
Bùi Ngọc
Hương -
Cựu Hoa Tiêu Sông Sàig̣n

Trong thời kỳ
Pháp thuộc, có hai Đoàn Hoa tiêu do người Pháp
điều khiển là Đoàn Hoa tiêu sông Sàig̣n ở
miền Nam và Đoàn Hoa tiêu cảng Hải Pḥng ở
miền Bắc Việt Nam. Đến năm 1955, theo
Hiệp định Genève chấm dứt chiến tranh năm
1954, quân đội Pháp và chính phủ Việt Nam
Cộng Ḥa rời bỏ nửa phần Việt Nam phía
Bắc Vĩ tuyến 17, Đoàn Hoa tiêu cảng Hải
Pḥng của người Pháp rời miền Bắc
về xứ để giao trả cho chính quyền Hà
Nội.
Đoàn Hoa tiêu sông Sàig̣n được giao trả cho
chính quyền Sàig̣n từ năm 1958. Cũng trong
thời gian nầy, có một Đoàn Hoa tiêu khác
lấy tên là Đoàn Hoa Tiêu Sông Mekong (Cửu Long) do
một số sĩ quan Hàng hải Việt Nam thành
lập để dẫn dắt tàu bè ngoại quốc
ngược ḍng lên Pnom Penh. Về sau trong lúc chiến
tranh Việt Nam 2 tức là lúc Hoa Kỳ can thiệp
để bảo vệ miền Nam Việt Nam, các Đoàn
Hoa tiêu sông Hàn (Đà Nẵng), Qui Nhơn và Cam Ranh
được thành lập. Các Đoàn Hoa tiêu tại
Việt Nam được thành lập chiếu theo
Sắc lịnh ngày 31 tháng 3 năm 1933 về Hoa tiêu
trong thời kỳ Pháp thuộc.
Riêng
Đoàn Hoa tiêu Sông Sàig̣n được thành lập
chiếu theo nghị định ngày 30 tháng 12 năm 1935
ấn định qui chế và tổ chức của
Đoàn. Trên thực tế, theo các tài liệu lưu
trữ và các niên trưởng Hoa tiêu, Đoàn Hoa Tiêu Sông
Sàig̣n đă có từ năm 1900, hoàn toàn do Hải quân
Pháp điều hành. Trạm Hoa tiêu Vũng Tàu lúc
bấy giờ chỉ là một trạm nổi ở
vịnh Dứa (Bais des Cocotiers) ở Băi trước có
tên "Le Lion". Từ ngày 12 tháng 12 năm 1905, Đoàn
mới thuê một khu đất để xây cất
trụ sở trên đất liền. Đó là một căn
nhà vuông vức giống như cái "Bánh ít",
một biệt thự nóc đỏ c̣n giữ lại
cho đến ngày nay. Người Hoa tiêu Pháp đầu
tiên là ông Raymond Ruggiery gia nhập Đoàn năm 1930 và người
cuối cùng là ông Maurice Charpentier vào Đoàn năm1953.
Trước năm 1958, Đoàn Hoa tiêu Sông Sàig̣n là
một công ty tư nhân tập họp những sĩ
quan Hàng Hải Pháp, phần lớn là những Viễn
Dương Thuyền trưởng (Capitaine au long cours)
để đảm nhận công việc dẫn dắt
những tàu ngoại quốc ra vào sông Sàig̣n từ Vũng
Tàu đến cảng kho 5 ở Khánh Hội Sàig̣n.
Đoàn có chừng trên dưới 20 người đă
từng làm thuyền trưởng trên các thương
thuyền hoặc đă từng làm hoa tiêu các bến
cảng ở Pháp, họ đều có rất nhiều
kinh nghiệm vận chuyển tàu bè qua các ḷng lạch
trên sông ng̣i và bến cảng.Trước khi Đoàn
Hoa Tiêu Sông Sàig̣n được giao trả cho các Hoa Tiêu
Việt Nam, Trưởng Đoàn người Pháp tên là
Pierre Oliver, những Hoa tiêu lúc bấy giờ là các ông
August Brignatz, Jean Romano, René Dasté, Maurice Charpentier, Laroque,
Đặng Văn Châu, v.v…
Ông
Đặng Văn Châu là người Việt Nam duy
nhất trong một Đoàn Hoa tiêu người Pháp. Ông
tốt nghiệp Viễn Dương Thuyền Trưởng
(Capitaine au Long Cours) từ trường Hàng Hải Pháp và
gia nhập Đoàn Hoa tiêu sông Sàig̣n năm 1956. Có lúc
ông Châu kiêm nhiệm chức vụ Hiệu Trưởng
Trường Việt Nam Hàng Hải ở Trung Tâm Kỹ
Thuật Phú Thọ.
Trong
năm 1958, xảy ra vụ tranh chấp giữa Đoàn
Hoa tiêu người Pháp và chính phủ Đệ
Nhất Cộng Ḥa dưới quyền lănh đạo
của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Những
lợi tức thu nhập của các Hoa tiêu người
Pháp từ trước đă được Sở
Hối Đoái Việt Nam cho phép chuyển về Pháp
theo hối suất chính thức toàn phần tức là
100%. Đến năm 1957, chính phủ Việt Nam
chỉ cho phép chuyển về Pháp một cách hạn
chế. Do đó, những Hoa tiêu người Pháp
phản đối và đ̣i rời xứ. Trước
vấn đề nan giải trên, Phủ Tổng
Thống chỉ thị Nha Thủy Vận phối
hợp với Nghiệp Đoàn Hàng Hải Thương
Thuyền Việt Nam để giải quyết. Chủ
tịch Nghiệp Đoàn Hàng hải lúc bấy giờ
là niên trưởng Tạ Nhựt Hy, đương kim
Thuyền Trưởng tàu Dinard, một đàn anh
khả kính của Ngành Hàng Hải. Anh đại
diện cho giới hàng hải Việt Nam đến
Phủ Tổng Thống khẳng định sự
lớn mạnh và khả năng của các sĩ quan Hàng
hải Việt Nam và cam kết sẽ đảm trách
Đoàn Hoa tiêu sông Sàig̣n để thay thế Đoàn
Hoa tiêu người Pháp sau một thời gian được
huấn luyện.
Năm
1958, Đoàn Hoa tiêu Sông Sài g̣n của người
Việt Nam được h́nh thành. Đợt đầu
tiên gồm các anh Lương Quang Thọ, Phan Hữu Hài,
Nguyễn Văn Tốt, Phan Văn Dy, Đoàn Luyện,
Huỳnh Văn Thử, Trần Công Vĩnh được
tuyển chọn và huấn luyện để trở thành
Hoa tiêu chính thức. Các Hoa tiêu người Pháp lần
lượt về Pháp, ông Trưởng đoàn Pierre
Oliver là người Hoa tiêu Pháp cuối cùng rời
Việt Nam ngày 8 tháng 6 năm 1959. Đoàn Hoa tiêu Sông Sài
g̣n hoàn toàn nằm trong tay người Việt Nam, anh
Đặng Văn Châu là vị Trưởng Đoàn
đầu tiên và anh Lương Quang Thọ là Tổng
Thơ Kư.

Sự
thành h́nh của Đoàn Hoa tiêu Sông Sàig̣n là do công lao
đấu tranh của Nghiệp Đoàn Hàng Hải
đứng đầu là niên trưởng Tạ
Nhựt Hy, người có công rất lớn trong
việc thu hồi lại Đoàn Hoa tiêu Sông Sài g̣n cho
người sĩ quan Hàng hải Việt Nam. Cũng nên
nhắc lại chính niên trưởng Tạ Nhựt Hy là
người có công cố vấn cho Ông Giám Đốc
Sở Hỏa Xa VN tên là Nguyễn Kỳ để thành
lập Đội Thương Thuyền đầu tiên
Việt Nam với những chiếc tàu Nguyễn Văn
Bảy, Lê Văn Thương, Tôn Thất Kỳ mang
quốc kỳ Việt Nam. Toàn thể từ thuyền trưởng
đến thủy thủ đoàn hoàn toàn là người
Việt Nam. Từ năm 1960 đến năm 1963, có thêm
một số hoa tiêu nữa đưọc tuyển
chọn. Đó là các anh Lê Bích Hà, Nguyễn Văn Ba,
Trần Đức Lưu, Đào Quan Ngăi, Tôn Thất
Tuyên, Hồ Đắc Tâm, Tôn Thọ Khương. Năm
1964, anh Đặng Văn Châu rời bỏ Đoàn Hoa
tiêu Sài g̣n làm Giám đốc một hăng tư Công
Kỹ Nghệ Hóa học. Anh Lê Bích Hà thay thế làm Trưởng
đoàn, anh Lương Quang Thọ vẫn giữ
chức vụ Tổng Thơ Kư của Đoàn. Trong các
năm 1963-1965, một đợt Hoa tiêu mới
được tuyển dụng. Đợt nầy
gồm các anh Từ Huy Hoàn, Huỳnh Quí Nhẫn,
Nguyễn Chánh Trực, Nguyễn Văn Danh và Nguyễn
Văn Nghiêm. Đến năm 1969, sau Tết Mâu Thân, có
một số Hoa tiêu niên trưởng đến
tuổi về hưu, bắt đầu là anh Phan
Hữu Hài. Một đợt Hoa tiêu mới đượctuyển
chọn gồm có các anh Đỗ Bá Ngữ, Trần B́nh
Sang, Bùi Ngọc Hương, Hoàng Phước Quả và
Trương Văn Tây. Đến đầu thập niên
1970, anh Nguyễn Văn Ba về hưu, anh Hồ Đắc
Tâm rời xứ qua Pháp, số hoa tiêu c̣n lại là 21
người.
Trong
biến cố 30 tháng 4 năm 1975, có nhiều Hoa tiêu
rời nước. Trước hết, ngày 23 tháng 4 năm
1975, nhân lúc hai chiếc tàu Mỹ cuối cùng rời Tân
cảng (Newport) Sài g̣n - chiếc American Reliance và Green
Wave – hai anh Phan Văn Dy và Huỳnh Quí Nhẫn
được chỉ định dẫn tàu xuống sông
Sài g̣n – Hai anh đă theo tàu di tản cùng với gia
đ́nh. Kế đến các anh Trần Đức Lưu,
Từ Huy Hoàn, Đoàn Luyện cũng theo các tàu
rời bến di tản cùng với gia đ́nh ngày
30-4-1975. Từ đó những cán bộ miền Bắc
vào tiếp thu, Đoàn Hoa tiêu sông Sàig̣n không c̣n là
một hiệp hội tư nhân nữa mà đă bị
quốc hữu hoá. Những Hoa tiêu c̣n lại là 16 người
trở thành những công nhân viên nhà nước
trực thuộc Cục Đường Biển. Đến
cuối năm 1975 qua đầu năm 1976, có thêm
một số Hoa tiêu nữa bỏ nước ra đi
bằng cách vượt biên như các anh Trần B́nh
Sang, Lương Quang Thọ, Lê Bích Hà, Hoàng Phước
Quả. Kế đến, hai anh qua đời v́
bịnh đau tim, đó là các anh Tôn Thất Tuyên va Trương
Văn Tây. Năm 1976, Đoàn đă nhận thêm 5 anh
cựu Hoa tiêu Sông Cửu Long sang, đó là các anh Dương
Văn Lê, Phạm Văn Khương, Nguyễn Văn Hường,
Chế Công Tá và Tô Ngọc Thuỷ. Cộng thêm vào
đó có mấy anh từ miền Bắc vào là các anh Sáu
Cát, Sáu Tấn và anh Nguyễn Trọng Dân, một sĩ
quan trẻ tuổi tốt nghiệp từ trường
Hàng Hải Ba Lan. Các anh nầy c̣n rất yếu tay
nghề, chưa bao giờ làm thuyền trưởng nên
rất thiếu kinh nghiệm. Đến năm 1978 và
đầu năm 1979, các anh Bùi Ngọc Hương,
Nguyễn Chánh Trực, Nguyễn Văn Danh đă vượt
biên ra đi. Và thêm một số hoa tiêu rời xứ
theo diện chính thức do thân nhân ở ngoại
quốc bảo lănh như các anh Nguyễn Văn
Tốt, Nguyễn Văn Nghiêm và Trần Công Vĩnh. Sau
đó cũng có nhiều Hoa tiêu tiếp tục bỏ
xứ ra đi, như các anh Đào Quan Ngăi, Chế Công
Tá, Tô Ngọc Thủy. Đoàn Hoa tiêu đến năm
1983, chỉ c̣n lại các anh Huỳnh Văn Thử, Tôn
Thọ Khương, Đỗ Bá Ngữ, Dương Văn
Lê, Phạm Văn Khương, Nguyễn Văn Hường
và các anh mới từ miền Bắc vào. Viết đến
đây, tôi xin phép được nói thêm là: Tôi có
về thăm Sài g̣n năm 2002. Đoàn Hoa tiêu Sông Sàig̣n
được đổi tên là Công Ty Hoa tiêu Khu
vực I (Pilot Corporation of the First zone) với anh Nguyễn
Trọng Dân, cựu học viên Hoa tiêu trong các năm
cuối thập niên 1970 làm Giám đốc. Số hoa tiêu
hiện lối 80 – 90 người. Người hoa tiêu
cựu trào duy nhất c̣n lại là anh Tôn Thọ Khương
được lưu dụng làm cố vấn cho Công
Ty Hoa Tiêu. Thương cảng Sài g̣n đă được
mở rộng cho đến Mũi Đèn Đỏ
(Pointe du Feu Rouge) ở hải lư 6. Trụ sở hoa tiêu
ở Vũng tàu cũng được xây cất
rộng ra nhiều, để có nơi ăn chốn
ở cho số hoa tiêu nhiều gấp bốn lần so
với số hoa tiêu trước năm 1975.
Sông
Sài g̣n
Đoàn
Hoa tiêu Sông Sài g̣n hoạt động trên một
thủy đạo dài 45 hải lư từ Thương
cảng Sài g̣n đến Băi Trước Vũng Tàu.
Từ thượng gịng đến hạ gịng, thủy
đạo gồm:
-
Sông Sài g̣n từ Tân Cảng (New Port) đến Mũi
Đèn Đỏ (Pointe de Feư Rouge) dài khoảng 6
hải lư. Đoạn nầy bao trùm Bến Tân
Cảng, Bến Nhà Rồng, Thương Cảng Kho 5 Khánh
Hội.
-
Sông Nhà Bè trên Sông Đồng Nai dài lối 5 hải lư
gồm các bến cảng Caltex, Esso, Shell dành cho các tàu
chở nhiên liệu và bến Cát Lái dành cho tàu chở
đạn dược.
-
Sông Ḷng Tảo dài khỏang 23 hải lư từ Mũi
Lazaret tức Nhà Bè đến Mũi Nước Vân qua
các Băi Đá Hàn (Banc de Corail) ở hải lư 16, Mũi
Đông (Coude de l’Est) ở hải lư 20, Mũi An
Thạnh ở hải lư 22, Ngă Tư (Les Quatre Bras) ở
hải lư 28, Mũi Nước Vân ở hải lư 34.
-
Vịnh Gành Rái dài 11 hải lư từ Cần Giờ thượng
(Congio Avnont) đến Vũng tàu. Trong đoạn
nầy có bến Rạch Dừa. Đoạn sông nguy
hiểm nhất trong thủy đạo nầy là khúc sông
từ hải lư 16 đến hải lư 20, ḷng lạch
quanh co và hẹp có nhiều chỗ cạn như Băi
Đá Hàn (Banc de Corail), Coude du Propontis và Coude de l’Est.
Chỗ cạn và hẹp nhất trong sông Sàig̣n là Băi
Đá Hàn (Banc de Corail), ở đây độ sâu
mực nước chỉ có 6 mét hay 20 bộ (feet). Các
hoa tiêu dẫn đạo tránh cho tàu gặp nhau trong
đoạn nầy, theo đúng luật tàu đi nước
ngược phải nhường tàu đi xuôi nước,
tàu nhẹ và nhỏ nhường cho tàu nặng và
lớn. Các Hoa tiêu dùng âm thoại liên lạc với
nhau trong sông để việc dẫn đạo
được phối hợp ăn khớp và an toàn.
Trụ
Sở Hoa Tiêu
Để
điều hành việc dẫn đạo, Đoàn Hoa tiêu
có một văn pḥng trung ương ở Sài g̣n
gồm ông Trưởng Đoàn, một Trưởng pḥng,
một thơ kư cùng một số tài xế. Hàng ngày
ông Trưởng Đoàn hội họp cùng các hăng tàu,
Cảng Trưởng Sài g̣n soạn thảo một chương
tŕnh vận chuyển cho ngày hôm sau. Ông điều
động, chỉ định các hoa tiêu để
thực hiện công tác dẫn đạo và di
chuyển hàng ngày. Ở Vũng tàu, có một cơ
sở lớn do người Pháp để lại
gồm một số pḥng đủ tiện nghi cho các
hoa tiêu có nơi ăn chốn ở trong lúc công tác.
Trụ sở ở Vũng tàu có một Hoa tiêu
trực, thay phiên nhau điều khiển, sắp
xếp theo lệnh của Trưởng đoàn những
công tác cho các Hoa tiêu đang chờ đợi để
dẫn dắt tàu lên cảng Sàig̣n. Tại Kè đá
ở Băi trước Vũng tàu, có một số
tiểu đĩnh (pilotines) thuộc Đoàn Hoa tiêu sông
Sài g̣n được đặt trong tư thế
sẵn sàng để đưa đón các hoa tiêu
giữa các tàu và trụ sở. Công việc liên
lạc giữa trụ sở trung ương ở Sài g̣n,
trụ sở ở Vũng tàu và các hoa tiêu bằng
hệ thống truyền tin máy Motorola rất hiện
đại. Ở các trụ sở, có đặt máy
tổng đài, các hoa tiêu được cấp phát
mỗi người một máy truyền tin Motorola
loại cầm tay để tiện cho việc liên
lạc. Như thế mọi việc xảy ra trong
phạm vi hoạt động của Đoàn được
thông báo cho các hoa tiêu rất nhanh chóng và chính xác.
Tuyển
chọn Hoa tiêu
Từ
khi Đoàn Hoa tiêu Sông Sài g̣n được chuyển
giao từ tay người Pháp cho đến năm 1975.
Đoàn đă thực hiện 4 lần tuyển chọn
hoa tiêu không kể những trường hợp nhập
Đoàn lẻ tẻ của vài cá nhân. Ứng viên
phải là một thuyền trưởng có bằng
Viễn Duyên Thuyền trưởng đă từng
chỉ huy các tàu buôn lâu năm, có thành tích tốt. Như
thế đa số ứng viên đă vào ngành Hàng
hải từ 10 năm trở lên và phải từ 30
đến 40 tuổi. Ứng viên phải qua một
sự khảo sát tỉ mỉ của một Hội
đồng tuyển chọn gồm có đại
diện của Đoàn Hoa tiêu - thường lệ là
anh Hoa Tiêu ủy nhiệm - đại diện của Nha
Thương cảng và đại diện của Nha
Thuỷ vận. Điểm của người hoa tiêu
ủy nhiệm thường có hệ số cao hơn các
đại diện khác. Thời Pháp thường
gọi là "Code d’Amour" tạm dịch là "điểm
t́nh cảm". Chuyện này cũng rất dễ
hiểu v́ Đoàn đă chọn sẵn từ trước
những người sẽ chung sống trong Đoàn
suốt cuộc đời hải nghiệp của
họ. Sau khi được tuyển chọn, các hoa tiêu
tập sự sẽ đưọc các hoa tiêu niên trưởng
huấn luyện trong một thời gian từ sáu tháng
đến một năm, từ đặc tánh của các
ḷng lạch trong sông, mỗi loại tàu cũng như cách
vận chuyển trong các bến cảng cho đến cách
đi đứng giao thiệp với các thuyền trưởng
và sĩ quan các tàu ngoại quốc. Người hoa tiêu
dẫn đạo chỉ là một cố vấn kỹ
thuật cho thuyền trưởng; về mặt pháp lư,
thuyền trưởng là người duy nhất
chịu trách nhiệm. V́ thế, ông thuyền trưởng
có quyền lấy lại quyền chỉ huy con tàu
bất cứ lúc nào ông thấy cần thiết. Thành
ra nhiệm vụ của người hoa tiêu rất
tế nhị và cần sự ngoại giao khéo léo bên
cạnh những kiến thức về kỹ thuật và
chuyên môn. Đến kỳ sát hạch măn khoá, người
hoa tiêu tập sự thuộc Đoàn Hoa tiêu sông Sài g̣n
phải thuộc ḷng các đoạn trên sông Sàig̣n, nghĩa
là họ có thể vẽ ra bất cứ khúc sông nào
với tất cả mọi chi tiết cập cầu trước
sự có mặt của các đại diện Hội
đồng Giám khảo. Sau khi được chấm
đậu kỳ thi thực hành, các hoa tiêu từ đây
sẽ dẫn đạo tàu bè lên xuống sông Sài g̣n
một ḿnh. Được trở thành hoa tiêu là
niềm mơ ước cuả các sĩ quan Hàng
hải thuộc ban chỉ huy. Họ phải phấn
đấu gian khổ leo từng bước từ
thấp đến cao trên nấc thang nghề nghiệp
kéo dài hàng chục năm trường trên các con tàu
biển. Trong thời kỳ Đoàn Hoa tiêu c̣n thuộc
người Pháp, có câu nói: các hoa tiêu thuộc thành
phần "La crème de la Flotte" có nghĩa là
những tinh hoa ưu tú, của giới hàng hải.
Đó là cụm từ quá khoa trương để
tự tâng bốc. Người hoa tiêu sông Sài g̣n không
dám nhận. Người hoa tiêu tự hào cảm
thấy ḿnh c̣n được may mắn có cơ
hội tiếp nối cuộc đời hải
nghiệp của ḿnh trên một con sông hay cửa
biển, tiêu biểu cho một mảnh "Quê hương
của người thủy thủ. Đó là Đại
dương".
|