Quốc
Kỳ Việt Nam: Nguồn Gốc và Lẽ Chính
Thống Kỹ
Sư Nguyễn Đ́nh Sài, SQHQ K16 Nha Trang |
|
Gần đây, tại Hoa Kỳ, Cờ Vàng
đă được một số cơ quan công
quyền tại các địa phương như
thị xă, quận hạt và tiểu bang chấp
nhận như "Cờ Tự Do và Truyền
Thống của Cộng Đồng Việt Nam" (The
Freedom and Heritage Flag of the Vietnamese Community). Phong trào
"Vinh Danh Cờ Vàng" được phát khởi
và đạt thành quả tốt đẹp là v́ trong
ḷng của đại đa số người dân
Việt đang định cư tại hải
ngoại đều cho Cờ Vàng vẫn là lá
"quốc kỳ" chính thống của Tổ
Quốc Việt Nam. V́ thế mà phong trào đă
được sự hưởng ứng của đồng
bào, các hội đoàn, nhân sĩ Việt Nam, tích
cực nhất là của Ủy Ban Vận Động
Chính Trị Người Mỹ Gốc Việt
(Vietnamese-American Political Action Committee - VPAC). Trước t́nh trạng đó, nhà cầm
quyền Hà Nội đă phản ứng mạnh
mẽ bằng các phương tiện ngoại giao.
Bộ Ngoại Giao của CHXHCNVN đă gởi phái
đoàn tới gặp các viên chức chính quyền
để vận động thu hồi các nghị
quyết về Cờ Vàng. Lư luận của các viên
chức của chế độ được tóm
gọn trong câu "Cờ Vàng đă cáo chung theo
chế độ Việt Nam Cộng Ḥa, nên không
thể được vinh danh hay treo lên tại các công
sở của các quốc gia khác." Thế nhưng, h́nh như họ đă không lưu
ư đến lịch sử và pháp lư để
hiểu rằng: - Cờ Vàng không chỉ là Quốc Kỳ trong
thời VNCH, mà c̣n được dùng làm Quốc
Kỳ của các chế độ trước đó.
Trong thời Pháp thuộc, miền Nam bị cưỡng
bách phải dùng cờ Tam Tài làm Quốc Kỳ và hát
quốc ca Pháp, nhưng dân Việt vẫn không
chấp nhận và đă tranh đấu không ngừng
để loại chế độ thuộc địa
đi, đồng thời tái sử dụng Cờ Vàng
làm Quốc Kỳ. - Chế độ CHXHCHVN không đại
diện cho tập thể người Việt hải
ngoại, về mặt pháp lư cũng như về tinh
thần. Nhà Nước Việt Nam chỉ có thể
đ̣i hỏi chính phủ Liên Bang Mỹ phải tôn
trọng Cờ Đỏ, mỗi khi có sự tiếp
đón ngoại giao. Nhưng Hiến Pháp Hoa Kỳ không
cho phép chính phủ Liên Bang Mỹ bắt buộc dân
chúng hay các cơ quan công quyền địa phương
phải tôn trọng những ǵ mà họ không chấp
nhận, nhất là trên phương diện chính
trị và tư tưởng. - Việc vinh danh Cờ Vàng thể hiện tinh
thần bất khuất, yêu chuộng độc
lập, tự do và dân chủ của dân tộc
Việt Nam, từng được biểu dương
trong thời chiến đấu chống lại chính sách
thuộc địa của thực dân Pháp. Tinh
thần đó cao quư hơn sự hiện hữu
của các chế độ. Mọi người
Việt không phân biệt khuynh hướng chính
trị, quốc gia hay cộng sản, đều
phải hiểu như thế, chứ không thể lư
luận rằng khi chế độ VNCH cáo chung th́
Cờ Vàng phải bị loại bỏ. Một cáo buộc khác cũng đă được
các cán bộ Ngoại Giao của Hà Nội sử
dụng khi vận động các cơ quan chính
quyền Hoa Kỳ hủy bỏ Nghị Quyết
Cờ Vàng, đó là "Cộng đồng người
Việt hải ngoại có âm mưu ngăn chặn
Cờ Đỏ xuất hiện tại hải
ngoại và phục hồi chế độ VNCH,
tạo lại cuộc chiến đă trôi qua 30 năm
trước." Sự kiện cộng đồng người
Việt hải ngoại chỉ muốn thừa
nhận Cờ Vàng mà không muốn nh́n thấy lá
Cờ Đỏ đă thể hiện bằng hành
động công khai từ trên nhiều thập niên
qua, không có ǵ dấu diếm để bị cho là
"âm mưu." Tất cả các cuộc tập
họp, lễ lạc như hội chợ Xuân, Lễ
Quốc Tổ Hùng Vương, các tiệc liên hoan khánh
tiết, kỷ niệm ngày 30-4, v.v... người
Việt hải ngoại đều
công khai treo cờ Vàng khắp thế giới. Mới
đây, tháng 12 năm 2003, để phản đối
đài truyền h́nh SBS ở Australia về việc
truyền h́nh chương tŕnh "Thời
Sự", một sản phẩm của Hà Nội, trên
12 ngàn người Việt đă đội mưa
biểu t́nh với rừng Cờ Vàng chen lẫn
Cờ Úc, cho thấy ư dân quá rơ ràng, nơi đâu cũng
cùng một ḷng bảo vệ Cờ Vàng và không
chấp nhận Cờ Đỏ. Vụ Trần Trường
mấy năm trước, muốn treo Cờ Đỏ
tại Nam California đă bị cộng đồng VN
tự động phản đối mạnh mẽ, cũng
là một bằng chứng cho ư nguyện của người
dân, không chấp nhận Cờ Đỏ. Đối
với họ, Cờ Đỏ tượng trưng cho
sự lệ thuộc vào chủ nghĩa cộng
sản lỗi thời và phi dân tộc, nằm trong
quỹ đạo của Trung Cộng. Mặt khác, dù chế độ Đệ
Nhị VNCH trước năm 1975 có tự do dân
chủ hơn chế độ CHXHCNVN hiện nay
gấp bội lần, nhưng không ai muốn
"phục hồi" chế độ ấy
cả. Đa số người Việt Nam, đặc
biệt là giới trẻ, đều mong muốn đất
nước có được một chế độ
công bằng, nhân bản, tự do, dân chủ, đặt
quyền lợi dân tộc lên trên quyền lợi
đảng phái, lo cho hạnh phúc dân chúng thay v́
phục vụ sự vinh thân của giới lănh đạo.
Tất cả mọi người dân trong cũng như
ngoài nước, ngoại trừ một số đảng
viên cao cấp của CSVN, đều nhận thấy
chế độ hiện nay không đáp ứng
quyền lợi của người dân, nên cần
phải được thay thế bằng mọi cách.
Đó là nguyện vọng chính đáng và hợp
đạo lư dân tộc. Tóm lại, nếu lúc này trong nước
mở cuộc trưng cầu dân ư, thực sự cho
người dân lựa chọn mà không trả thù
họ, th́ Cờ Đỏ sẽ bị loại
trừ và bị thay thế bởi Cờ Vàng lập
tức. Đó là điều vô cùng thực tế và
là một thách thức cho chế độ! Chính v́ sự thiếu thốn tài liệu trung
thực, mà việc nghiên cứu bối cảnh
lịch sử trong thập niên 1940 rất cần
thiết trong lúc này, không những để cho
thế hệ trẻ trong và ngoài nước được
biết, mà c̣n để cho cả những viên
chức trẻ của chế độ CSVN hiểu rơ
ngơ hầu chấm dứt những vận động
xóa bỏ Cờ Vàng, thay vào đó là cố gắng cùng
sát cánh với toàn dân trong việc bảo vệ
truyền thống cao quư của Việt Nam. Từ đầu thế kỷ 20 đến
đầu thập niên 1940, t́nh h́nh thế giới
biến chuyển nhanh chóng qua hai cuộc thế
giới đại chiến. Tại Việt Nam, anh hùng
Yên Thế Hoàng Hoa Thám bị kẻ nội gian hạ
sát vào năm 1913. Kế đến, vua Duy Tân bị Pháp
bắt đày đi Phi Châu cùng với Phụ Hoàng Thành
Thái v́ ḷng ái quốc thương dân. Trước thái
độ bù nh́n nịnh Pháp của vua Khải Định,
phong trào Cần Vương bắt đầu suy tàn. V́
thế, các tổ chức cách mạng liên tiếp ra
đời, theo đuổi mục đích phục
quốc, thay v́ cần vương hồi phục nhà
Nguyễn. Kỳ cựu và nổi tiếng nhất là
Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ). Năm
1930, Đảng Trưởng Nguyễn Thái Học cùng
12 đồng chí bị bắt và lên máy chém, th́ VNQDĐ
với lănh tụ mới là ông Vũ Hồng Khanh
đă trải qua thời kỳ khốn khổ v́
bị Pháp truy lùng. Tiếp theo đó, đảng
Cộng Sản Đông Dương (CSĐD) được
ông Nguyễn Sinh Cung (tức là Nguyễn Tất Thành,
Lư Thụy, Nguyễn Ái Quốc, Lucius, Lin, Hồ Quang,
Hồ Chí Minh) thành lập và bí mật phát triển
nhân sự một cách nhanh chóng. Đến tháng 8 năm 1934, VNQDĐ kết
hợp với một số nhân sĩ cách mạng như
Nguyễn Hải Thần, Hồ Học Lăm và đảng
CSĐD thành tổ chức Việt Nam Độc
Lập Đồng Minh Hội, với tên tắt là
Việt Minh. Tuy nhiên đến cuối năm 1935 th́
VNQDĐ rút ra khỏi tổ chức liên kết v́
cảm thấy Việt Minh dần dần bị thao túng
bởi các đảng viên của đảng CSĐD.
Từ đó, Việt Minh trở thành tổ chức b́nh
phong của đảng CSĐD. Vào cuối thập niên 1930, Đệ Nhị
Thế Chiến bùng nổ, lan sang Á Châu. Nhân đó,
nhiều tổ chức cách mạng liên tiếp ra
đời như Đại Việt Quốc Dân Đảng
(đảng trưởng là Trương Tử Anh),
Đại Việt Dân Chính (Nguyễn Tường Tam),
Việt Nam Phục Quốc Đồng Minh Hội (Hoàng
thân Cường Để), Đại Việt Duy Dân
Đảng (Lư Đông A), và một số các tổ
chức nhỏ khác. Sau đó, các tổ chức này
lại kết hợp với Việt Minh thành một
tổ chức mới, là Việt Nam Cách Mạng Đồng
Minh Hội, viết tắt là Việt Cách, do các ông
Nguyễn Hải Thần, Trương Bội Công và Vũ
Hồng Khanh giữ trách nhiệm lănh đạo. Trong
lần kết hợp này, Việt Minh không c̣n có nhân
sự trong thành phần lănh đạo cao cấp
nữa, nên Nguyễn Ái Quốc với tên mới là
Hồ Chí Minh quyết định tách ra và tập
họp Hội Nghị lần thứ 8 đảng CSĐD
vào tháng 5, 1941 tại Pac-Bó, tỉnh Cao Bằng, công
khai hóa Mặt Trận Việt Minh để tiến hành
cuộc "cách mạng quốc tế vô sản"
dưới lá Cờ Đỏ Sao Vàng, với lực
lượng vơ trang là "Vệ Quốc Quân".
Về phía Việt Cách, để tiến hành cuộc
"cách mạng quốc gia", họ cũng công khai
hóa "Mặt Trận Quốc Dân", dùng cờ
hiệu là Nền Đỏ Sao Trắng, với
lực lượng vơ trang gọi là "Quốc Dân
Quân". Ôn lại các sự kiện trên để
thấy rằng ngày từ thuở phôi thai, đảng
CSĐD không hề phục vụ dân tộc. Ngược
lại, họ đă dùng chiêu bài "cách mạng dân
tộc" để phục vụ cho lư tưởng
Chủ Nghĩa Cộng Sản đồng thời
sử dụng sách lược của Đệ Tam
Quốc Tế để cướp chính quyền. Chính
v́ lá Cờ Đỏ đă được khai sinh
bởi lư tưởng Cộng Sản và đến nay
vẫn phục vụ cho lư tưởng Cộng
Sản, nên Cờ Đỏ không hề mang tính "dân
tộc".
|
|