
Cho tới ngày hôm nay, làm một người tỵ
nạn đă hơn ba mươi năm, lập gia đ́nh
hơn 27 năm ở xứ Cờ Hoa tự do thoải mái
một đời… nhưng lúc nào đầu óc
của thằng tôi vẫn nhớ hoài cái chuyện ngày
xưa từ một thời kiêu hùng của tuổi
thanh niên không xa lắm…
Những ngày làm học tṛ mài miệt ở trường
Hồ Ngọc Cẩn (gần chợ Bà Chiểu bên Gia
Định) có một lần tui cùng mấy thằng
bạn kéo nhau tới pḥng Triển lăm… lúc cái
thời ông Tổng Thống họ Ngô c̣n tại
chức…Có rất nhiều gian hàng của tất
cả các quân binh chủng… nhưng tại gian hàng
của Hải quân, có một ngài HQ Tr/úy kể
chuyện trời mây …biển cả thật là hấp
dẫn tột cùng…buổi sáng tinh sương
được ngắm mặt trời mọc từ dưới
đại dương…đêm đến dưới
bầu trời mênh mông chứa đựng những v́
sao đêm lập ḷa…cùng ánh nguyệt trong sáng cả
bầu trời… để thả hồn theo những
vần thơ và nhớ tới người yêu ở
một nơi nào đó…những lần chiến
hạm thả neo …ghé lại nhưng hải đảo
thần tiên…làm mấy thằng nhóc t́ như tụi tôi
mê mẩn tâm thần… Nhứt là thằng tui…hứa
với ḷng là sẽ chọn nghề lính biển cho tương
lai…

Chờ măi mới được hỏi ngài Tr/úy vài câu:
-Thưa Tr/úy, như vậy mộng ước của người
thủy thủ, theo ư của Tr/úy th́ như thế nào?
Ông sĩ quan trẻ tuổi trả lời không đắn
đo:
-Cá nhân tôi th́ có mộng ước rất b́nh thường…sau
những tháng ngày lênh đênh trên biển…tôi chỉ
mơ ước một bữa cơm đoàn tụ
với gia đ́nh…
Thằng tui nghe thấy cũng phục lăn cái ông quan
tầu thủy trẻ tuổi, đẹp trai, hào hoa…
chắc có nhiều cô mết lắm… nên tiếp thêm
một câu nữa:
-Ước mơ của Tr/úy rất là thực tế và
dễ thương…như vậy th́ người con gái
nào là mẫu người vợ lư tưởng của
Tr/úy trong tương lai…?
Ông ta mĩm cười thân mật:
-Câu hỏi coi bộ khó trả lời đây nha….!
Đâu có cô nào ưng tôi đâu… mà cậu đă
hỏi th́ tôi nói thôi… mẫu người vợ tôi
chọn cho tương lai th́ chắc chắn phải là
một CÔ GIÁO mà thôi…it ra cô giáo cũng có một
đời sống đạo đức hơn người…
lính hải quân đi công tác biền biệt trên
biển…xa nhà, xa xứ… con cái có mẹ là cô giáo th́
ḿnh cũng đở lo…ít nhất là thay ḿnh ở nhà
dạy bảo con cái thành người…
Từ đó về sau, thằng tui lại mê
biển..rồi t́nh nguyện gia nhập hải quân…năm
72 thằng tui tốt nghiệp sĩ quan…rời quân trường
Nha Trang…nhưng trong ḷng lúc nào cũng nghĩ đến
hai chử CÔ GIÁO của mấy bậc đàn anh…
nhất là khi nghĩ đến những lời của
các đàn anh “ …sĩ quan hải quân phải kiêu hùng…lúc
đứng th́ chống nạnh… lúc đi th́ ngẩng
mặt “kênh” lên…ăn nói phải thật lưu loát,
mạnh dạn…phải có thật nhiều
…bồ…nhưng phải có vợ là … CÔ GIÁO …
đấy thôi!!!!
Thằng tui được nhiệm sở giang đoàn…
không đi biển… mà cứ trôi nổi mấy vùng sông
rạch miền Tây… từ Long Xuyên, Châu Đốc…Rạch
Sỏi… Tịnh Biên…Cao Lănh…Mỹ Tho…Phụng
Hiệp… cứ mổi lần thấy ở đâu có
trường học là thằng tui kêu mấy thằng
em lái tầu “ủi băi” để mong t́m được
CÔ GIÁO lư tưởng nào đây…

Mấy thằng em cứ thắc mắc:
-Ông thầy ơi! Con gái hiền lành, đẹp đẽ
thiếu chi ǵ đó! Mấy chị cô giáo “ nghiêm
nghị“ chết người…khó làm quen lắm…Ḿnh
ủi băi hoài có ngày gặp “cô giáo Vẹm” th́
…mệt…
Nhưng thằng tui không nghe tụi nó…t́m măi th́
thế nào cũng gặp, nhưng số chưa có may
mắn…mới làm quen được cô giáo chưa
ấm đất th́ đơn vị lại đổi
vùng công tác… thành thử tới lúc tháng Tư đen…
th́ tui vẫn c̣n cô đơn lẽ bóng…
Sau mấy năm sống ở Chicago lạnh cóng trong
mảnh đời tỵ nạn, tui phải ḷng một
cựu nử sinh Trưng Vương…khéo léo… ngoan…
hiền … một cỏi…
Đó là bà xă của tôi từ năm 79 cho tới ngày
hôm nay…chưa hề làm nghề cô giáo ngày nào…
Cách đây vài năm, sau khi tham dự buổi tiệc
họp mặt của khóa đàn anh tại Houston,
tụi tui đi nghỉ mát… nh́n lại biển cả
ở vùng Corpus Christi… t́nh cờ gặp lại
những bạn bè cũ ở đấy…
Thằng Tiến có vợ làm Y-Tá mới sáng sớm mà
mặt mày bí xị, hỏi mấy lần nó mới nhăn
mặt trả lời:
-Vui sao được mà vui… đời sau chắc tao
không bao giờ cưới vợ Y-Tá mầy ơi!!!
Suốt đêm bả cứ cằn nhằn “ Mất
Vệ Sinh…hổng có chịu…hổng có chịu…”
…chán ơi là chán …
Thằng Thăng có vợ làm nhân viên hăng điện
thoại…tối hôm qua rủ tụi tui …buổi sáng
rủ đi tập khí công ngoài bờ biển… cũng
chẳng thấy vợ chồng ở đâu… gặp
mặt nó ở hàng lang…mặt mày lợt lạt…
than phiền:
-Đừng bao giờ cưới vợ làm hăng telephone
… Mẹ kiếp!... cứ nói như vẹt. ..
“sắp hết năm phút..sắp hết năm phút…”
làm như điện thoai của tao sắp hết pin…
Cuối cùng là tên bạn Tân may mắn hơn tui…
vớt được một cô giáo xinh xắn làm
bạn trăm năm…cái điều tôi mơ ước
ngày xưa mà không có được…
Buổi trưa đi ăn cơm gặp nó ngoài pḥng khách…
người bù xù như cái mền rách…khuôn mặt
hốc hác… hết thần…tâm sự nhỏ với
tui:
-Mầy hên lắm mới không có vợ làm Cô Giáo
đó nghe…! Cả đêm cứ bắt trả bài…cho
đến lúc nào thuộc ḷng từ đâu tới
cuối … cô giáo hài ḷng…mới thôi…
Sáng sớm …phải ôn lại…chút đỉnh…trưa
phải vài mươi phút …dọn bài … để cô
Giáo…chắc chắn… bài phải thuộc…ối chao
ơi!..mệt ơi …là mệt…

Sau đó nó ngâm thêm một bài thơ của ông tác
giả Huỳnh Thế Được:
Vợ là CÔ GIÁO …có ǵ oai?
Sáng quần một hiệp… bở hơi tai
Trưa mười lăm phút …không cho nghỉ
Tối sắp lim dim…gọi trả bài
Vợ là CÔ GIÁO …có gi khen?
Bả hay xài viết, riết rồi quen
Nửa đêm đang ngủ… lôi chồng dậy
“Viết mà hết mực…chết… à … nghen…”
Bây giờ th́ hết …biển cả… sông
hồ…hết công tác... xa rời bến nước…Không
biết cái mộng CÔ GIÁO của thằng tui…
từ thời trai trẻ … có c̣n đúng được
nữa chăng????
Fort Worth, Texas năm 2002
Châu Đức Hiếu K23 SQHQNT
|