Bao Nỗi Tang Thương:
Ngày hội ngộ
 và những hệ lụy của nhà sư

Trí Lực

 
    
Năm tháng dần dà, ngày lại ngày qua… Bóng dáng bậc thầy vẫn biền biệt, liêu pḥng như đă vắng tăm hơi. Có ai ngờ một lần ôn cất bước hôm nào trong t́nh thế chẳng đặng đừng, mà ngày trở lại th́ quá xa vời vợi. Hoa anh đào mỗi năm đều nở rộ, hồng thắm cả vườn chùa. Mai vàng, mai trắng, khóm cúc, đóa hồng cứ thi nhau trổ hoa khoe sắc, khi mỗi lần Tết đến xuân sang. Hoa tường vi, hoa lài, hoa mộc th́ chẳng có người nào hái ướp trà vào mỗi buổi sớm tinh sương, khi ánh dương chưa lấp ló.
 

     Đă mấy mùa đông tàn xuân đến, mà tin nhạn vẫn chẳng thấy hồi âm. Bởi vậy, Hội đồng Viện Hóa Đạo công cử Ḥa thượng Thích Mật Nguyện - trú tŕ chùa Linh Quang, Huế - giữ chức vụ quyền Chánh đại diện miền Vạn Hạnh, thay thế vào chức vị của ôn lúc bấy giờ. Giáo hội Phật giáo tỉnh nhà quyết định bổ nhiệm Thượng tọa Thích Trí Lưu đảm nhiệm trú tŕ ngôi quốc tự, tiếp tục chăm lo Phật sự và Tăng chúng trong chùa.  

     Thế rồi một ngày kia, mọi người nghe được giọng nói ôn Linh Mụ trên sóng phát thanh của đài tiếng nói Hà Nội ở miền Bắc, tin mừng ôn vẫn c̣n sống lan nhanh. Thế mới biết rằng, Cộng sản Bắc Việt đă lừa dối ôn một cách trắng trợn, khi họ đến mời ôn đi họp ở địa điểm cách chùa Linh Mụ non chừng nửa cây số. Thế nhưng chính thật ra, chúng đă đưa ôn trải qua những chặng đường Trường Sơn, trèo đèo lội suối, vượt thác băng ngàn, trên bom dưới đạn, cuối cùng ôn cũng đặt chân đến tận đất Bắc một cách b́nh yên, làm thỏa măn ư đồ chính trị của Hà Nội. Cộng sản miền Bắc đă lợi dụng uy tín lănh đạo của ôn, gần tám chục phần trăm dân chúng miền Nam theo đạo Phật, sự có mặt của ôn ở miền Bắc, khả dĩ tạo được lợi thế trong mưu đồ chính trị của Hà Nội, với chiêu bài giải phóng miền Nam.  

     Trong tuồng chính trị, chức vụ này hay vai vế nọ mà chính quyền cộng sản Bắc Việt gán ép cho ôn - một vị sư mà thâm tâm của ngài chỉ thuần túy chăm lo đạo pháp - bởi trong ṿng kiềm tỏa của họ, ở vào hoàn cảnh thời bấy giờ, nên ôn không thể không nhận lời.  

     Tháng tư đen năm 1975, quân Cộng sản miền Bắc cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam , chế độ Sài G̣n sụp đổ. Mấy tháng sau, ôn Linh Mụ từ miền Bắc trở lại mái chùa xưa, ṛng ră hơn bảy năm trường biền biệt. Chính quyền cắt đặt thêm hai người ở kế cận ôn, ông Đông làm công an và ông Phạm Văn Để làm y sĩ. Tuy bề ngoài họ có nhiệm vụ bảo vệ và chăm sóc sức khỏe cho ôn, song kỳ thật hai người này đảm nhận vai tṛ giám sát mọi sinh hoạt của ôn một cách hết sức chặt chẽ.  

     Gặp lại bậc thầy đức độ khả kính sau bao năm xa cách, ai nấy đều mừng mừng tủi tủi. Cỏ cây hoa lá dường như cũng tươi tốt hơn lên, những cây vả trong vườn chùa thi nhau đơm trái sum sê đầy gốc, h́nh như tất cả đều lấy lại được sức sống từ buổi ôn về.  

     Năm 1976, chính quyền Cộng sản Việt Nam tổ chức bầu cử đại biểu Quốc hội khóa IV, lại thêm một biến cố nữa trong đời, khi ôn bị ép buộc phải ra ứng cử. Ngày c̣n ở Hà Nội, ôn đă từng nói với các nhà lănh đạo ở đây rằng, khi nước nhà độc lập thống nhất, th́ ôn sẽ trở về cương vị cũ của ḿnh là một nhà tu thuần túy, chỉ lo gánh vác mỗi một việc đạo, chứ không màng đến chuyện đời. Thế mà hôm nay, chính quyền tỉnh B́nh Trị Thiên nhiều lần đến chùa vận động ôn ra ứng cử, ôn viện dẫn nhiều lư do để chối từ. Cuối cùng họ nói đây là lệnh của trung ương, ôn không nên thoái thác.  

     Nhiều lúc ôn nói nửa đùa nửa thật, rằng giá như bây giờ ḿnh chết đuợc th́ khỏe biết ngần nào. Sự ḷng biết tỏ cùng ai, nhiều đêm ôn trằn trọc thâu canh, nỗi khổ tâm đè nặng lên người. Nhưng rồi suy đi tính lại, chẳng c̣n cách nào khác, ôn miễn cưỡng ra ứng cử, mặc cho thế sự xoay vần.  

     Kết quả ôn trúng cử đại biểu Quốc hội khóa IV, thuộc đơn vị bầu cử tỉnh B́nh Trị Thiên, với tỷ số phiếu bầu thấp nhất, kém xa số phiếu của một đại biểu người dân tộc thiểu số, thật quá mỉa mai. Lẽ nào cử tri xứ Huế mà phần đông là Phật tử lại đánh mất niềm tin đối với một người có uy tín như ôn.  

     Khi ra Hà Nội họp đại biểu Quốc hội, ôn có nêu lên vấn đề này giữa buổi họp tổ, Vơ Nguyên Giáp trả lời cộc lốc:  

     - Bác nè, tôn giáo mà họ bầu cho như rứa là được rồi đó nghe.  

     Ôn Linh Mụ cố nén nỗi giận, nghĩ rằng, nếu ḿnh không phải là vị thầy tu, th́ ôn đă phang chiếc ghế ngồi vào đầu Vơ Nguyên Giáp, bởi thái độ xấc xược của ông ta. 

Trí Lực

 

trở lại