Tháng Giêng Có Những Niềm Riêng

Bạn thân,

Bây giờ theo âm lịch là tháng Giêng. Thuở thanh b́nh xa xưa “Tháng Giêng là tháng ăn chơi” thế nhưng với các bạn miền xa, nhất là những người gọi Ngụy Xưa bằng “bác”, bằng “chú” hay bằng “anh” th́ tháng này phe ta vẫn c̣n “cày” mệt nghỉ, riêng với các bạn Bảo B́nh đă quá tuổi “cổ lai hy” th́ “ăn” cũng chẳng được bao nhiêu, c̣n “chơi” th́ chắc là không rồi. Không tin cứ hỏi “bu nó” mà xem. 

Tháng nào cũng có chuyện vui buồn. Cuối năm tôi lái xe về San Jose ăn Tết với gia đinh, sáng mồng một lên chùa Giác Minh thắp nhang cho thân phụ, và cho “Bích Cà Chua”, nguyên sinh viên Đại Đội Trưởng của của khoá Đệ Nhất Bảo B́nh ngày c̣n trong quân trường. Giữa hàng trăm tấm h́nh sau bàn thờ khói hương nghi ngút tôi thấy bố tôi vần mỉm cười như những năm nào, c̣n Bích trong quân phục trắng tinh h́nh như đang buồn bă vẫy tay chào. Tấm h́nh được anh em BB mang lên chùa để tưởng nhớ nhưng thân xác Bích chẳng biết đă chôn vùi chỗ nào trong biển Thái B́nh trên đường đi t́m tự do.

Tôi về thăm mẹ và cũng là để gặp bạn xưa. Chỉ c̣n vài đứa loanh quanh trong vùng Thung Lũng Hoa Vàng. Chị Mai qua đời v́ một tai nạn xe cộ thảm khốc nên Quỳnh đă di chuyển lên vùng Sacramento sống với dứa con trai đầu ḷng, ngay sau khi căn nhà nhỏ bốc cháy trong lúc Quỳnh nấu ăn nhưng lơ đăng v́ thẫn thờ thương nhớ người yêu xưa.

Tôi tới thủ đô của Cali t́m Quỳnh. Chúng tôi bùi ngùi nắm tay nhau. Người của biển, nguyên hạm trưởng của Tuần Dương Hạm Trần B́nh Trọng HQ-5 tham dự trận Hoàng Sa, bây giờ tóc đă pha mầu, dáng đi không c̣n nhanh nhẹn nhưng bàn tay vẫn ấm áp. Bên tách cà phê chúng tôi ngậm ngùi tưởng nhớ tới bạn bè kẻ mất người c̣n, nhắc lại những ngày xuôi ngược bến bờ Việt Nam trong nỗi nhớ thương. Quỳnh tâm sự về người vợ mới qua đời: “Ngày nào tao cũng lên chùa, nơi để tro cốt của Mai, để th́ thầm những lời thương nhớ. Bây giờ tro tàn đă được trải ngoài biển, dưới chân cầu Golden Gate, thế nhưng tao vẫn cứ tưởng như là Mai vẫn c̣n quanh quẩn đâu đó bên ḿnh.” Hơn 12 giờ đêm chúng tôi mới chia tay nhưng vẫn c̣n như luống tiếc nên hẹn gặp lại nhau một ngày nào đó tại Nam Cali.

Hẹn ḥ là thế nhưng rồi ai biết ngày sau sẽ ra sao. Que sera, sera! What will be, will be! Trong ṿng hơn hai tháng ba Bảo B́nh đă cùng nhau bỏ cuộc chơi. T.V. Hoa từ giă trần gian vào ngày mồng hai Tết. Tôi vội vă lái xe từ San Jose về San Diego tham dự tang lễ, phủ cho bạn lá cờ mà một đời bạn đă yêu thương. Trần gian là cơi tạm, bạn về với Chúa để sống đời đời. Hoa này là “Hoa Em”, và với chúng tôi bạn luôn là “Hoa Em” của những ngày chúng ḿnh sống với nhau dưới mái quân trường Nha Trang dù bạn đă thay tên khi tới đất nước này. Cụ Thộn P.V. Hưng, Mệ Vĩnh Lợi và T.V. Hoa Em rủ nhau về trời, “ngân hà cũng trong ṿng tay với, và bây giờ các bạn bắt đầu những ngày vui”, thế nhưng những đứa c̣n lại vẫy tay chào bạn lại mênh mang một nỗi niềm.

C̣n một chuyện này nữa, chẳng biết là vui hay buồn. Do lệnh của toà án, hệ thống báo “Sài G̣n Nhỏ” bị “Người Việt” tiếp quản v́ thua kiện, J. bạn ta đành “bẻ kiếm bên trời”, cô đơn v́ người đàn bà lẫy lừng, một thời cũng là người yêu của J., đă vỗ cánh bay xa, để lại cho J. một nỗi buồn. Nhân dịp này bạn bè khuyên J. trở về mái nhà xưa v́ vẫn c̣n
“cánh tay nào hong gió đầy mùa... đợi chờ”. Một đứa mở rộng ṿng tay: “Không về nhà th́ tới sống với tao!”, thế nhưng J. h́nh như vẫn chưa biết chọn con đường nào. “Cuộc đời vui, cuộc đời buồnnào ai hay biết cho đâu là bến mơ”, phải thế không bạn thân?

Bạn thân,

Thoáng một cái mà tôi xa Thung Lũng Hoa Vàng đă hơn 8 năm. Mỗi lần trở về lại thấy thành phố cũ thay đổi ít nhiều, nhất là bạn bè và người thân. Có lẽ tôi cần về thăm nhà thường hơn để bớt ngỡ ngàng. Khi hồi hưu tôi cứ tưởng là ḿnh sẽ dư th́ giờ để có thể làm bất cứ việc ǵ, hay đi bất cứ nơi đâu như ḿnh muốn, thế nhưng cuộc đời quay cuồng, đôi lúc tôi vẫn bị bánh xe của đời thường cuốn theo gịng, không thể tự do như cánh chim trời. Hơn thế nữa K. vẫn c̣n đi làm (dù chỉ là telecommute), và đứa con gái ở gần lâu lâu lại nhờ trông coi đứa cháu ngoại nên làm ǵ cũng phải sắp xếp thời gian. 

Cuốn truyện dài thai nghén đă gần mười năm cũng chưa viết được chương nào, chỉ có cái dàn bài mà vẫn chưa vừa ư, chắc là để cho cuốn theo chiều gió mà thôi! Lâu lâu tôi vẫn nhận được những ḍng chữ đồng cảm của các bạn đọc từ những nơi xa xôi. Những ḍng chữ chân t́nh của những người chưa quen mang lại niềm vui nhưng đồng thời cũng khiến tôi có chút băn khoăn v́ dạo này tôi không c̣n viết được nhiều, chỉ lâu lâu mới có một bài tùy bút tâm t́nh với bạn miền xa về những chuyện nhỏ nhặt của đời thường. Tôi bây giờ chỉ c̣n là Ngụy Xưa, hết c̣n là TQT của những chuyện t́nh lăng mạn mà có một thời tôi say mê viết về những nét đẹp của cuộc đời. 

Chuyến viễn du sắp tới của tôi vào tháng Năm nên tháng Tư này tôi sẽ lại về thăm nhà nhân ngày giỗ bố, và tôi sẽ lại đi t́m bạn. Bạn chờ tôi nghe.

T́nh thân,

Ngụy Xưa
Feb. 15, 2016
(Mồng 8 tháng Giêng năm Bính Thân)

 

Trở lại