace vươn lên hàng nhất nh́ trong số các vùng
nổi tiếng về rượu vang ở Pháp, cũng
như Bordeaux và Bourgogne. Những đồi nho ngút ngàn
xung quanh các thị trấn và thành phố lớn như
Strasbourg, Colmar, Sélestat, Guebwiller, Saverne, Obernai ... tạo
nên một khung cảnh khá yên tĩnh và thơ
mộng. Chỉ cần rời khỏi các đô
thị đông đảo dân cư, du khách thấy
ngay các vườn nho san sát lá xanh. Các nông trại
dọc con đường rượu vang nối
liền với nhau, ở những nơi có cho khách thưởng
thức rượu đều có gắn bản
hiệu dọc hai bên đường với biểu tượng
muôn thuở là một chùm nho trắng. Mỗi
vườn nho ở đằng sau nông trại thường
có một hầm rượu mở cửa tiếp
đón du khách, một số nơi c̣n dành một góc
làm nhà hàng để dọn thức ăn cho thực
khách. Dù có ăn tại chỗ hay không, bạn
vẫn có thể nếm từng lọai rượu trước
khi mua. Nhấp thử một ngụm ở đầu
môi, hương rượu thoang thoảng ở chót lưỡi,
đôi khi mát nhẹ mùi hoa trái, dịu thơm như
thảo mộc phảng phất một chút rơm tươi.
Lư tưởng nhất là khi bạn có thể gọi
một số món ăn đặc sản truyền
thống của vùng Alsace để làm nổi bật
hương rượu. Rượu
vang trắng của Alsace rất hợp với fromage
(phô mát), nếu bạn cảm thấy không hợp
với khẩu vị th́ nên dùng rượu trắng
với món cá rắc bột chiên bơ (món này không
phải là lăn bột như làm beignet mà làm theo
kiểu meunière). Người dân vùng Alsace nấu
cả hai loại cá : cá chép và cá lờn bơn, c̣n
được gọi là cá lưỡi trâu (sole). Có
người thích ăn món flammekueche, h́nh thù giống
như bánh pizza nhưng tuyệt đối không có cà
chua mà lại có hành tây xắc mỏng, rồi
rắc ở trên mặt nhiều fromage và thịt ba
rọi ướp muối. Nhưng món này không
phải dễ ăn cũng như món tartiflette, nguyên là
một món khoai tây trộn fromage, rồi đút ḷ nướng
ḍn. Nguồn gốc của món tartiflette đến
từ vùng Savoie, nhưng cũng khá phổ biến
ở vùng Alsace. Đối với mọi người
và đặc biệt là thực khách châu Á, dễ
ăn nhất vẫn là món choucroute, tức là món dưa
cải chua. Đây
là một món ăn truyền thống mùa đông
của vùng Alsace, của nước Đức và
một số quốc gia Đông Âu. Nhưng vùng Alsace
chế biến dưa cải công phu hơn : bắp
cải cắt thật mỏng ngâm muối và rượu
trắng chứ không ngâm với bia, khi nấu th́ cho
thêm một chút rượu nho thơm ngâm với
hạt đỗ tùng, tức là hạt genièvre. Một
số người không có genièvre dùng hạt ng̣ ướp
thêm với một chút tiêu, nhưng tuỵêt đối
không dùng đinh hương, vị mùi đinh hương
sẽ át hẳn mùi thơm của cải ngâm rượu
trắng. Món choucroute bây giờ thường được
dọn với xúc xích và thịt nguội, nhưng
đúng địêu th́ phải có gị lợn, khi
nấu để nguyên đến khi ăn th́ mới
cắt thành từng miếng. Nếu không thích ăn
thịt, th́ món choucroute cũng có thể nấu
với hải sản, tôm tươi, ṣ điệp, cá
hồi, cá vược hun khói. Vùng
Alsace đặc biệt là miền thung lũng nằm
gần dăy núi Vosges, nhờ vào khí hậu (tương
đối) ôn hoà, thổ nhưỡng thuận
lợi, nên sản sinh ra nhiều giống nho ngon để
làm rượu. Vùng đất màu mỡ trù phú,
cộng thêm truyền thống chế biến rượu
lâu đời, có từ thời La Mă. Dù có sành điệu
hay không, th́ hàng năm có cả một triệu lượt
khách chọn đi tour du lịch trên Con đường
Rượu vang vùng Alsace. Thời
điểm lư tưởng nhất là từ giữa tháng
năm cho đến cuối tháng Mười. Từ thành
phố Strasbourg hay là Colmar, bạn đều có
thể dùng xe đạp để viếng thăm các
vườn nho nằm ở ngoại thành. Đó là cách
tốt nhất để thưởng ngọan phong
cảnh tại những ngôi làng có lối kiến trúc
h́nh khối, khá vuông vức rắn chắc. Đằng
sau những ngọn đồi xanh mướt vào mùa
xuân, là những căn nhà rộng mái với gỗ nâu
hiện trên mặt tiền, tạo ra những ô vuông
với khung cửa sổ tô màu, nên dễ nh́n
thấy từ xa. Các ngôi làng xây bằng đá có kèo
gỗ thường có cổng chính. Từ
cổng làng cho đến các khung cửa sổ
của mỗi ngôi nhà đều có treo nhiều
chậu hoa. Tâm điểm là một ngôi nhà thờ
với tháp chuông ở phía trước thường có
tổ chức những phiên chợ chủ yếu bán
fromage, thức ăn tươi và hoa quả. Nếu như
ở trong thành phố, nhà cửa thường có mái
hẹp được xây với nhiều tầng cao
do ngày xưa người ta có truyền thống đánh
thuế trên diện tích mặt bằng, th́ những làng
mạc vùng Alsace thường có những ngôi nhà mái
thấp và rộng hơn. Tường nhà thường
được sơn với gam màu dịu : mỡ gà,
xanh non hạt điều hay xanh phấn, trong khi bancông
và cửa sổ thường dùng gam màu sẫm
gần giống với các chất liệu tự nhiên,
thường là màu gỗ nâu, màu xám tro, hay màu xanh dương
đậm có sắc lục như cổ chim bồ câu. Nước Pháp có đến mười bốn Con đường Rượu vang, trên khắp các vùng miền, tức là cao gấp bốn lần so với các quốc gia láng giềng cũng có truyền thống trồng nho làm rượu là nước Ư, nước Đức và Tây Ban Nha. Trong số mười bốn Con đường Rượu vang của Pháp, La Route des Vins d’Alsace luôn luôn đứng nhất nh́ trên danh sách bởi v́ đây vùng đầu tiên dung hoà di sản kiến trúc với nghệ thuật ẩm thực, nói nôm na là kết hợp chiều sâu bao tử với bề dày văn hóa. |