Bạn
thân,
Khi du thuyền chỉ mới vào tới vịnh Hạ
Long tôi đă thấy bồi hồi. Đúng là thượng
đế đă ưu ái cho VN chúng ḿnh một
mảnh giang sơn mỹ lệ, thế nhưng
rồi chợt thấy xót xa khi thấy những con
thuyền mỏng manh với vài ba đứa trẻ
được bố mẹ áp sát vào du thuyền
để … ăn xin! Tôi bùi ngùi quay mặt, không
muốn nh́n cả những thân xác khô gày trên
những chiếc xà lan xuôi ngược, chở đày
vật liệu để xây cất những nhà cao
từng trên bờ, đón người ngoại
quốc sang nghỉ ngơi. Thiên nhiên mỹ lệ nhưng
đa số dân chúng vẫn đói khổ, và mảnh
đất nước này có c̣n giữ măi được
không hay là rồi sẽ lại thuộc về đám
người phương Bắc gian tham!
Trên đường từ Băi Cháy/Quảng Ninh, nơi
tàu thả neo, về Hà Nội chúng tôi đă đi
qua vài nơi quen thuộc như Hải Dương và
Bắc Ninh. Quê tôi chỉ cách Hà Nội hơn 10 cây
số, trước đây thuộc về Bắc Ninh
nhưng nay đă là một phần của Hà Nội,
mặc dù phần đất đó vẫn c̣n rất
chân quê. Dân làng tôi thường nói ngọng, lẫn
lộn giữa “l” và “n”, nên một ông anh họ
từ quê ra Hà Nội học đă từng bị
chế giễu là tác giả được giải
“Lobel” với tác phẩm “Nàm Thế Lào Để
Không Lói Ngọng”, thế nhưng mỗi lần nghĩ
tới nơi chôn nhau cắt rốn đó tôi vẫn
không khỏi thẫn thờ nhớ thương.
Cô em tôi sinh ra là lớn lên tại Đà Lạt,
chỉ nghe mẹ tôi mỗi lần nhớ nhà lại
nhắc đến “Đ́nh Đào, Miếu Thượng,
Chùa Lê”, nên lần này về qua đất tổ
đă đi đến tận những nơi đó, và
nhất là ra xem cầu Vương bắt ngang con sông
đào uốn lượn quanh làng, nơi chị tôi
thường dắt tôi ra đứng ở đầu
cầu chờ mẹ tôi gánh lúa về từ bên kia sông.
Em tôi đă không t́m được những ǵ mẹ
tôi thương nhớ v́ làng tôi bây giờ không c̣n
nhà tranh vách đất, không có cây đa và lũy tre,
và cũng chẳng c̣n cánh đồng lúa thẳng cánh
c̣ bay. Người dân đă bán đất cho Tàu, cho
Đại Hàn xây nhà máy, lấy tiền cất nhà
lầu, đi làm công thay v́ “chồng cày vợ
cấy, con trâu đi bừa” như xưa. Hơn 40 năm
trôi qua, làng tôi và Bắc Ninh bây giờ trông như
ngoại ô Sài G̣n trước năm 1975, dân làng không
đói khổ nhưng đất nước này
vẫn c̣n thua kém xa những nước láng giềng.
Chiếc xe du lịch đưa chúng tôi vào Hà Nội
bằng cầu “Nhật Tân”, cây cầu “hoành tráng”
mới nhất vừa mới được khánh thành.
Người lái xe h́nh như rất tự hào nhưng
với chúng ḿnh những người đă từng có
dịp đi đây đi đó th́ cầu Nhật Tân
cũng giống như những cây cầu tầm thường
mà chúng ḿnh đă từng vượt qua bên trời
Âu Mỹ. Qua cầu Nhật Tân “hoành tráng”thế
nhưng tôi lại nhớ cây cầu Long-Biên ọp
ẹp mà ngày xưa mỗi lần nghỉ lễ tôi
được ngồi xe hàng, về quê để câu
cá, bắn chim hay ôm thân cây chuối tập bơi ngoài
sông đào.
Mười năm trước tôi đă có dịp
về Hà Nội t́m dấu chân xưa, và đă có chút
ngỡ ngàng, nên lần này trở lại tôi không
mấy c̣n nôn nóng. Người lái xe đưa chúng tôi
“tham quan” những thắng cảnh tiêu biểu
của thành phố, và tôi chỉ hững hờ
đưa mắt nh́n. Xe qua hồ Tây, một người
bạn đi chung vốn rất trầm lặng
bỗng la lên thảng thốt: “Đó, chỗ đó
là nhà tôi ngày xưa, phiá trước là đường
Cổ Ngư, tôi và bố tôi vẫn thường
ngồi câu cá bên bờ hồ…”. Anh lạc
giọng thẫn thờ … Đường xưa
lối cũ c̣n sống măi với những người
tha hương. Bốn mươi năm hay 100 năm cũng
chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn
trong giấc mơ trở về quá khứ, phải
thế không bạn thân!
Thật ra lần này về Hà Nội tôi muốn t́m
gặp hai người bạn văn. T.L. và tôi
biết nhau từ lâu, từ khi cô bạn trẻ đó
c̣n là sinh viên trên đất Pháp, nhưng chưa
hề gặp nhau. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ,
T.L. về nước làm việc cho một cơ quan tài
chánh ngoại quốc, và thường viết cho tôi,
mong một ngày nào gặp mặt để cùng nhau
đi dạo trên con đường Trường Thi dưới
trời mùa thu Hà Nội. Mặc dù đă hứa
hẹn nhiều lần nhưng bây giờ tôi mới có
dịp trở về, và chúng tôi đă gặp nhau
trong quán cà phê Thủy Tạ bên hồ Hoàn Kiếm.
T.L. đằm thắm và dễ thương hơn là
tôi tưởng. Người con gái đó cũng
rất lễ phép và giữ được giọng nói
“Bắc Kỳ” xưa, không bị pha trộn âm hưởng
của vùng Thanh-Nghệ-Tĩnh như những người
Hà Nội mà tôi đă từng gặp gỡ.
Chỉ tiếc là mùa thu Hà Nội năm nay nóng quá, và
tôi cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ
tại thành phố, nên chúng tôi chỉ trao đổi
với nhau một chút tâm t́nh chứ không có th́
giờ đi t́m “cây bàng lá đỏ, mái ngói thâm nâu”
như chúng tôi hằng ước ao. Chia tay, hẹn
gặp lại nhau một ngày nào khác, ở bên đó
hay bên này, v́ với địa vị và thân thế,
có lẽ T.L. có thể xuất ngoại bất cứ
lúc nào nhưng điều tôi mong mỏi là tương
lai của Việt Nam sẽ thuộc về những người
trẻ như T.L., những người có kiến
thức và nặng ḷng với quê hương.
Người bạn thứ hai tôi muốn gặp là
một nhà văn đă đứng tuổi, nhưng
tiếc thay v́ th́ giờ eo hẹp nên chúng tôi chỉ
trao đổi qua điện thoại. Anh D. sinh ra và
lớn lên tại miền Bắc nhưng anh và tôi
đồng cảm về thân phận con người,
nhất là những người lính, dù là bộ đội
miền Bắc hay quân nhân VNCH. Anh cũng như tôi
đều ước ǵ sau cuộc chiến chính
quyền đối xử với những người
lính miền Nam giống như là tướng Grant
đă mở rộng ṿng tay đón nhận “bên thua
cuộc” sau trận nội chiến của Hoa Kỳ
để cùng nhau xây dựng một nước
Mỹ hùng cường. Tôi không thể gặp anh
để cùng uống với anh một chén tương
phùng như anh muốn thế nhưng tôi tin là chúng tôi
đă hiểu nhau hơn. Tôi nói với anh là một
ngày nào đó tôi sẽ trở lại nếu như
vẫn c̣n một nước Việt Nam!
Bạn thân,
V́ nhớ thương quê cha đất tổ nên tôi
đă trở về thăm thêm một lần thế
nhưng thực t́nh tôi không có nhiều kỳ
vọng về chuyến đi. Tôi cũng đă không
thất vọng v́ đâu đó trong niềm nhức
nhối của quê hương tôi vẫn thấy c̣n có
t́nh người. Riêng K. và một người bạn
đă có những ngày vui v́ được nếm và
mua tất cả những món quà quê hương.
Mấy món quà đó th́ ngay cả bên Mỹ này cũng
có, và có thể c̣n ngon và sạch hơn, thế nhưng
cốm Ṿng bọc bằng lá sen th́ không phải
chỉ để ăn mà c̣n để nh́n, để
thấy cả một trời thương nhớ đó
bạn thân.
Vài hàng thăm bạn, “đường xưa
lối cũ” c̣n có những nơi mà anh em chúng ḿnh
đă một thời hy sinh cả tuổi xuân, và tôi
đă về gặp bạn cũ. Bạn chờ tôi
viết tiếp nghe.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Dec. 12, 2015 |