T́nh yêu giữa đời |
Bỏ những cọng dưa
cuối vào lọ muối dưa, mắt tôi chạm vào
ánh nắng chiều đang hắt lên bức tường
nâu cũ sau sân nhà, màu nắng rực rỡ trên
nền nâu xám cũ kỹ làm tôi tưỡng nhớ
những cơn nắng chói chan ở quê nhà bao nhiêu năm
trước. Nắng bây giở cũng vẫn như
nắng ngày xưa, trăng bây giờ vẫn là ánh trăng
ngàn năm cũ, có khác ǵ đâu, sao tôi lại
phải làm thay đổỉ ḷng tôi nhỉ. Ư
nghĩ thoáng đến càng làm cho tôi suy nghĩ nhiêu
hơn về bài báo sáng nay tôi đọc có cái
tựa đề "Midlife Love". Hôm qua tôi
cứ tưởng chỉ có ḿnh tôi điên khi thơ
thẩn nghĩ về điều này. Bây giờ
th́ tôi biết tôi cũng b́nh thường như bao
nhiêu ngườ́ ở tuổi tôi. Một lần, tôi vẫn nghĩ
các nhà văn tưởng tượng ra những
mối t́nh cho đời đẹp đẽ hơn (hay
khổ năo hơn? ). Đặng Mai Lan viết nguyên
một tập truyện về mối t́nh của
một người đàn bà đă có gia đ́nh và
một ngưởi đàn ông đă có vợ.
Họ yêu nhau trong đau khổ và vẫn phải trở
về với trách nhiệm, đởi sống
thực tế. Hoàng Nga thi viết về nỗi băn
khoăn của người đàn bà ở cái tuôỉ
làm bà nội, ngoại trước một t́nh yêu như
thời mới lớn. Khi đọc, tôi đă
nghĩ họ là những nhà văn nữ can đảm
nói lên tâm t́nh của những phụ nữ ngày nay
phải đối đầu, những trăn trở
của phụ nữ, và tôi cũng nghỉ họ
đă tiêu thuyết hoá một tí cho những
chuyện chỉ xảy ra trong văn chương.
Nhưng bây ǵờ nh́n vào chính tâm tư của ḿnh
và đọc bài báo mà tôi không biết dịch làm
sao cho đúng nghĩa. Dịch là "t́nh yêu
nửa đời " ư nghe nó làm sao đó, dù là
nói về t́nh yêu đến vào đoạn đời
cuối cuả đời người. Tôi lại
thích gán cho nó một cái tên hơi ba phải, lang thang
là " t́nh yêu giữa đời". Nửa
đời nghe cứ như là cái chữ nửa trong
"nửa chừng xuân", nghe đến ba chử
ấy là muốn đứt đuờng mơ mộng
rồi. Bài báo cho biết đa số đều
đồng ư là ở t́nh yêu ở thời điểm
trên 40 tuổi thường họ đă có tất
cả và họ biết rơ điều quan trọng là
chia xẻ cuộc đời họ vói một người
khác chứ không có cái kiểu "The
illusion-especially when we grow up with the concept of romance - is we
will find the right person who will heal our wound. It's a big lie"
Và người ta đă phải đợi cả
nửa đời người mới xác định
họ là ai để có thể củng cố quan
hệ thân mật đối với người khác.
Bài báo c̣n phân tích tiếp :" Phải đến lúc
bạn 40 tuổi, tất cả những vấn
nạn đă được giải quyết. Con
người mới chắc chắn ai là người
họ muốn xây dưng nhửng tương quan".
Trời ơi! đàn ông trên 40 th́ không sao chứ phụ
nữ mà phải chờ đến lúc đó th́ c̣n ǵ
là con bồng cháu bế nữa. Mươi mười
lăm năm trước tôi hay thắc mắc khi nghe
những người bạn gái Mỹ kể họ ly
di sau hai mươi năm chung sống. Sao họ
lại có thể chia tay nhau sau một thời gian dài
như thế. Vớí tôi, đă sống
được với nhau lâu như vậy th́ tôi
sẽ làm biếng đối với một sự thay
đổi. Nhưng rồi tôi hiêủ ra có
những người ḿnh sống cả đời
vẫn không hiểu họ là ai (hay quá thất
vọng đến khinh thường) và có những người
chỉ mới gặp đă như người tri
kỷ. Và con người cần có sự chọn
lựa khi đời sống quá ngắn ngủi.
Và cứ tưởng tượng sống hai mươi
năm trong cảnh đồng sàng dị mộng là
đă quá dài để cố mà đi cho hết đọan
đuờng c̣n lại, nhưng nhỡ con đường
c̣n lại, lại đến 30 năm nữa th́ ai khôn
ai dại ai là kẻ thua cuộc, đem cả cuộc
đời ḿnh đánh đổi một con số không.
Tôi đă từng cảm phục một người
quen, khi bà ấy chia tay ông chồng ở cái tuổi
50 để nối lại mối t́nh với người
đàn ông đă có gia đ́nh sống bên kia Châu khác,
mỗi năm như Ngưu Lang Chúc Nữ chỉ
gặp nhau một lần, và bà ta cứ chờ đợi
(có lẽ cho đến kiếp sau), tôi thấy bà ta
tội nghiệp nhưng tôi cảm phục chân t́nh
của đôi bên. Họ yêu nhau không phải v́
dục vọng mà là mối t́nh đầu của
họ từ thủa xuân xanh. Bây giờ chỉ c̣n
những tờ fax hàng ngày họ gửi hỏi thăm
nhau. Tôi nghĩ đó là hạnh phúc lớn nhất
để cho bà ta hăng hái làm ngày làm đêm để
dành ngày phép cho một lần thăm nhau. Nhưng
nếu gặp hoàn cảnh như bà ta th́ tôi làm người
chịu thua thôi. Tôi không đủ can đảm và chỉ
dư thưà nước mắt mà thôi. Thôi "t́nh yêu giữa đời"
nếu ngay mai nó đến th́ cũng xin để thành
"t́nh yêu cuối đời" làm kỷ niệm
khi ôm chăn gối đi vào huyệt mộ cho nó
chắc ăn. Tôi tự bảo tôi như thế
và cầu mong đường vào huyệt mộ đừng
có dài quá. Tôi sợ sự chọn lưạ. 07 tháng bảy, năm 2002 NNQ |