Một
Trong Muôn Ngàn Kỹ Niệm Về Mẹ |
Nhân
ngày LỄ MẸ một sự trùng
hợp rất là cảm động với tôi, v́ ngày này cũng
là ngày GIỖ
Mẹ tôi, không biết các nơi khác
thi sao, bên Pháp Fête des Mères là ngày 25
Mai. Hôm nay mới 12 Mai 03 thế mà
tất cả mọi người đă
bắt đầu xôn xao vui mừng chuẩn
bị chào đón ngày lễ lớn, trong
hạnh phúc chung của những người
con c̣n Mẹ, ḷng tôi cảm
thấy bùi ngùi nhớ về Mẹ, tôi đă không c̣n Hạnh Phúc này đúng
10 năm rồi, 10 năm tṛn đứa con
bất hiếu đă mất Mẹ. H́nh
ảnh Mẹ tôi, cứ chập chờn
trong trí nhớ, từ kỹ niệm này qua
kỹ niệm khác, từng chuỗi kỹ
niệm dài về Mẹ từ thuỡ c̣n ấu thơ cho đến
ngày khôn
lớn, trưởng thành, thời gian thoáng qua,
đă trở thành ông Nội, ông Ngoại
thế mà trong ḷng tôi vẫn là đứa con nhỏ
dại của Mẹ, nhất là những
khi gặp hoạn nạn trong đời, tôi thường
gọi Mẹ , thông thường con người
có tín ngưỡng mỗi khi gặp tai biến thường
gọi Trời gọi Đất , gọi Chúa gọi
Phật hay kêu cứu đến một đấng
Linh Thiêng nào đó , không hiểu tại sao tôi
chỉ gọi " Mẹ ơi " là
mọi việc với tôi đều tai qua nạn
khỏi , kễ cả lúc Mẹ tôi c̣n
sống . Thuỏ
lên sáu , khu vườn nhà tôi đầy cây
ăn trái , thơ mộng nằm bên một nhánh
sông của ḍng Hương xứ Hu'ê ,
bờ sông Bạch Đằng sớm đục
chiều trong , buổi sáng sớm dân làng ra
bờ sông giặt giủ tắm rữa bơi
lội nước đục ngầu ,
thế mà buổi chiều nước trong veo , dân
làng gánh nước về để dùng trong nhà
. Làng tôi thuở ấy nghèo lắm nhưng
đă hằng sâu vào ḷng tồi những thân
thương bên cạnh Mẹ ,tôi như con
khỉ con , chuyền từ cành này qua cành
nọ để kiếm trái ăn , một
buổi trưa đang đong đưa trên
một cành cây măng cụt , một con
rắn xanh lè trường đến sát
bên tôi , con rắn xanh như một cành
cây nhỏ , lưởi rắn le dài
cả tất , đang nh́n tôi ,
miệng rít từng tiếng như gió thổi
.Tôi run lên , ôm chặc thân cây , không c̣n
biết ǵ nữa , tôi chỉ c̣n gọi được
MẸ ƠI , tự nhiên con rắn
quay đầu trường đi chổ khác
, tôi hoàn hồn thả tay rơi xuống
đất như trái mít rụng . Mẹ
đă cứu con thoát khỏi hiễm nguy ,
Mẹ có biết không . Ai
đă đi qua một thời làm học sinh
Đà- Nẵng , tôi nghĩ rằng không ai là không
mê bờ sông Hàn , nhất là học tṛ Phan
châu Trinh chúng tôi , từ trường ra
bờ sông không xa mấy , vài ṿng xe
đạp , vài bước chân chim là chúng
tôi có thể lửng thửng dạo bờ sông
trong những chiều trốn học , bờ
sông có một chiều dài để vui đùa
không dài mấy , nhưng sao mà thang
thang hoài không chán , gió biển , gió sông
diệu dàng thổi mát rượi , rào
rạt trên hàng phượng thẳng tắp , hàng
ghế đá , gánh quà rong như mời ,
như gọi lủ học tṛ ít tiền trong túi
nhưng cái bụng lúc nào cũng thèm ăn quà
vặt . Tôi và bạn bè thích nhất là
chiếc cầu gỗ nằm cạnh cầu tàu Toà
Thị Chính , chiếc cầu cao và dài từ
bờ ra sông khoảng bốn thước , dưới
cầu nước sâu và trong mát , chúng tôi thường
rũ nhau ra đây vào những trưa
nắng gay gắt , áo quần sách vở gói
lại nhét dưới chân cầu , chỉ cần
cái quần xà lỏn là chúng tôi vui đùa bơi
lặn trong một hồ tắm thiên nhiên ,
một buổi trưa hôm đó , một buổi trưa
của năm đệ lục Phan châu Trinh
để nhớ đời , trong lúc đùa
giởn cùng nhau bơi lặn bên bờ sông
,một thằng bạn thách : Tôi
tỉnh lại , xung quanh toàn màu trắng
, cổ họng cứng như khúc củi ,
khắp thân thể đau nhừ , qua ánh
sáng mờ tôi cảm thấy có ai ngồi
cạnh và ôm chân tôi , người đàn bà cúi
mặt xuống , làn tóc rối xoả lên
người tôi , chợt buột miệng tôi
gọi : Me ơi ! Đúng là Me rồi
, người ngẩn đầu lên , khuông
mặt bơ phờ chợt rạng rỡ
, me ôm lấy tôi nói trong hơi thở dồn
đập : Con đă sống . Me xin
Y-Tá nước và đút cho tôi từng
th́a nhỏ , nước thấm vào đôi môi
khô ran , nứt nẻ , tôi tỉnh dần ...
tỉnh dần rồi ôm chầm lấy Me khóc nức
nở . Giữa
năm để nhị tôi bị một cơn
bệnh thập tử nhất sinh , một
buổi chiều đi học về
bị ướt v́ một cơn mưa bất thường
, trời nắng chang chang bỗng đâu cơn mưa
trút xuống như cầm chỉnh đổ ,
tối đó lên cơn sốt dữ dội
, thân nhiệt có lúc lên đến 41°C , hôm sau Ba
Me phải đưa đi khám bệnh tại pḥng
mạch ông Đốc CAT , bấy giờ
Bác Sĩ CAT là BS nỗi tiếng
ơ? Đà Nằng , ai cũng biết , pḥng
mạch nằm trên con đường Cô Giang không xa
ngă năm bao nhiêu , ông ta thường di
chuyễn bằng chiếc xe nhà Mercedes
có một không hai tại thành phố Đà
Nằng , sau bốn ngày chữa trị
, bệnh không thuyên giảm mà có phần nặng
thêm , cuối cùng phải chuyễn vào Bệnh
Viện , tóc tôi càng ngày càng rụng , tôi
không ăn được , chỉ uống mỗi
ngày một chút sữa , nằm Bệnh
viện 10 ngày chỉ c̣n da bọc xương
. Me c̣n thê thảm hơn tôi , me gầy
ốm v́ đêm nào cũng ơ? lại
bệnh viện săn sóc tôi , một hôm Me vào thăm
, thấy đầu me quấn một cái
khăn , trời nóng tôi kéo cái khăn
xuống , hoăng hồn v́ đầu me tôi không
c̣n một sợi tóc , tôi thắc mắc tại sao ?
Me bảo Me đến chùa xuống tóc
để cầu nguyện với Đức
Phật cho tôi lành bệnh . Tôi chết điến
cả người , mái tóc me tôi , theo lời
ba kể một thời làm vương
vấn bao nhiêu chàng trai xứ Quảng , ngày
trước Ba đă ngẫn ngơ
bềnh bồng theo mái tóc đen tuyền
như một giăi lụa mượt mà , riêng
tôi thuỏ nhỏ thường mỗi khi
được ngủ với me , tôi hay
nhơng nhẽo lấy tóc me che mặt để
ngửi mùi thơm của mẹ ,sau này khôn
lớn tôi không c̣n được diễm phúc ngủ
chung với me nữa , tôi vẫn thường len
lén thương thương nh́n me khi me ngồi
chải tóc , Me hong tóc theo làn gió đong đưa
, h́nh ảnh me khắc sâu trong ḷng tôi
từ thuở nào tôi không nhớ rơ . Không
như thời bây giờ , ngày sinh nhật của
mọi người trong gia đ́nh được trân
quư để chung vui với nhau , thời của tôi
trong gia đ́nh ít ai để ư đến ngày
sinh nhật của nhau nhiều khi quên hẵn
đi mất , vậy mà một hôm Ba
bảo nhỏ chúng tôi , ngày mai là Sinh Nhật
của Me , ḿnh đi phố mua quà
tặng Me , để làm một sự ngạc nhiên
, ḿnh giữ bí mật không cho
me biết , thế là ba cha con đồng
ḷng xuống phố mua quà cho Me , sau một
hồi lâu , Ba chọn mua cho Me xấp vải
lụa màu vàng đậm , em tôi mua
cho Me con chó lông xù , riêng tôi t́m hoài t́m
huỷ chẳng biết mua ǵ để tặng
Me , cuối cùng tôi mua cho me quyễn album để
h́nh và một bó hoa hồng tươi , Ba c̣n
mua thêm một cái bánh Sinh Nhật ,một chai rượu
nhỏ , đèn cầy và một kg thịt
heo quay . Chúng tôi hớn hở đi
về ḷng vui như mở hội
.Buổi cơm tối b́nh thường như mọi
ngày , được Me dọn tươm tất
trên bàn , chúng tôi đă bàn kế hoạch
để chọc phá Me ,Ba như vô
t́nh làm đổ ly nước ướt
cả người me , Ba vội vàng vào pḥng
lấy bộ áo quần đẹp nhất để
Me thay . Me ngạc nhiên thắc mắc . -
Làm ǵ phải thay bộ đồ đẹp vậy
anh . - Anh t́m mấy bộ cũ không
thấy , em mặc đại đi mà .
Chúng tôi cũng hùa theo , khi mọi người
đă ngồi vào vị trí , bất
ngờ Ba đem thịt quay và rượu ra
rồi tuyên bố : MỪNG SINH
NHẬT BÀ NỘI TƯỚNG . Me như
từ cung trăng rơi xuống , cám ơn , cám
ơn ḷng tốt của quư vị , hôm
nay sinh nhật của kẽ hèn này mà kẽ
hèn này quên mất ; tiếp theo là tiếng vui
đùa , nói chuyện nổ như bắp rang
, vui như ngày tết , ăn uống vừa
xong , Ba lại dơng dạt tuyên bố ; C̣n
nữa ... C̣n nữa . Phần
tặng quà bắt đầu . Tôi
thắp sáng những ngọn nến lung linh
, thằng em tắt ngọn đèn điện
, tiếng vổ tay liên hồi , quà của ba
được ưu tiên tặng trước , Me
hồi họp mở quà , một xấp
vải màu vàng đậm dưới ánh
ngọn nến lung linh sao mà đẹp lạ
lùng , Ba nói : Em may áo dài mặc th́ trên thế
gian này không ai đẹp bằng em . Me cười
nhi`n Ba - Khéo nịnh . Ba cuối
xuống hôn Me , lần đầu tiên tôi thấy
Ba âu yếm hôn Me trước mặt anh em tôi
, hạnh phúc đâu đây len vào hồn , tôi
đang mê say trong mái ấm gia đ́nh . Thằng
em phân b́ : Ba hun me mà không hun con , nói xong
nó cười đem gói quà của nó đặt vào ḷng
Me , rồi nó dành mở , nó lôi ra con chó
nhỏ lông xù có cái kèn sau đít , bóp kêu te
te , ba me đều hôn nó , thế là nó hết phân
b́ . Quà của tôi , quyển album có bảng danh
dự trong tháng vừa qua , me xoa đầu tôi rồi
mĩm cười , tôi thấy me vui khi nhận bó hoa
hồng , ngày ấy tôi chưa đọc
quyễn sách Bông Hồng cài áo của Thượng
Toạ Nhất Hạnh nên tôi không biết
tục lệ ơ? Nhật là trong ngày
lễ Mẹ , bông màu hồng được
tặng cho những người c̣n Mẹ ,
Hoa trắng được tặng cho
những người con mất Mẹ , tôi
thấy me vui h́nh như mẹ biết
tục lệ này của người Nhật nên
mẹ nói : Tháng 5 là tháng sinh
nhật của Me và cũng là tháng để
nhớ Mẹ , quà của con làm me nhớ
về bà Ngoại đang sống nơi
quê nhà . Mẹ run run cầm dao cắt bánh
sinh nhật , khuôn mặt me ửng hồng trong ánh
sáng nhạt nhoà ,tôi mơ tưỡng bà Tiên
diệu hiền nào đó của câu chuyện
cổ tích xa xưa hiện về trong căn nhà
nhỏ bé này nhưng tràn đầy t́nh thân
ái . Me hát ru con , tôi chợt nhớ bài thơ ngày nào : Lời
ru của Mẹ
Lời
ru ẩn nơi nào .Giữa mênh mang
trời đất. Lúc
con lên núi thẳm ,Lời ru cũng gập
ghềnh Ngực
mẹ thơm mùi sữa .T́nh mẹ
t́nh biễn khơi
Chiến
Hạm bắt đầu ra khỏi cửa
biển ĐÀ NẴNG vào những ngày
biển động mạnh , chúng tôi được
mời lên pḥng ăn sáng , nhưng một vài
đứa đă cảm thấy chóng mặt
, con tàu càng đi con tàu càng lắc , chúng
tôi xin phép về pḥng nghỉ rồi nằm vùi
trên các giường nệm trắng tinh ,
Thiếu Uư Rạng cho chúng tôi mỗi đứa
một bao nylon để nôn mữa , kể
từ lúc đó cho đến suốt hai ngày một
đêm 13 chàng lính mới nôn mữa ra
mật xanh mật vàng , giống như 13 cái xác
không hồn bờ phờ bạc nhược
, ngày nộp đơn thi vào Hải Quân chúng
tôi bị cám dỗ bởi những bích chương
quảng cáo : Các bạn thanh niên muốn có
một ngành học uyên bác , một
nghề nghiệp cao quư , một kiếp sống
Hải Hồ hăy gia nhập vào Trường
Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân . Bây ǵ ơ
chúng tôi đă vỡ mộng , say sóng đă hành
hạ chúng tôi , tất cả đều thấy
hối hận cho một chọn lựa sai lầm
, có thằng tự thốt ra : Các
bạn thanh niên muốn có một ngành ho.c
rắc rối , một nghề nghiệp lăn
lóc , một kiếp sống hải hùng thi hăy
gia nhập vào Trường Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân
. Cơ
thể tôi trong t́nh trạng hấp hối , lúc
trồi lên , lúc trụt xuống , lúc lắc ngang
,lúc lắc dọc theo nhịp đong đưa
của con tàu , nôn oẹ gần đầy cái bao
nylon , mồ hôi ướt đẩm , tôi hối
hận vô cùng , tuổi trẻ bồng bột
đă cải lời mẹ , đă làm
khổ người mẹ thân yêu , giờ có
hối hận cũng đă muộn rồi ,
mẹ ơi , tôi gọi me để xin mẹ tha
thứ rồi chợt có ư nghĩ khi
tàu đến Nha Trang sẽ đào
ngủ trốn về để xin me tha thứ cho
con đă làm buồn ḷng mẹ . Tôi lần tay
luồn vào cổ áo , nắm chặt lá bùa
me cho , mơ màng gọi mẹ như
thời c̣n nhỏ dại . Tháng
năm là tháng sinh nhật và cũng là tháng
giỗ Mẹ tôi , Mẹ tôi mất
khi người tṛn 70 tuổi , ngày tiễn
đưa Mẹ ra nghĩa trang thành
phố Courcouronnes nơi gia đ́nh tôi cư
ngụ , hai hàng cây bên đường nở toàn
hoa trắng , thành phố đang chuẩn bị
đón ngày lễ Mẹ , thân thể tôi
lạnh băng như không c̣n ḍng máu lưu thông
, hồn tôi quấn quít bên quan tài Mẹ , tôi
không tin , nhất định không tin , một
ngàn lần , một vạn lần không tin
là Mẹ đă bỏ tôi ra đi
thật rồi , mẹ tôi đi dạo chơi
một chút , chốc nữa M.e về với con
, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ như
vậy .
Paris
Ngày lễ Mẹ . |