Nhân
một chuyến đi, mới có ư tưởng,
tạm dừng "Tôi đi Mỹ" để
viết kẻo bay mất!
Hôm lễ July Fourth của Mỹ (Lễ Quốc Khánh
hay c̣n gọi là Lễ Độc Lập), ḿnh có
tới nhà một sĩ quan lớn tuổi chơi.
Thế là có câu chuyện...
Vợ ông Thuận sau cơn bạo bệnh đă
mất cách nay hơn 10 năm. Các con trai và gái của
ông bà đều lớn cả và có gia đ́nh nên ông
ở chỉ có một ḿnh. Từ ngày vợ mất,
ông đă ngoài 65, nhưng vẫn c̣n tráng kiện và
khoẻ mạnh.
Cái tin ông về VN mấy lần, khá tốn kém để
cưới vợ qua Mỹ, làm chấn động
cả một thị trấn nhỏ, nơi có tin lành
dữ ǵ là ai cũng biết. Dĩ nhiên đâu ai có
thiện cảm với một ông lăo 75 tuổi về
VN cưới một cô gái trẻ đẹp mới
ngoài 20, chỉ đáng tuổi con, cháu chắt. Đúng
là trâu già thích gặm cỏ non!
Ra phi trường đón cô gái trẻ ấy, chỉ
có một ḿnh ông. Tất cả con cháu, họ hàng không
có người nào. Thái độ đó ông thừa
hiểu là họ phản đối!
Giấy tờ hợp lệ, hôn thú hẳn hoi, ông
đưa cô về nhà.
Đêm đầu tiên cô gái cơm nước xong,
tắm rửa sạch sẽ, ngồi coi tivi, cô chưa
biết tiếng Anh nên ông mở mấy băng Paris By
Night, Asia... cho cô coi. Khuya, ông chỉ tay vào một căn
pḥng và nói:
- Đó là pḥng riêng của Hằng, tất cả
đồ đạc có đầy đủ, Hằng
cứ tự nhiên.
Nói xong, ông đứng lên đi vào pḥng của ông.
Cô gái hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ nghĩ là bên
Mỹ vợ chồng ngủ riêng mỗi người
một pḥng, khi nào cần làm "chuyện
ấy" th́ mới...ṃ sang! Hix!
Nhưng cả tháng sau cô chờ hoài mà vẫn không
nghe tiếng ông gơ cửa hay có thái độ nào khác!
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục bổ sung để
làm giấy tờ như thẻ SS (Social Security),
thẻ ID, permanent resident card (thẻ xanh thường trú)...,
ông nói nhẹ nhàng, nhưng nghiêm trang với cô:
- Từ mai tôi sẽ chở Hằng đi học ESL,
sau một thời gian, sẽ đăng kư học
tiếp ở college, Hằng phải cố mà học,
tôi không sống măi mà bảo bọc cho cô được
đâu.
Ở cái xứ sở này, đâu ai để ư ai,
đâu ai biết đó là vợ chồng hay cha con,
chỉ thấy ngày ngày ông chở cô đi và đón
cô về, ân cần thăm hỏi động viên
học hành.
Cô chỉ biết vâng dạ.
Những đêm xa nhà, xa quê hương một ḿnh nơi
đất khách quê người, mới hiểu
thế nào là cô đơn cực kỳ, là cần hơi
ấm người đồng hương, là thèm
một tiếng nói dù là của một ông già.
Nhiều lần, cô lưỡng lự, muốn qua gơ
cửa pḥng vào nói chuyện với ông, nhưng
rồi lại thôi.
Một năm thấm thoát trôi qua. Cô c̣n trẻ,
lại khá thông minh nên tiến bộ trông thấy, cô
apply vào trường college và vượt qua các tests
để vào ngành y tá.
Khi cô đi thi quốc tịch cũng là ngày ông
mừng ra mặt, được cô báo tin đă
''passed'': đậu. Rồi ông đốc thúc cô nhanh
chóng bảo lănh cha mẹ qua Mỹ! Cô c̣n đi
học nên tất cả mọi chi phí ông đều
đài thọ.
Ba năm sau, cô và ông ra đón cha mẹ cô và đứa
em nhỏ dưới 21 tuổi. Từ xa, bố vợ
của ông tách khỏi gia đ́nh, chạy lại ôm
chầm lấy ông, mắt đă nhoè lệ và kêu lên
sung sướng.
- Ông Thầy!
Th́ ra ông Thuận nguyên là sĩ quan Tiểu
Đoàn Trưởng, thuộc trung đoàn 50, sư
đoàn 25 bộ binh VNCH. C̣n "ông bố vợ",
bố của Hằng nguyên là một trung sĩ,
thuộc cấp của ông.
Hai thầy tṛ ôm nhau mừng mừng tủi tủi.
Chỉ đến khi ông và Hằng ra toà ly dị các
con ông Thuận mới vỡ lẽ. Họ biết là
họ đă sai lầm.
Ngày xưa, sau 1975, lúc ông phải đi tù cải
tạo, người lính thuộc cấp ấy đạp
xích lô nuôi gia đ́nh bữa no, bữa đói, mà
vẫn chia sẻ, giúp đỡ gia đ́nh ông dù
chỉ là những đồng tiền khiêm tốn.
Những lần vợ ông đi thăm nuôi gần như
là toàn bộ đồ dùng người thuộc
cấp mua cho ông.
*****
Ông bùi ngùi nói với tôi:
- Chú Ḥa biết không, trong trại cải tạo là
những ngày đói triền miên, đói vô tận,
đói mờ mắt, đói run chân th́ một cân
đường, một kg chà bông, một bịch
đậu phọng, vài viên thuốc... quư hơn vàng,
nhưng những thứ ấy vẫn không quư bằng
t́nh nghĩa mà người lính dành cho ḿnh. Đó là
niềm tin và hy vọng.
Khi qua Mỹ, tôi được tin gia đ́nh chú
ấy kiệt quệ, đau bệnh liên miên. Tiếp
tế vài ba trăm cũng chỉ nuôi được
mấy tuần nên tôi đành phải bàn ... làm
rể "giả" của chú ấy. (Ông hóm
hỉnh khi nói câu này.)
*****
Tôi hiểu câu chuyện. Th́ ra ông về VN,
"giả" cưới cô Hằng là để
đền ơn người thuộc cấp đă cưu
mang giúp đỡ ông và gia đ́nh sau 1975.
Nhưng tôi vẫn c̣n thắc mắc:
- Thế sao cô Hằng không biết chú là cấp
chỉ huy của ba cô ấy?
Ông mỉm cười:
- Đám cưới giả mà, phải giữ bí
mật chứ, chỉ có hai người biết là tôi
và người lính ấy.
Nhắp ngụm bia, bỗng nảy ra ư tưởng, tôi
nói:
- Chuyện của chú cháu đưa lên... facebook
được chứ?
- Tôi chỉ làm một việc rất b́nh thường.
Sống có t́nh có nghĩa là vui lắm rồi, cần
ǵ ̣m ĩ...
Hằng và các con ông đang ngồi ăn uống vui
vẻ, cô đứng dậy, đi về phía tôi và nói:
- Anh Ḥa, anh cứ đưa lên facebook cho em, coi như
là lời cảm tạ người Bố thứ hai
của em vậy!
Tôi thấy mắt Hằng long lanh!
ĐNH
18/7/2014
Truyện nếu có trùng hợp..., chỉ là ngẫu
nhiên ngoài ư muốn tác giả. |