Nhập
Khoá |
Nhiều
người Đức nói với tôi rằng tuyết càng
rơi th́ họ không thích lắm. Vào mùa đông
ở xứ Tây Âu nầy trời lạnh buốt.
Mấy hôm nay nhiệt độ -10 có nơi -25 độ Celcius. Tuyết rơi trắng xóa không
gian. Hệ thống lưu thông có phần bị
tắt nghẽn.
Nhưng
giới trẻ, ngược lại, rất thích
tuyết rơi v́ có dịp đi trượt
tuyết. Đó là thú vui thể thao của đa số
tuổi trẻ khi mùa đông trở lại. Nhưng
rất tiếc, tôi không biết trượt tuyết
như giới trẻ. Tuy nhiên tôi thích đi dạo
tuyết v́ đối với tôi tuyết rất đẹp.
Có lẽ từ ngữ "tuyết rơi" đă
ghi sâu vào tâm khảm, vào tiềm thức của tôi
từ thuở nào rồi. Nó gợi lại những h́nh
ảnh năm nào qua lời ca êm ái
"tuyết rơi ngăn đường về
để tàu anh đi lạc lối. Tuyết xinh như
lần đầu ḿnh gặp nhau dưới đêm trăng"...
Tôi yêu thích nhạc phẩm liên quan tới biển
cả, tới cuộc đời của người lính
biển từ lúc c̣n là học sinh. Nơi đây
tuyết càng rơi th́ ḍng suy tư của tôi càng trở
về quá khứ, một thời đă qua nhưng măi
đọng trong tim v́ nó chan chứa rất nhiều kỷ
niệm. Những kỷ niệm khó quên của những năm
tháng ở quân trường từ Quang Trung cho tới
Trung Tâm Huấn Luyện Sĩ Quan Hải quân Nha Trang và
cho tới những năm tháng lênh đênh trên
biển cả. Tiếp đến là những năm tháng
ở nơi rừng sâu nước độc, rồi
những năm tháng ở đất khách quê người
của cuộc đời một cựu sĩ quan Hải
Quân.
... "Mẹ ơi !
biển lớn sông dài là đây, đỉnh núi non
cao ngất trời, không thể sánh t́nh mẹ thương
lúc nầy. Mẹ ơi , Tổ Quốc trông chờ t́nh
con, đổ tiếng chiêng khua trống dồn, bên
nợ bên t́nh làm sao vuông tṛn...". Tôi ngâm nhè nhẹ
lời ca nầy khi tôi vừa lên boong tàu sau những
ngày dài của chuyến hải tŕnh từ Sài G̣n ra
Nha Trang vào tháng chín năm 1971. Nh́n ra đại dương
là biển cả mênh mông, nh́n vào bờ là thành phố
Nha Trang, một thành phố mà từ thuở bé cho
tới lớn khôn tôi chưa bao giờ đặt chân
tới. Xa xa là những rặng núi hùng vĩ như
bao bọc lấy thành phố thân yêu. Khi c̣n là
học sinh trung tiểu học tôi thích nhạc
phẩm ca ngợi vẻ đẹp của Nha Trang.
"Nha Trang là miền quê hương cát trắng. Có
những đêm nghe vọng lại ầm ầm
tiếng sóng xa đưa...". Tôi thầm nghĩ: Nha
Trang với vẻ đẹp thiên nhiên, Nha
Trang nằm sát bên ven biển, mơ một ngày nào thăm
viếng Nha trang.
Ước
mơ của tôi thành sự thật. Giờ đây tôi
thấy tận mắt Nha Trang. Nha
Trang có phi trường. Cách phi trường khoảng
3 cây số, ngược hướng với thành phố là
những dăy nhà tường trắng ẩn hiện dưới
những hàng cây dương liễu trông đẹp nên
thơ. Phía trước mặt là con đường
tráng nhựa chạy dọc theo bờ biển hướng
về thành phố và xuống cảng tàu. Không khí
biển rất trong lành. Tôi hít thật dài hơi thở.
Tâm hồn rất khoan khoái sau những ngày dài trên
biển cả. Tuy vậy tôi vẫn đang âm thầm
chờ đón những ǵ sẽ đến khi tàu
cập bến.
Khi lên tàu rời hải
cảng Sài G̣n ra Nha Trang, tôi cùng với gần 280
bạn hữu , đứa nào cũng có một túi xách
marine, trong đó nào là áo quần giày dép nặng
khoảng 30 kư lô để chuẩn bị cho một
thời gian hai năm học tập sắp tới nơi
quân trường. Tiếng cọ sát của lườn
tàu LSM vào băi cát ở quân cảng Nha Trang dành cho
Hải quân báo hiệu tàu đă đỗ bến.
Tất cả chúng tôi được lệnh rời
khỏi tàu, tập họp trên băi cát với đầy
đủ quân trang quân dụng. Sau đó đại
diện khóa đàn anh đón tiếp hướng
dẩn về quân trường cách đó khoảng 300
mét. Đó là Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân Nha Trang.
Một trung tâm, tính tới năm 1971 đă đào tạo được
khoảng trên 2000 Sĩ Quan Hải Quân ưu tú, văn vơ song
toàn của Quân Lực Việt Nam Cọng Ḥa. Chúng tôi
được cán bộ đàn anh hướng dẫn đi vào trong quân trường, tới một sân
rộng được tráng nhựa bằng phẳng,
đó là sân vận động quân trường
với chiều dài khoảng 150m, chiều ngang
khoảng 100 mét.
Với ư nghĩ rằng
đàn anh tốt thật, đón rước đàn em
tử tế như ba ngày tết vừa thoáng trong
đầu th́ những giọng hét lớn của
những đàn anh tưởng chừng như rung
động cả quân trường. Đây là lần
đầu tiên từ lúc rời ghế nhà trường
tôi đón nhận những giọng la hét:
"c̣n chần chờ ǵ nữa, các anh hăy chào
mừng quân trường đi...". Lúc bấy giờ
có những đàn anh vừa la hét vừa hướng
dẩn khóa chúng tôi với xách marine nặng trĩu trên
vai chạy ṿng quanh sân vận động dưới
ánh nắng gay gắt. Chúng tôi phải chạy mấy
ṿng như vậy, đứa nào đứa nấy
thấm mệt lả người. Có đứa
gần ngất xĩu. Đó là sự chào mừng quân trường
đầu tiên của khóa chúng tôi. Sau đó chúng tôi
được đưa vào khu ở tập thể dành
cho sinh viên sĩ quan và chuẩn bị cho những tuần
lễ huấn nhục kế tiếp mà tôi đă có
dịp nghe kể khi đi thực tập trên những
chiến hạm HQ471 và HQ10 trước khi vào quân trường
nầy. "Huấn
nhục". Với tuổi 20, khi nghe kể về
sự huấn nhục dành cho sinh viên sĩ quan Hải Quân,
tôi măi thắc mắc cái danh từ "huấn
nhục" nầy. Cái nhục ǵ mà phải
được huấn luyện mới thành nhục
được. Thành "nhục" rồi sẽ
được hưởng cái ǵ. Có lẽ giá trị
rất lớn nên mới được huấn
luyện chứ. Nhưng sau 7 ngày được
huấn nhục th́ tôi nhận thức ngay được
rằng thế nào là "huấn nhục".
Huấn nhục làm cho tinh thần con người ḿnh
vững chắc chịu đựng gấp trăm
lần hơn ngoài xă hội. Tôi c̣n nhớ ngày đầu
tiên huấn nhục, khi chúng tôi vừa chạy ra
tập họp ở vận động trường,
tôi vội liếc mắt nh́n xung quanh th́ thấy trên
những băng công của những doanh trại có
những sĩ quan quân trường chứng kiến
xem đàn anh huấn luyện đàn em. Lúc đó chúng
tôi thấy đàn anh huấn luyện chúng tôi như
những hung thần dưới ánh nắng chan chan
của vùng trời nhiệt đới vào tháng tám.
Tháng
tám nắng nám trái bưởi. Trên sân tráng nhựa
lại càng nắng cháy da người. Hơi nóng
của nhựa hắc ín bốc lên làm phừng
phừng mặt mũi - những khuôn mặt của
tuổi thanh xuân chưa va chạm nhiều trong
cuộc đời. Lẽ tất nhiên có rất
nhiều tṛ được huấn luyện mà tṛ nào
cũng làm cho chúng tôi mệt lả, có bạn gần
ngất xĩu hoặc bị xĩu. Có lần vừa
mới được huấn luyện bài "xe chỉ",
tay trái nắm lấy lỗ tai bên mặt hoặc ngược
lại, vừa cuối đầu xuống, tay kia
chấm mặt đất và quay tṛn như trái
vụ.
Quay
khoảng mấy chục ṿng th́ được
lệnh đứng lên. Mặt mày đứa nào cũng
tái mét v́ máu trong người không luân chuyển đều
đặn. Mồ hôi toát ra ướt đẩm
cả ḿnh. Chúng tôi được lệnh đi
tắm hơi. Nghe nói đi tắm hơi, ḿnh cảm
thấy khoan khoái trở lại. Trời lúc đó
nắng gay gắt mà được đi tắm hơi
th́ nhất rồi. C̣n ǵ mát mẽ và thoải mái hơn.
Đàn anh tốt thật. Thế là chúng tôi được
lệnh lấy tấm bông-sô trong túi xách marine ra.
Tấm nầy dùng để đi mưa hoặc để
căn thành lều ở, hoặc dùng để gói quân
trang quân dụng khi vượt qua sông rạch cho
khỏi bị ướt vân vân, rất tiện
lợi cho người quân nhân, nó khá dày và kín nước.
Sau đó chúng tôi được lệnh ngồi
xuống trùm bông sô lại. Thế là tấm bông sô
khá kín kia đă giữ tất cả hơi từ
lớp hắc ín trên mặt đất xông lên và cùng
với hơi nóng từ thân người toát ra
tạo những hơi nước nóng hổi quanh người.
Bấy giờ chúng tôi mới rơ tắm hơi là thế
đó. Không hết, c̣n nhiều tṛ chơi khác. Tṛ thăng
thiên độn thổ là thường xuyên, không
những trong thời gian huấn nhục mà thường
xuyên được tập nửa khóc nửa cười
trong suốt thời gian đàn em. Nhưng cái ǵ đến,
nó sẽ đến. Bảy ngày huấn nhục
rồi cũng qua đi. Buổi chiều hôm ấy, ngày
cuối cùng của tuần lễ huấn nhục, chúng
tôi được lệnh mặc đồ "đại
lễ" ra sân vận đồng tập họp. Khóa
chúng tôi nhiều bạn nghĩ rằng ḿnh sẽ
được thoải mái, được quyền
tự do đi câu lạc bộ. Gần một
tuần lễ huấn nhục, nước th́ không
được phép uống nhiều, mỗi ngày
uống mấy hớp thôi và cũng không được tắm rửa
nhiều. Lần nầy nghe niên trưởng đàn
anh nói rằng các anh chuẩn bị được
uống sữa mẹ. Tôi nghĩ trong bụng rằng
ngon thật, lâu lắm rồi ḿnh chưa uống
được ly sữa hoặc hớp sữa nào
trong ly cà phê sữa đá. Thềm lắm chớ. Ư nghĩ vừa thoáng qua trong đầu th́ được lệnh tập họp. Chúng tôi sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề và quỳ xuống chờ đàn anh đem sữa đến ḿnh uống cho khỏe sau những ngày huấn nhục. Có lẽ sữa hiệu ông thọ của Ḥa Lan hoặc sữa bột pha với nước cũng ngon ngọt hết chổ nói. Thế là tuyệt vời. Tôi nghĩ trong bụng, đàn anh biết chăm lo sức khoẻ cho đàn em tốt thật. Đàn anh la hét, đàn em chịu đựng để có ngày hôm nay uống sữa. Mừng quá ! Chúng tôi vừa bị tuần lễ huấn nhục, đàn anh làm cho thể xác đàn em tơi bời hoa lá mà bây giờ được đàn anh cho uống sữa để phục hồi sức khoẻ th́ cũng tốt đấy chứ, c̣n ǵ quư giá hơn. Chúng tôi mong đợi từng giây phút. Sau đó những đàn anh xách nhiều sô với chất lỏng màu trắng sữa nhưng lại có bọt mà không thấy có những cái ly để uống. Những bạn bè quỳ gần tôi, liếc liếc nh́n nh́n mà không đứa nào dám nói, dám cười. Chắc có lẽ bạn tôi cũng thầm hỏi rằng: Sữa đặc biệt ǵ đây?. Chờ xem. Thay v́ chúng tôi được uống sữa th́ lại được tưới từ trên đầu chảy xuống má xuống vai. Té ra chúng tôi mới hiểu đó là những sô nước xà pḥng. Tôi thầm nghĩ, chao ôi là sữa ngọt đặc biệt của Quân trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang do đàn anh sáng chế là thế đó!. Bọt sữa giống như sóng biển ngoài khơi vậy. Nghĩ tới sóng biển th́ ḷng ḿnh lại vui lên với những nhạc phẩm "Biển Tuyết, Sao Rơi Trên Biển, Vùng Biển Trời và Màu Áo Em..."
Sau đó chúng tôi được chấm
dứt tuần lễ huấn nhục.
Đó là truyền thống
của trường Sĩ quan Hải quân Nha Trang. Nhờ
vậy mà sau khi rời quân trường, tôi nghĩ
rằng bạn nào trong chúng tôi cũng cảm thấy
nhớ nhớ thương thương và gom nhiều
kỷ niệm. Nhớ những lúc đàn anh huấn
nhục để cùng trang bị cho một người
Sĩ quan Hải quân phải dày dạn với gió sương,
chấp nhận mọi gian khổ, chịu đựng
mọi đắng cay để sau nầy dù tàu có lênh
đênh trên biển khơi hàng tuần hàng tháng, hay tàu vượt
ngược gịng sông để thi hành nhiệm
vụ th́ ḷng vẫn vững bền để ngăn
chận và truy lùng tàu địch xâm nhập vào
biển Mẹ. Cũng theo truyền thống đó, sau
khi tuần lễ huấn nhục chấm dứt
mỗi người trong khóa chúng tôi đều có
một niên trưởng đàn anh nhận ḿnh làm con.
Ḿnh phải gọi niên trưởng đó bằng
"bố". Sau buổi cơm chiều cuối cùng của
tuần lễ huấn nhục, các bố dẫn các
con lên câu lạc bộ và đải ăn thoải mái.
Các bố chơi xộp lắm, trả tiền ăn
cho đàn em. Vào cuối tuần đi bờ đầu
tiên các bố lại giúp đở cho các con mượn
quần áo giày tiểu lễ để đi bờ v́ tất
cả quần áo của các con đều bị dơ
trong thời gian huấn nhục. Thế là vào ngày thứ
bảy đàn c̣ trắng tung ra khỏi quân trường
hướng về thành phố Nha Trang, mang theo bài
học xứng đáng "chỉ có tinh thần là
quan trọng". Bài học đó rất hữu ích
trong cuộc đời.
Mùa
đông nơi xứ người Nguyễn Văn Phảy
|