Cảm ơn ROMEO |
Đọc
bài vê YellowStone làm tôi nhớ những ngày đầu
tôi tái lập đời ở tiểu bang Montana. Đêm
nay tôi xin chia xẻ một chút tâm t́nh với các Quan
và thân hữu Những
mùa đông dài thật dài, trời lạnh thật
lạnh, băng gía, nhưng tôi cảm thấy 4 năm
ở thành phố Missoula, Montana trôi qua qúa nhanh và ḷng
không tê buốt. Tôi đốt thời gian bằng sách
vở với ngọn lửa t́nh đen và đỏ. (Missoula
đọc là Mis-zu la, tôi đặt cho nó tên VN là:
Mỹ Sơn Lạ) Giữa
vùng trời băng tuyết Montana, tôi sưởi
ấm bằng t́nh người từ ḷng bác ái
của Cha Mẹ nuôi, Wiseley, và t́nh yêu chân thật
từ trái tim của cô gái trẻ, xinh đẹp mang
tên Phối Linh, người bạn đời đă và
đang song hành, chia bùi xẻ ngọt với tôi hơn
một phần tư thế kỷ nay. Hy
vọng các bạn và thân hữu có dịp đến
YellowStone, Glacier National Park ở Montana. Hy vọng các
bạn có dịp dừng chân ở Mỹ Sơn La,
một thành phố có River runs through là hometown của tôi
trên quê hương thứ hai này đây. Nó cách
Yellowstone 3 giờ và cách Glacier National Park cũng 3 giờ
lái xe. Các bạn nên đi vào mùa hè, hay trể mùa xuân.
Thời tiết không chừng. Mỗi mùa có cái đẹp
riêng của nhưng mùa hạ th́ an toàn, không trơn
trượt. Những
ngày dưới bầu trời rộng Big Sky Montana, nhờ
trời trong tôi đă thấy hai được hai
bầu trời của cuộc đời: Đen và
trắng. Hồn
tôi như ch́m xuống vực thẳm, nhưng rất
may đă thanh thản, bay lên khi nghe tiếng dương
cầm của Phối Linh ngân vang, và tim tôi đập
mạnh bởi những ḍng máu chứa triệu
triệu hạt hồng huyết cầu nhân ái bơm
vào của những người không cùng ḍng máu
với tôi, đó là ḍng máu thương người
từ Ông Bà Bác Sĩ Wiseley. Cũng
chính tại Mỹ Sơn La tôi học và hiểu
được định nghĩa trung thực của
chữ Yêu. Dưới
bầu trời rộng Big Sky, trong giảng đường
đại học Montana, tôi một bạch diện thư
sinh, ngồi lặng thinh nh́n những ngón tay ngà
ngọc, búp măng của Phối Linh lướt nhẹ
trên phím đàn và nghe tiếng dương cầm réo
rắt, định nghĩa yêu. Tim tôi đă lắng
nghe nhịp đập của tim nàng, tôi tập đếm
một hai ba bốn, tám bảy sáu năm, rồi tim nàng
và tim tôi rung lên đồng điệu. Thế
giới của nàng là âm nhạc, ướt át. Khung
trời của tôi là những ṿng tṛn qũy tích, công
thức khô khan, những bài thảo chương điện
toán mất ăn mất ngủ. Dẫu
là hai thái cực, trái nghịch nhưng chúng tôi
hiểu được ngôn ngữ của âm nhạc và
toán học qua ngôn ngữ của t́nh yêu. Rồi tôi
mới hiểu được trong ngôn ngữ t́nh yêu
chân thật, không có sáo ngữ, có chữ không có âm,
hiểu nhau qua ánh mắt, qua nụ hôn, nghe qua hơi
thở, hay truyền thông qua những cái nắm tay
trong khuôn viên đại học, hay những lần
nắm chặt chống chọi với trơn trượt
của băng tuyết. Và ngôn ngữ của t́nh yêu
chân thật không có bài toán nhân, 2 lần 2 là bốn
như một số bà mẹ tính toán dạy con gái vào
đời, nhưng ngược lại là 1 bài toán
cộng kỳ diệu: 1 cộng 1 là một. Nhờ
Phối Linh tôi biết rằng Giàu sang không phải
điều kiện ắt có và đủ để
hai tâm hồn, hai con tim và hai đôi mắt đồng
qui hội tụ, để hoa t́nh yêu đơm
nở. Có
người nói rằng chúng ta quên ngày giờ (dates
and hours) nhưng chúng ta nhớ những giây phút (moments).
Vâng, đúng vậy, tôi nhớ những giây phút tôi
ở Mỹ Sơn La, Montana. Thượng Đế,
Trời Phật cho tôi Ba Mẹ thứ hai trong đời,
cho tôi người bạn đời. Mỹ
Sơn La, cách đây triệu triệu năm là
một hồ lớn, đại hồ, nhưng
rồi qua những lần động đất
Mỹ Sơn La trở thành thung lũng, rồi người
da trắng định cư biến nó thành một thành
phố. Mỹ
Sơn La vẫn là một đại hồ chứa
đầy nước yêu và thương của
vợ chồng chúng tôi. Trước
khi người da trắng, da đen, và da vàng đến
th́ Mỹ Sơn La là quê hương của ba bộ
lạc người da đỏ: Salish, Pend d"Oreille,
và Kootenai. Năm
1805, hai nhà thám hiểm Lewis và Clark đă đến
đây. Ngày 19 tháng 7 năm 1975, tôi, người
tỵ nạn Cộng sản Việt Nam đặt chân
dến đó. Tháng 10 năm 1978 vợ tôi, một
thuyền nhân, hội nhập. Mỹ Sơn La mở
rộng ṿng tay đón chúng tôi. Mỹ Sơn La là thung
lũng t́nh yêu của chúng tôi, là thành phố nơi
chúng tôi bắt đầu học, học chữ,
học lái xe trên đường đá tuyết, ḥa
nhập vào cuộc sống mới. Cũng tại thành
phố này, như đă nói trên, tôi học được
cái định nghĩa của chữ Yêu trung thực.
Cũng tại thung lũng này, đôi uyên ương
chúng tôi gầy tổ. Hôm
nay tôi đă xa Mỹ Sơn La hơn một phần tư
thế kỷ. Dẫu vậy, Mỹ Sơn La vẫn
ở bên tôi! Tôi không bao giờ quên ơn và nghĩa
của Ba Mẹ nuôi tôi, và t́nh yêu Phối Linh ban cho tôi.
Đêm nay tôi nguyện cầu hương linh Ba nuôi tôi,
Dr. Allen Newton Wiseley, yên nghĩ miền đất Chúa.
Để tỏ ḷng biết ơn, xin gởi đến
các bạn và thân hữu bài điếu văn tôi
đọc trong tang lễ Ba nuôi tôi năm ngoái. Tại
sao đêm nay tôi lại viết và gởi đến các
bạn những ḍng này? Tôi sợ, nếu tôi không
viết đêm nay, 10 hay 20 năm sau khi tuổi đời
ǵa đi, mắt ḷa, tay run, trí lụn tôi không thể
viết được. Và tôi cũng lắng nghe
lời khuyên của Mark Twain: Twenty
years from now you will be more disappointed by the things that you didn"t
do than by the ones you did do.
|