Như một giấc Mơ

(Bài viết nhân buổi họp mặt tại Đức)

 

   

Tôi trở về trong trạng thái bàng hoàng , như mơ màng giữa cái Thực và cái Ảo ảnh nào đó . Thời gian ! Quả thật đă lâu lắm rồi đôi lúc tôi không c̣n nghĩ đến thời gian nữa . Bao nhiêu năm rồi ???  Đă bao nhiêu biến đổi trong cuộc đời. Những người bạn thân thương xưa, giờ đây c̣n hay mất. Đang ở phương nào ? Có giống như tôi không ?
Cuộc chiến đă thay đổi tất cả và đă mang chúng tôi lưu lạc ở một nơi quê người như thế này?  Đôi lúc tự nghĩ: Không biết Nhung bây giờ ra sao ?  Cúc đă lấy chồng chưa ? C̣n Hồng nữa , Hồng th́ như thế nào ?, và Anh Tiến Mập ra sao , anh Quảng nữa … Tất cả đều đă biến mất trong ḍng đời ...
Chồng của tôi th́ từ ngày có Internet đến giờ  Anh rất là vui . Thỉnh thoảng anh nói: Em biết không anh t́m được anh Hùng rồi. Tôi hỏi : sao Anh biết ? Anh bảo : th́ Anh liên lạc với mấy người bạn sau đó Anh hỏi thăm. Lúc th́ Anh t́m được anh Hùng lúc thi Anh Sáng...
Lúc nào Anh cũng có bạn hết. Tôi bảo : Anh không t́m dùm cho em những người bạn của em ? Th́ anh bảo phải có điều kiện ǵ chớ , làm sao t́m được ! Thành thử cuối cùng rồi tôi cũng chỉ thỉnh thoảng ngồi nhắc lại những kỹ niệm của  những bạn bè thân làm chung sở , những ngày tôi chưa gặp anh, những kỹ niệm ngày c̣n con gái và những ngày đầu bước chân vào đời làm việc.  Tôi vẫn vui chung cái vui với chồng tôi, thỉnh thoảng cũng đi dự những buổi họp Hải Quân cùng với chồng tôi . Những buổi họp mặt thân hữu trong t́nh cảm những người lính thuỷ ngày xưa .
Lần này chồng tôi lại nói: Lần này hai đứa ḿnh sang Đức họp với Hải Quân bên đó nha em. Th́ anh đi đâu em theo đó. Sang đến nơi đang chuyện tṛ cùng các chị Hải Quân khác th́ tôi nghe anh gọi: Em ơi, lại đây,  tôi vội vàng chạy lại. Chồng tôi chỉ vào một anh rồi hỏi: Em có nhận ra ai không ? Tôi nh́n những anh HQ mà chồng tôi vừa giới thiệu. Một thoáng rất quen thuộc mà cũng hơi xa xăm , tất cả h́nh như đang kéo nhau về trong kư ức, cùng lúc  Anh bạn kia reo lên : Cô Oanh , có phải cô Oanh không ? Cái tên mà tôi đă bỏ lại sau lưng, bỏ lại thời c̣n con  gái, từ ngày mang tên chồng và h́nh như  ít có ai gọi đến. Hôm nay được gọi lên như tất cả những quá khứ kỹ niệm sống lại .
Tôi cũng vừa nhận ngay ra Anh bạn dầu thời gian đă làm c̣n người nhiều thay đổi. Tôi hỏi: Anh Quang, anh Quang GÀ CON có phải không ? Tôi gọi ngay cái tên mà ngày xưa mấy người bạn gọi để chọc phá anh .
Chính là anh ấy, dầu thời gian và với năm tháng anh vẫn không thay đổi mấy. Tôi cảm động muốn ứa nước mắt, thôi th́ bao nhiêu chuyện, những đổi thay được Anh nhắc đến. Những thay đổi trong cuộc đời của chính Anh, của bạn bè  v.v.. như lớp bụi thời gian th́nh ĺnh được bóc đi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy vui như vậy. Nhờ cuộc họp Hải Quân lần này, nhờ Anh mà tôi được biết tin tức của những người bạn rất thân từ hồi c̣n con gái và tôi sẽ t́m gặp được người bạn gái thân nhất của tôi ba mươi  năm rồi ! C̣n số nhỏ nhắn nhưng đă đánh dău cả nửa đời người . Giờ đây tất cả được mở ra như giấc mơ. Tôi đang đi trong những kỹ niệm đó, trong giọng kể chuyện đều đều của Anh. Những biến đổi, những thăng trầm của từng người một .
CÓ PHẢI CHĂNG ĐỜI CHÚNG TA  CHỈ LÀ MỘT GIẤC  MƠ .                             
 
Đỗ Thị Oanh 
Ngày 27.06.2004

trở lại