Chuyện người Huế xuống đường biểu t́nh

LNV

 

Kính thưa quí thầy cô cùng các anh chị, em xin gởi lên đây mẫu chuyện nhỏ về chuyện người Huế xuống đường ở Sài G̣n hôm 10th – June 2018. Câu chuyện khiến em cảm động và viết ngay vài gịng sau khi ngừng cuộc đối thoại với người trong cuộc. V́ viết chung cho nhiều độc giả nên trong đây em dùng danh xưng tôi. Mong quí thầy cô cùng các anh chị em thông cảm.

Mấy hôm nay nhẩm tính, c̣n hơn 1 tháng nữa là đám cưới của Lan, như rứa tôi sẽ về dự đám cưới em được. Bỗng dưng hôm nay Lan gọi tôi qua Facebook messenger với lời mở đầu gọn lỏn:

– Cô ơi, con hủy đám cưới rồi!

Tôi thót giật ḿnh hỏi:

-V́ răng rứa con?

Lan chỉ trả lời bằng tiếng thở dài và tảng lơ hỏi:

– Cô có thấy con trong đoàn biểu t́nh hôm 10 tháng 6 không?

Tôi hỏi:

-Nhiều nhóm quá cô không t́m thấy được.

Lan nói:

-Dạ con ở trong nhóm ở công viên Hoàng Văn Thụ.

– À!

Tôi hỏi tiếp:

-Con đi với ai?

Lan nói:

– Dạ con cùng đi với mấy anh chị em người Huế vô đây làm và học. Học tṛ của cô cũng nhiều lắm.

Tôi vui mừng khen:

– Các con giỏi quá!

Lan cười trong phone và nói:

– Cô hay nói trí thức là con chim báo băo mà? Tiếng chim gốc Huế tha hương hét to lắm cô à.

Tôi trở lại câu hỏi từ đầu:

– V́ răng con hủy kết hôn?

Lan nhẹ giọng từ từ ngại ngùng nói:

-Da. dạ,  tại v́ chuyện biểu t́nh>

– Biểu t́nh? (Tôi hỏi)

– Hôm qua chị Ly không nói với cô hả?

– Không con à, tôi trả lời.

Lan nói:

– Dạ mấy ngày trước đó anh V ngăn cản không cho con đi biểu t́nh và sáng hôm nớ anh nói “Nếu em đi biểu t́nh th́ chúng ta hủy đám cưới”. Buổi chiều ngày biểu t́nh, anh đến chỗ con ở và nói nếu con xin lỗi và hứa từ nay trở đi không tham gia bất cứ cuộc xuống đường mô hết th́ anh tha thứ và bỏ qua. Con nói,  con không có lỗi nên không cần anh tha thứ. Anh nổi điên đá cái ghế rồi bỏ đi.

Tôi hỏi tiếp:

– Con có hỏi vi răng ngăn cản con đi biểu t́nh không?

– Anh nói sợ liên lụy, sợ mất việc làm, sợ bị bắt, sợ đủ thứ chán lắm!

Tôi lại hỏi:

– Sau đó V có trở lại không con?

– Dạ anh không trở lại nhưng text cho con và biểu con suy nghĩ kỹ, tuần sau trả lời cho biết.

Tôi nóng ḷng hỏi tiếp:

– Ừ, con trả lời ra răng?

Lan nói với giọng buồn buồn:

– Dạ tuần sau anh tới và hỏi lại con th́ con cho anh biết là con sẽ không khi mô bỏ ư nguyện đấu tranh. Anh bực ḿnh hét to “vậy th́ chúng ta bỏ đám cưới, anh sẽ báo cho gia đ́nh anh biết và sẽ gọi ra Huế xin lỗi má em”, rồi anh bỏ đi.

Bồi hồi, tôi hỏi:

– Con có hối hận không?

– Không cô ơi, hai đứa quá khác nhau về chính kiến, có lấy nhau về cũng không ở lâu được.

Tôi hỏi một câu dư thừa:

– Rồi con tính răng?

– Con không tính chi nữa hết. Con cũng không lo chi cô ơi, chung quanh con vẫn có nhiều anh chị em người Huế cùng suy nghĩ như con, con không sợ cô đơn.

Sau khi chấm dứt nói chuyện với Lan, tôi bần thần mừng vui lẫn lộn. Mới 24 tuổi, từ Huế vô Sai G̣n kiếm sống, có cơ duyên gặp được người thanh niên lớn hơn 5 tuổi, đứng đắn và có công ăn việc làm đàng hoàng. Rứa mà, khi 26 tuổi cô gái Huế nhỏ bé nầy dám đánh đổi hạnh phúc riêng tư để bảo vệ nổi khát khao tự do dân chủ.

Tôi hơi hối hận v́ điều thầm trách móc sự vắng bóng của người Huế trong cuộc tổng xuống đường hôm 10 tháng 6. Th́ ra trong đám đông xuống đường hôm đó, có nhiều v́ sao di chuyển từ nền trời Huế đến tỏa thêm ánh sáng ở Sài G̣n, tự nhiên tôi thấy ḷng được an ủi..

So với Lan, tôi may mắn hơn v́ bên cạnh những ưu tiên về sự nghiệp, tiền bạc và hoàn cảnh xă hội tôi c̣n được sự trợ giúp của người bạn đời, chấp nhận cho tôi bước đi trong ḷng thú dữ, anh biết gian nan khi nào cũng ở quanh tôi, nhưng không ngăn cản để cho tôi buồn ḷng.

Lan mất cha trong trận băo 2006, hoàn cảnh gia đ́nh túng thiếu sau khi ba qua đời, em buộc ḷng phải nghỉ học để giúp mẹ nuôi các em, dù răng lúc đó Lan là học sinh giỏi trong trường. Chúng tôi đă đến và năn nỉ mẹ em cho em được tiếp tục học, Lan nhận được học bổng và trợ cấp hàng tháng từ hội chúng tôi từ năm 2006 đến 2014. Sau khi hoàn tất chương tŕnh sư phạm Hóa ở ĐHSP Huế em vao Sài G̣n làm việc.

Năm 2016 tôi đi phát học bổng và nói chuyện với 1 số em ở vùng phá Tam Giang, khi hỏi các em muốn học ngành ǵ ở đại học, em Quang giơ tay thiệt cao nói.

– Thưa cô. em muốn học sư phạm Sử.

Tôi ngạc nhiên v́ Quang là học sinh chuyên toán của huyện Phú Vang, nên hỏi:

– V́ răng em lại chọn ngành Sử?

Em nói:

-Dạ v́ em muốn viết lại lịch sử.

– Em muốn viết lại điều chi? Tôi hỏi:

– Dạ em muốn nói “Trường Sa và Hoàng Sa măi măi là của Việt Nam”.

Lan, Quang và những em âm thầm đi thăm và giúp TPB-VNCH hàng tháng là những nguồn an ủi trời ban cho tôi. Cảm ơn hồn thiêng sông núi, cảm ơn các em và cảm ơn những người thân, bạn bè luôn trợ giúp để tôi có điều kiện nuôi dưỡng các em thành những kẻ sĩ đúng nghĩa.

Singapore, 26th – June, 2018

 

Trở lại