Điều
Kỳ Diệu Trong Đêm Giáng Sinh
Phương Tôn |
Đây
là một câu chuyện thật được
đưa vào lịch sử, xảy ra vào Giáng
Sinh năm 1914, giữa cao điểm của trận
thế chiến thứ nhất, sau nhiều tuần
lể giao chiến một bên là quân Đức c̣n bên
kia là liên quân Anh, Pháp và Bỉ. Cả hai bên bắn
giết lẫn nhau thật kinh hoàng. Như trong cơn
say máu, quân lính lao vào để tàn sát
lẫn nhau như những kẻ thù truyền
kiếp. Nhưng rồi như một Phép lạ
hiện xuống, binh lính của hai phía tại
mặt trận miền Tây bổng nhiên hạ súng để
cùng nhau ăn mừng đêm Thiên Chúa ra đời. Ban
đầu chỉ có một giọng ca đơn độc
được cất lên : “Stille Nacht, Heilige
Nacht… – Đêm yên b́nh, đêm Thánh vô cùng…”
trên băi chiến trường đang đẫm đầy
máu và khói súng. Tiếng
ca ban đầu trông thật lẻ loi tội nghiệp,
thật vô vọng trên một mảnh đất
mà nhiều ngày tháng qua chỉ có tiếng
súng, tiếng khóc vì sợ hãi, tiếng
la hét căm thù cộng thêm những tiếng
rên rĩ vì đau đớn. Làm sao có
được một „Đêm yên b́nh, đêm Thánh
vô cùng…“ ở vùng đất Chết
này! Tiếng hát của một anh lính
Đức nào đó vẫn tiếp tục
cất lên dù chỉ không đầy một trăm
mét đối diện, dưới các lũy hào, quân
Anh vẫn bất động không phản ứng. Nhân
tính con người đang bị đánh thức
quá đột ngột, không kịp phản ứng
vì dường như người ta đang
bị tê liệt cảm giác sau những giờ
phút quá sức kinh hoàng. Tiếng
ca lẻ loi chưa đánh động
được quân Anh nhưng đã dần dần
nhóm lên ngọn lửa nhân bản trong lòng
người lính Đức. Bên này chiến
hào, quân Đức bắt đầu sôi
nỗi lên với một vài giọng ca tiếp
sức rồi đến hàng trăm, cuối cùng
th́ đến hàng ngàn con người cùng ngân cao: “Stille
Nacht, Heilige Nacht… Đêm
yên bình, đêm Thánh vô cùng…
“ Khi
tiếng hát cuối cùng chấm dứt, thời
gian như dừng lại, cả không gian yên tĩnh như
ngừng đọng, tĩnh mịch không một tiếng
động. Yên ắng đến nỗi tuồng
như người ta có thể nghe tiếng thổn
thức từ những con tim đang khao
khát được một giây phút thảnh
thơi không tiếng súng, khỏi phải thấy
máu đổ và không phải nghĩ về
cái chết. Và rồi, tuồng như một
Phép lạ đã hiện ra, chỉ sau một
đôi phút yên lặng bổng có tiếng vỗ tay cùng
những tiếng la hú vang vọng không gian yên tĩnh,
phá đi cái tĩnh mịch của thần Chết
đang chiếm ngự, không phải từ một
mà đến cả hàng ngàn người từ
chiến tuyến quân Anh: “Good,
old Fritz” (hết sẫy đấy anh bạn già
Fritz – „Old Fritz, Der alte Fritz: Một kiểu người
Anh gọi người Đức) “Encore,
encore” (thêm nữa đi, thêm nữa đi)
hoặc: “More,
more”. Để
đáp lại, quân Anh cũng ḥa ḿnh theo niềm vui mà
cùng cất cao tiếng hát bài ca “Merry Christmas,
Englishmen” quen thuộc. Không những chỉ biểu
hiện thiện chí qua tiếng hát, quân Anh
còn đi xa hơn để đạt
được một cuộc ngưng bắn tự
phát không do London, không do Berlin sắp xếp trước,
họ la gào lên: ”
We not shoot, you not shoot” (chúng tôi không bắn,
thì bạn cũng đừng bắn) Và
cũng để tránh hiểu lầm về khao
khát hòa bình của mình, quân Anh liền
cho đặt những cây nến thắp sáng trên
khắp chiến hào. Đây là một điều
tối kỵ trong chiến tranh vì chỉ với
ánh sáng lấp lóe của một điếu
thuốc lá trong đêm tối đã có thể
là mục tiêu nhắm bắn của quân
địch huống gì là những dải
ánh nến chiếu rọi chiến hào. Qua
ánh sáng lờ mờ, bên chiến hào Đức bổng
có bóng dáng của một người đàn ông
đứng lên. Với giọng ca thật mạnh và
thật đúng điệu Anh, anh ta vừa đi
vừa hát bài ca của Annie Laurie, bài ca mà ngay cả
một đứa bé nhỏ bên Anh cũng c̣n biết,
nay lại được một người của quân
thù, của một người Đức hát cao đă
làm quân Anh xúc động: We
wish you a merry Christmas, Anh
ta vừa hát vừa từ từ tiến
đến chiến hào của quân Anh rồi cất
cao giọng: “Tôi là một Trung Úy của quân Đức,
Gentlemen! mạng sống của tôi hiện nằm trong
tay của các bạn. Tôi đă ra khỏi chiến hào và
đang đi đến các bạn. Xin gửi một Sĩ
quan đến gặp tôi trên nữa đoạn
đường giữa chúng ta.”
Dần
dần h́nh bóng của viên Trung Úy càng hiện rơ trong sương
mù, hàng trăm họng súng chỉa thẳng đến
anh. Bổng nhiên bên phía quân Anh lại có một người
đàn ông trèo lên chiến hào rồi chui qua hàng rào
kẻm gai, tiến về phía anh trung úy
Đức. Nay th́ không c̣n mệnh lệnh nào có
thể ngăn chận anh người Anh này lại
được nữa. Anh ta tiến thẳng đến
viên Trung Úy người Đức. Họ bắt tay, ôm
nhau, miệng vừa nói tay vừa cởi
vất súng xuống đất. Quân
Đức làm tiếp thêm một hành động
thật ngoạn mục. Đem quà sang tặng cho quân
Anh: Một cành thông Giáng Sinh thắp sáng sẵn với
những ngọn nến lung linh nghiên ngă theo gió
lạnh được đem đến tận
chiến hào quân Anh. Súng
vẫn không nổ, điều kỳ diệu đã
xảy ra. Cách đây chỉ một vài tiếng
đồng hồ có ai có thể nghĩ ra
cảnh những „con thú đang say máu“
lại buông vũ khí để ôm chầm lấy
nhau? Suốt
đêm, quân lính ca hát những bài Giáng Sinh theo ngôn
ngữ của ḿnh. Dù ngôn ngữ hai bên có
khác biệt đi chăng nữa nhưng tình người
đã đã vượt lên, họ chia nhau những
món quà nhận được. Vào dịp Giáng
sinh, binh lính Anh nhận được quà như
là Shocolade, bánh, thuốc lá từ công
chúa Mary của họ. Lính Đức
cũng nhận được quà Giáng sinh
như là đồ ấm bằng len, thực
phẩm, rượu, thuốc lá và hàng
chục ngàn cây thông giáng sinh nhỏ. Chia cho nhau
để mừng đêm Chúa ra đời.
Chia cho nhau như để tự an ủi, để
như thầm nói với nhau, chúng ta chỉ là
những quân cờ vô tội của một
đám người lãnh đạo vô lương.
Qua
ngày hôm sau, họ dành th́ giờ để chôn cất
xác chết các binh lính tử trận lâu nay bị
tuyết lấp phủ. Ngồi tâm sự chuyện gia
đ́nh, cho nhau xem h́nh ảnh của vợ con hoặc cùng
nhau đá banh giải trí. Đây là một trận
banh đi vào lịch sử, trở thành
một biểu tượng mãi mãi của
thể thao, là hình ảnh luôn luôn đối
nghịch với chiến tranh. Đúng ra Liên Đoàn
Bóng Đá Thế Giới (Fédération Internationale de Football
Association – FIFA) nên dùng tinh thần của trận banh này
để làm tuyên ngôn (Manifest) cho ngành bóng đá v́ ḥa
b́nh, không biên giới hận thù. Trận banh giữa
các chiến hào tại mặt trận miền
Tây vào Giáng sinh 1914 gây ấn tượng sâu
đậm cho George Orwell (1903-1950), nhà văn người
Anh gốc Ấn: „Thể thao là một cuộc
chiến không tiếng súng“. Nói cho đúng
ra, ngày Giáng sinh năm đó không chỉ
có một trận banh mà đã xảy ra nhiều
trận „chơi banh“ thì đúng hơn. Binh
lính „chơi banh“ không cần trọng tài, không
cần khung thành, không cần cỏ xanh, bất cần
luật lệ và ngay cả không có trái
banh. Thử hỏi có ai không mủi ḷng khi nghĩ đến
h́nh ảnh những người lính nhảy nhót, xô
đẩy, lôi kéo nhau, ôm nhau lăn đùng trên nền
đất, cười đùa như những đứa
trẻ con. Những „đứa trẻ con râu tóc
nhồm nhoàng“ chơi banh như để xả stress,
nói theo lối nói thời thượng ngày nay. Chơi
banh theo kiểu triết lư „Quẳng gánh lo đi mà vui
sống“, được vui sống một vài giây phút
rồi có chết cũng đành ḷng. Một trận
banh lịch sử của nhân loại, một trận
banh của hơn một trăm ngàn binh lính
dọc trận tuyến miền Tây. Một trận
banh đă diễn ra ngay nơi có hơn một triệu
binh lính đã ngã gục, hy sinh vô nghĩa
chỉ vì những tham vọng, mưu đồ
quyền lực cá nhân, mãi mãi không bao
giờ được tham dự. Quân
lính bổng nhiên nhận ra cái vô lý từ
đâu đưa đến mà họ phải oan
ức gánh chịu, họ phải hy sinh mạng
sống cho những tham vọng không liên quan đến
họ nên cùng nhau cất tiếng đòi hỏi:
“Schluss mit dem Krieg, no more war, à bas la guerre – Chấm
dứt chiến tranh”. Chúng tôi chỉ muốn
được sống, muốn được trở
về cùng gia đ́nh mà thôi. Nhưng
chỉ sau hai ngày vui đùa thoải mái th́ lệnh trên
từ hai phía được truyền xuống:
„Chấm dứt cuộc ngưng chiến. Ai không thi hành
sẽ bị xử lư tại chổ“. Sức
mạnh của những con quỷ dữ tại
London, tại Berlin bao trùm lên họ. Không thể
làm gì khác hơn là phải tuân lệnh.
Tuy nhiên để vớt vát phần nào,
binh lính lại giao hẹn với nhau là chỉ bắn lướt
qua đầu mà thôi. Tuy nhiên cái giao hẹn đậm
chất người đó chỉ được thi
hành nội trong vòng một ngày duy nhất, sau đó
th́ đâu lại vào đấy. Họ trở
lại tiếp tục chém giết nhau. Cuộc chiến
tàn bạo, vô lư nhất của loài người
đă làm thiệt mạng hơn một triệu người,
mãi đến năm 1918 mới chấm dứt. “Stille
Nacht, Heilige Nacht… – Đêm yên b́nh, đêm Thánh vô cùng…”
chỉ với bài ca ngắn, không nhiều, chỉ
cần một đêm ngắn ngũi nhưng biết
bao sinh mạng đă được cứu thoát.
“Stille Nacht, Heilige Nacht… – Đêm yên b́nh, đêm Thánh
vô cùng…” đúng là một đêm kỳ diệu
cho những người lính bé nhỏ vô tội. Nhưng
vì sao Thiên Chúa lại chỉ ban cho một đêm
kỳ diệu vào Giáng sinh 1914? Thế giới
ngày nay vẫn đang mong đợi, không
chỉ một đêm mà hàng vạn đêm yên
b́nh kỳ diệu như vậy. Những đứa
trẻ ngây thơ vô tội đang ở trong ṿng vây
tại Aleppo, Syria đang ngóng đợi những đêm
yên b́nh kỳ diệu để khỏi nghe tiếng bom
đạn đang trùm lên đầu chúng. Cần
lắm những đêm yên b́nh kỳ diệu để
đám người đi tỵ nạn chiến tranh không
c̣n phải bỏ mạng trên vùng biển Đại Tây
Dương lạnh lẻo. Cần lắm những đêm
yên b́nh kỳ diệu để người dân vô
tội trên toàn thế giới được hưởng
một nền hòa bình nhân ái. Phương
Tôn Giáng
sinh 2016 Nguồn
bài:
|