NHA
TRANG - NỖI NHỚ - ĐỜI NGƯỜI
KIM CHI |
(Bài
viết này, qua Biển Khơi, người viết kính
tặng những người lính Hài Quân VNCH đă
từng
học
tập,
lớn
lên tại
thành phố
biển
Nha Trang). Nha
Trang có con đường Duy Tân đẹp nhất
với hàng cây dương được cắt
tỉa công phu. Đường đă thay tên: Trần
Phú. Tôi nhớ bài hát có câu: " ...Đường
chẳng riêng hai chúng ḿnh, nên khi vắng anh đường
đă thay tên, c̣n chăng kỷ niệm lạnh đầy
theo tiếng bước ưu tư đi t́m." Tôi
đi t́m ǵ ở thành phố biển này, nơi anh
đă từng sống một thời tuổi trẻ hào
hùng? Mỗi góc phố, con đường, từng chùm
hoa, ngọn cỏ như c̣n vương vấn bóng h́nh
ai, nên cứ mỗi đợt sóng xô, biển lại
trào dâng nỗi nhớ. Trên
con đường đă thay tên có ngôi trường
SQHQ một thời vang bóng. Biết bao chàng trai trẻ
"vốn ḍng hào kiệt" đă từ ngôi trường
này bước thẳng lên các chiến hạm, về
các Hải đội, các đơn vị Hải quân...Và
không ít chàng đă trở thành kỷ niệm đẹp
của nhiều người con gái. Bà
chủ quán cà phê gần trường cho biết
"thỉnh thoảng có một vài ông tóc đă hoa râm
về đứng trầm ngâm trước cổng trường,
nh́n vào rồi lặng lẽ quay đi." Bà cho
rằng đó là mấy ông Sĩ Quan Hải Quân VNCH
từng học ở đây về thăm lại trường
xưa. Tôi nh́n bà, thấy tóc bà cũng đă hoa râm,
tự hỏi không biết bà có kỷ niệm với
một ông "hoa râm" nào đó không? Tôi đă
lầm lủi bỏ đi mà không dám đọc cho bà
nghe mấy câu thơ: Tôi
về băi Tiên. Tôi
đi ngang Đồng Đế, nghe trong gió c̣n vang
vọng những bước chân Tân Binh năm nào trên
quân trường nắng cháy. Tôi
lên Ḥn Chồng. Tôi
qua cầu Xóm Bóng, nơi có những con thuyền neo
bến buồn hiu. Tôi
đứng nh́n Tháp Bà trầm ngâm, rêu phong như
phế tích. Tôi
đến phố nhậu đêm Bờ Kè, khu Xóm Chài
cũ. "Đường Bờ Kè" là do chủ các
quán nhậu và dân chơi tự đặt tự kêu.
Đường chưa có tên. Đêm Bờ Kè là vô
tận, và các loại hải sản Nha Trang đều
có mặt tại đây. Tôi đă có một đêm
trải nghiệm với ốc, ṣ, ghẹ, mực, cá
tươi lẫn cá khô. Tôi đă có một đêm
"ngồi đồng" ở Bờ Kè Quán
với vài người bạn Nha Trang, uống cạn
những ly bia như muốn uống cạn nỗi
buồn. Tôi buồn ǵ nhỉ? Tôi nào có đánh
mất t́nh đầu ở đây đâu? Tôi chỉ
là du khách. Nhưng sao nh́n thấy biển ḷng tôi
lại đầy ắp nỗi ngậm ngùi? Từ
Bờ Kè Quán tôi phóng tầm mắt ra cây cầu mang
tên Trần Phú. Biển đă không c̣n xa. Biển
đă được con người kéo lại
gần, thành đất liền. Biển gần là
thế nhưng tôi không nghe thấy tiếng sóng ŕ rào.
Âm thanh hỗn độn của quán nhậu đă
lấn át tất cả. Cuối cùng tôi chỉ c̣n
nghe tiếng sóng ḷng tôi va đập. Hồi ức
về một thời thơ dại với một người
lính biển khiến tôi nhói ḷng khi thấy biển.
|