Bao
Nỗi Tang Thương: |
Chứng
tích tội ác Cộng sản – Oan hồn xứ
Huế trong
cuộc thảm sát Tết Mậu Thân 1968
Hẳn người dân xứ Huế không ai là
không kinh hoàng mỗi khi hồi tưởng thảm
cảnh Tết Mậu Thân (1968). Quân Cộng
sản miền Bắc chiếm giữ cố đô
gần một tháng trời. Binh lửa ngút ngàn,
cảnh vật tang thương, biết bao người
bị chôn sống một cách thê thảm, nhiều
nhất là ở vùng Băi Dâu, Gia Hội.
Tội
ác Cộng sản-Thảm sát Tết Mậu Thân
1968
Ngày ngày có những người vợ đi
kiếm xác chồng, những đứa con t́m
nhận xác cha. Than ôi! Nỗi oán hờn chất
ngất, lời lẽ nào kể sao cho xiết;
niềm đau thương tràn ngập, bút mực
nào viết lên cho tận. Sau khi b́nh định
trở lại, hàng trăm thi thể bị trói gô
được khai quật từ các hầm hố,
rồi đưa về an trí tại trường
trung học Gia Hội. Giáo hội tỉnh nhà công
cử Thượng tọa Thích Chơn Thức
tại Tổ đ́nh Tường Vân và ban kinh sư
làm lễ siêu độ vong linh và chẩn tế cô
hồn. Mấy hôm sau, dân chúng cố đô
ngậm ngùi tiễn đưa những quan tài không
ai thừa nhận đến nơi an nghỉ ngh́n
thu tại nghĩa
Ngậm
ngùi tiễn biệt bao oan hồn bất hạnh
Khoảng năm 1976, công tŕnh đào thủy
lợi nam sông Hương của chính quyền
Cộng sản đă xóa sổ nghĩa trang này,
địa danh Ba Đồn ch́m vào quên lăng. Không c̣n
cảnh hằng năm các đoàn thể Phật
tử đến nơi đây thắp hương
tưởng niệm và lập đàn chay siêu độ
hồn oan, ngơ hầu an ủi phần nào các vong
linh bất hạnh, làm ấm ḷng kẻ quá văng
chốn tuyền đài. Giờ đây, nghĩa
Thấm thoát đă gần bốn mươi năm
trôi qua, chiến cuộc mùa xuân Mậu Thân hăy c̣n
làm cho người dân xứ Huế bàng hoàng mà
cứ ngỡ như mới xảy ra hôm nào.
Ngày mồng hai Tết Mậu Thân, chiến
sự bắt đầu nổ ra ác liệt, dân chúng
ở các vùng lân cận như An Ninh Hạ, An Ninh
Thượng, Trúc Lâm, An B́nh, Long Hồ… nườm
nượp tản cư đến chùa Linh Mụ.
Ngôi Đại hùng bảo điện rộng năm
gian hai chái không đủ cho mọi người trú
ẩn; tam quan, nhà Hộ pháp, nhà bia, lầu chuông
trống ở phía trước đầy ắp
những người; phía sau là điện Địa
Tạng, Quán Âm cũng không c̣n chỗ trống. Không
những khi xảy ra chiến sự mọi người
mới t́m chốn nương thân ở cảnh chùa,
mà c̣n năm nào băo lụt lớn, dân chúng cũng
t́m đến Linh Mụ để lánh nạn,
bởi địa thế ngôi chùa tọa lạc trên
ngọn đồi cao.
Vào đầu xuân năm ấy, tiết
trời xứ Huế rét mướt, cảnh cơ
hàn đè nặng lên cuộc sống người dân
thời ly loạn. Ôn Linh Mụ san sẻ cho mọi
người từng lon gạo, nắm rau, khoai
sắn trong vườn chùa đă nhổ sạch mà
chẳng đủ lót dạ cho đàn trẻ con
nheo nhóc. Lúc ấy, quân Cộng sản miền
Bắc đang kiểm soát vùng này, chúng cử người
đến gặp ôn, buộc phải mở cửa
tháp Phước Duyên cho chúng treo cờ Mặt
trận giải phóng miền Nam trên tầng thứ
bảy. Hầu như ôn lường trước
được hậu quả thảm khốc, nên
mặc dù họ yêu sách năm lần bảy lượt,
nhưng ôn vẫn một mực chối từ.
Phước
Duyên bảo tháp
Ôn nêu lư do rằng, hiện giờ trong chùa
đang có hàng trăm đồng bào đến tá
túc, nếu máy bay phát hiện cờ địch quân
trên ngọn tháp, th́ nơi đây không làm sao tránh
khỏi những trận mưa bom. Chùa tan nát không
nói làm ǵ, nhưng hăy c̣n bao nhiêu mạng sống dân
lành vô tội.
Ôn viện lẽ nhà chùa
không cất giữ ch́a khóa tháp, các ông muốn
mở cửa tháp th́ cứ việc liên hệ
với văn pḥng Giáo hội tại chùa Từ
Đàm. Ôn nhất mực chối từ, thế là
bộ đội Cộng sản không sao thuyết
phục được tấm ḷng vị tha độ
lượng của bậc cao Tăng.
Vào đêm mồng bảy Tết năm ấy,
mưa phùn lạnh buốt thấu xương,
chứng bệnh dạ dày măn tính của ôn tái phát,
lại thêm cơn hen suyễn hành suốt đêm ngày.
Liêu pḥng bên trái ngôi chính điện chùa Linh
Mụ tuy đă đóng kín các cửa để ngăn
chặn những cơn gió lùa, thế nhưng không
làm sao dứt được những cơn ho
ngất từng hồi, lại thêm chứng
xuất huyết dạ dày đang hành hạ thân
tứ đại của ôn. Mọi người
trong chùa thay phiên nhau chăm sóc ôn tận t́nh.
Hoàng hôn phủ xuống vạn vật,
từng tiếng chuông ngân ḥa lẫn với
tiếng đại bác trong đêm dội về thành
phố, làm tăng thêm nỗi buồn man mác trong ḷng
người. Đêm dần khuya, bỗng nhiên bên ngoài
liêu pḥng có tiếng gơ cửa, ôn
bèn hỏi:
Bên ngoài, một giọng nói người
miền Bắc vọng vào:
- Bẩm cụ, chúng
cháu là bộ đội giải phóng, nay xin vào
gặp cụ Đôn Hậu.
Không có cách nào từ chối, ôn ra hiệu
cho chú Tâm Kiến đốt đèn rồi ra
mở cửa. Vài người mặc trang phục
bộ đội Cộng sản miền Bắc
lần lượt bước vào pḥng, vai mang súng
AK. Sau khi mời ngồi, ôn cất tiếng hỏi:
- Các ông cần
gặp tôi có chuyện ǵ?
- Bẩm cụ, chúng
cháu vâng lệnh ban chỉ huy vùng mới giải phóng,
đến mời cụ đêm nay xuống đ́nh
làng Xuân Ḥa để họp.
- Họp hành ǵ th́ để sáng mai hẵng tính,
tôi đang bị xuất huyết dạ dày và lên
cơn suyễn nên không thể nào đi được.
- Bẩm cụ, xin cụ gắng sức đi
một chốc rồi về ạ.
Ôn nhất định từ chối, các người
ấy bèn từ giă ra về. Khoảng nửa
giờ sau, toán bộ đội quay trở lại
dường như đông hơn, họ gơ cửa
đ̣i vào. Ôn tiếp họ và vẫn dùng lời
lẽ chối từ giống như lần trước.
Một người trong số ấy h́nh như là
cấp chỉ huy dùng lời lẽ thuyết
phục ôn, rằng họ chỉ mời ôn về
đ́nh làng Xuân Ḥa để họp bàn việc dân
một chốc, rồi sẽ tiễn ôn trở
về chùa ngay. Cuối cùng, không thể nào trái ư
họ, ôn đành miễn cưỡng choàng áo
ấm vào người, rồi bảo chú Tâm
Kiến đi theo và không quên nhắc chú ấy
soạn một ít thuốc men.
Ngoài cửa, dưới giàn hoa lư, có mấy
người khác đứng chờ và đă
chuẩn bị chiếc vơng có đ̣n gánh. Họ
mời ôn nằm lên vơng, phủ kín tấm vải
dù che mưa. Đoàn người lặng lẽ gánh ôn
ra hướng cửa tả chùa Linh Mụ rồi
mất hút trong bóng đêm.
Trời vẫn mưa lâm thâm, cơn gió lùa
thấm lạnh. Xa xa, vài đóm hỏa châu lập
ḷe trong màn đêm u tịch, ánh lửa từ
từ hắt xuống ḍng Hương rồi
vụt tắt. Tiếng súng đ́ đùng từ phía
làng Nguyệt Biều bên kia sông vọng lại, ḥa
lẫn tiếng côn trùng rả rích canh thâu. Đâu
đây xao xác tiếng gà gáy đầu báo hiệu
giờ dóng đại hồng chung sắp đến.
Thời gian lặng lẽ trôi giữa ḍng
đời bất tận…
|