trên giòng biên giới |
Dặm
khuya ngất tạnh mù khơi |
Đoàn
giang đĩnh vội vã rời căn cứ nổi
An Long chạy về phía Hồng Ngự lúc xế
chiều. Cơn mưa mùa hè trút vội bóng hoàng hôn
xuống mặt sông xám. Bãi
bờ xa mất hút trong màn mưa làm dòng sông lan xa mênh
mông như biển. Hơn
tháng nay quanh quẩn vùng bắc Cao Lãnh và Bến Đá
khiến cả lính lẫn quan bắt đầu
thấy cuồng chân. Lui
tới mãi cũng chỉ khúc đại lộ
buồn thiu trước tòa Tỉnh và mấy quán cà
phê vắng khách. Khúc
nhạc trưa rời rạc nhàm chán như cô chủ
quán quá thì ráng làm ra vẽ ngây thơ.
Cũng may cách Bến Đá không xa là cù lao
Mỹ Hiệp xanh mát bóng cây giữa vàm sông rộng.
Từ
bến bắc Cao Lãnh lên tàu theo con nước xuôi
về Chợ Mới, chưa hết phiền hà vì
sự chật chội nóng nực của hơn
nửa ngày xe đò, lòng chợt mát rượi như
vừa được uống miếng nước mưa
giữa buổi trưa hè.
Cái cù lao nhỏ nhoi mà ân cần như một
ốc đảo giữa sa mạc.
Rừng cây xanh bao kín cù lao chỉ chừa
khoảng trống vừa đủ cho con kinh nhỏ
theo vào. Dòng nước
trong và êm tưởng chừng như chỉ những
giọt nước hiền mới được phép
quây quần. Ngay
khoảng trống đó là cánh cửa
vô hình, ranh giới giữa cuồng nộ và yên
bình. Bên trong, khung
cảnh mở ra đẹp như một vùng chiêm bao.
Hàng cây hai bên con đường nước châu
đầu trò chuyện, cành lá đan vào nhau làm
những miếng nắng phải len lỏi mãi mới
sa xuống được mặt nước mát.
Tàu trôi dưới vòm cây.
Tâm hồn nhẹ nhàng, tưởng đang
chậm bước trong một giáo đường thênh
thang. Những ngôi nhà
nền đắp cao, mái ngói đài các, ẩn
hiện sau rặng điên điển lấm tấm
hoa vàng. Nối
liền mỗi nhà với con kinh là mương nước
rộng, xuồng lớn có thể chèo vào tận
đến đầu hiên nhà.
Từ
sông lớn đi vào, ngôi nhà đầu tiên phía bên
trái là của cô thợ may đồng thời cũng
là chủ tiệm tạp hóa nhỏ có bán cà phê.
Mỗi buổi sáng tôi và vài người lính
đến quán ngồi lơ đãng uống cà phê
nghe nhạc. Trong cõi
thiên đường lặng lẽ đó tôi muốn
quên hết những phiền toái và giòng sông bất
trắc ngoài kia. Thỉnh
thoảng tiếng chim cu gáy từ một bụi cây nào
đó vang lên gọi mái. Ông
già tóc búi củ hành ngồi đan lợp trước
sân nhà bỏ việc nghiêng đầu nghe ngóng,
miệng móm mém điếu thuốc vấn, chòm râu
trắng rung rung. Tia
nắng mai nghiêng xuống chỗ tôi ngồi ở
đầu hiên nhà làm màu tím trên trang thư của
Thy tươi hẳn lên. Đã
hơn nửa năm tôi chưa về thăm nàng.
Tôi nghĩ đến ngôi trường ven thành phố
và Thy mảnh mai trên những chuyến xe lam đi
về mỗi ngày. Thy
phân trần đôi khi cũng muốn xin về phố
cho gần nhưng nghĩ lại tội mấy đứa
học trò nên thôi. Tết
rồi, sáng mồng hai, bầy học trò tìm đến
nhà chúc Tết cô giáo. Khi
bị hỏi làm răng biết được nhà cô
mà tới, đứa học trò lớn nhất thú
thật là đã đi xe lam theo cô về phố
rồi đi lén theo sau để biết nhà.
Gần đây đứa học trò hiếu
học đã khóc chào cô, bỏ trường, bỏ
dở bài toán phương trình bậc nhất đầu
tiên trong đời mà đi.
Người cha đã trở về bắt đứa
con đi theo vào trong núi. Những
bài toán đố, chính tả, đã không ích lợi
gì cho cách mạng. Họ
cần thêm một tay súng, một viên gạch lót
đường. Viên
gạch cha. Viên
gạch con. Mười
lăm năm trước người cha đã trở
về trong một canh khuya nào đó rồi đi.
Tội nghiệp bà mẹ giờ đây có thêm
một người đàn ông nữa trong đời
để khắc khoải ngóng trông.
Thy
viết, lần đầu tiên trong đời nàng
đã cảm thấy một nỗi sợ hãi thật
gần. Sợ đến
không ngủ được, khi nghĩ đến tôi
đến đứa học trò mười bốn
tuổi trong cuộc chiến tranh này.
Đoàn
tàu ngóc cao đầu phóng như bay trên mặt nước
bỏ lại sau lưng những đợt sóng
bọt tung trắng xóa. Từ
xa, trong mưa chiều, vùng sông rộng giữa Tân Châu
và Hồng Ngự cuồn cuộn từng vầng nước
lai láng phù sa. Trong
một giây phút tôi chợt nghĩ tới vùng cửa
biển Vũng Tàu ngày đầu theo chiến hạm
ra khơi. Ngoái nhìn bóng
chim bay về phía Gò Công, bờ lau bãi sậy xao xác
trong nắng chiều. Lòng
nửa rộn ràng về những ngày biển rộng
sắp tới, nửa lòng kia đã vun ngập
tiếc nhớ ngày vui phố xá...
Bờ
sông cao. Con lộ tráng
nhựa ôm vòng theo nhánh sông uốn quanh rồi mất
hút sau dãy nhà nằm dọc theo bờ sông phía phố
chợ. Bên kia con
lộ là bộ chỉ huy chi khu Hồng Ngự.
Lính gác cổng đứng co ro vì mưa sau hàng
bao cát đắp cao ngang ngực.
Người sĩ quan hành quân từ bên trong chi
khu bước ra hướng dẫn tôi vào phòng
họp. Tôi thở phào
nhẹ nhõm khi nhận ra vài khuôn mặt quen trong phòng.
Gần một năm trước tôi đã có
dịp yểm trợ tiểu đoàn Biệt Động
Quân này trong cuộc hành quân ở Tuyên Nhơn. Ông
Tiểu Đoàn Trưởng chưa đến để
bắt đầu buổi họp nên trong phòng có không
khí của một câu lạc bộ dã chiến hơn
là một phòng họp hành quân.
Tôi ngồi xuống cạnh Nhân, một trong
những Đại Đội Trưởng của
tiểu đoàn. Chúng
tôi quen nhau khá thân trong thời gian Liên Đoàn của
Nhân đóng quân ở Phước Xuyên.
Ông Đại Đội Trưởng Biệt
Động Quân có khuôn mặt hiền như con gái
kể chuyện mấy tháng hành quân ở Chương
Thiện và cái chết của ông Liên Đoàn Trưởng.
Ông
Đại Tá nổi tiếng về việc đi hành
quân bất cứ ở đâu cũng có bà vợ
đi theo. Hồi
đó tôi hay cười một mình khi liên tưởng
tới hình ảnh ông Đại Tá, râu vểnh trau
chuốt, trong phim Ngày Dài Nhất.
Quân đội Đồng Minh đổ bộ lên
bãi biển Normandie, đạn bắn như mưa mà
ông Đại Tá kiêu ngạo vẫn tỉnh táo
với điếu xì gà trên miệng tay ôm con chó lông
xù. Khi
tôi ra khỏi phòng họp hành quân, trời đã
tạnh mưa nhưng trần mây thấp vẫn
sủng màu hơi nước.
Còn vài tiếng đống hồ nữa mới
tới giờ chuyển quân.
Tôi cần một ly cà phê thật đậm
để thức suốt đêm nay. Chợ
đã tan từ lâu. Những tiệm buôn e dè đóng
cửa sớm vì lính tráng qua lại đông đúc.
Co ro trong bóng tối nhá nhem, khu phố chợ
vẫn không dấu được vẽ trù phú
của một quận lỵ giàu có ở cực Tây
tỉnh Kiến Phong. Lính
Biệt Động nằm ngồi ngổn ngang trong nhà
lồng chợ, dọc theo mái hiên của dãy tiệm
buôn hay ngồi đầy nghẹt trong những quán
ăn. Tôi gặp Nhân và vài sĩ quan bạn khác cũng
đang đi tìm quán cà phê có nhạc.
Chúng tôi đi mãi về phía cuối phố
mới tìm ra được một quán vắng khách.
Nhìn lũ người gươm đao, cô hàng cà
phê cuống quít mở
lớn băng nhạc thật lính.
Tôi ở miền xa.
Trời cao đất lạ.
Nhiều đông lắm hạ.
Nuối tiếc đi qua.
Thiếu bóng đàn bà... Tôi lấy trong túi áo
mấy cuộn băng nhạc cassette trao cho cô gái có
đôi mắt trang điểm vụng về dưới
lớp chì than đen đậm như bóng tối.
Chúng
tôi ngồi uống cà phê nghe nhạc và nghe Nhân
kể chuyện năm đầu ở Võ Bị.
Phép cuối tuần, ra phố thèm được
ngồi cà phê Tùng mà quán thì lúc nào cũng chật ních
niên trưởng. Sau
vài tuần tức quá xâm mình vào đại. Nhân
cười. Mẹ nó,
chỉ một ly cà phê Tùng mà phải chào niên trưởng
đến mỏi tay, tối về Trường còn
bị quay dã chiến phờ phạc. Từ
quán Tùng, câu chuyện nổ giòn về những quán cà
phê ở những vùng đất chúng tôi đã đi
qua, thành phố chúng tôi đã sống những ngày trước
lính. Tiếng hát
Lệ Thu lướt thướt giọng sầu vương
theo gió đưa chúng tôi vào nỗi yên lặng
tuyệt vời. Nhắm
mắt lại để thấy lòng bay theo tiếng hát...
Người đi chưa
hết hương sầu lữ thứ.
Hồn theo cánh gió quên tình xa xưa.
Tuổi xanh như lá thu rụng cuối mùa.
Mộng về đêm đêm khát vầng trán ngây
thơ...Nhắm mắt lại để nghe lòng
ước muốn bay xa, bay cao khỏi biên giới con
người đã áp đặt cho nhau.
Và chỉ để mở mắt ra buồn
phiền biết được lòng mình đã từ
lâu dừng lại bên lằn ranh của tục
lụy tầm thường.
Cũng như dòng sông biên giới ngoài kia, quanh
co và chẳng có một nhịp cầu. Tàu
giang đoàn Xung Phong lố nhố đậu kín
khoảng sông rộng trước chi khu.
Tiếng máy tàu chạy rầm rì, bóng người
qua lại, đèn pha nhộn nhịp quét từng
vệt dài trên mặt sông đã phá tan sự yên
lặng cố hữu của đêm quận lỵ.
Tôi tìm gặp ông Chỉ Huy Trưởng Giang
Đoàn để nhận tiêu lệnh hành quân và chỉ
thị về việc dẫn đầu đoàn công
voa. Ông càu nhàu về
sự chậm chạp của mấy chiếc tàu Quân
Vận chở vật liệu cho căn cứ hỏa
lực. Mở
rộng tấm bản đồ, nhìn giòng sông uốn
quanh co, ông chỉ tay vào vị trí đổ quân
rồi quay lại bảo người sĩ quan hành quân
liên lạc với Biệt Động Quân để
bắt đầu điều động việc
chuyển quân lên tàu. Giọng
ông Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng từ máy
truyền tin vang lên tự tin và kiêu hãnh.
Tôi nghĩ tới những sôi động của
đêm dài sắp tới, mắt ráo hoảnh
vì ly cà phê phin đậm. Trời
lại đổ mưa. Dòng
mưa nhẹ bay nghiêng nghiêng nhạt nhòa trong vùng ánh
sáng của hàng đèn đường chạy dọc
theo con lộ dẫn xuống bến sông.
Ngoại trừ trung đội khinh binh đang
đội mưa đi xuống tàu, phần lớn lính
tiểu đoàn đã chạy ngược về núp mưa
trong nhà lồng chợ hoặc dưới hàng hiên
của dãy phố cửa đóng im lìm.
Bóng người sĩ quan trung đội trưởng
và anh lính truyền tin đổ dài trên bãi sông
rồi nhòa lẫn vào bờ nước đen
thẳm. Chiếc
tàu đầu tiên của giang đoàn Xung Phong vừa
qua khỏi khúc quanh cuối vàm sông.
Tôi gọi máy cho các giang đĩnh rời
bến. Nhóm khinh binh
cuối cùng đã xuống tàu.
Họ đứng ngồi lố nhố trước
mũi. Người
thuyền trưởng lùi tàu nối đuôi đoàn
giang đĩnh đang lầm lũi chạy ra giữa
sông làm thành vòng
đai bảo vệ cho tiểu đoàn Biệt Động
và đoàn tàu Xung Phong đang chuyển đội hình
dàn hàng ngang ủi vào bãi sông.
Túa
ra từ trong bóng tối của nhà lồng chợ và
mấy dãy hiên phố, từng trung đội lính
Biệt Động với ba lô và súng trên vai, rảo
bước về phía bến sông.
Màng sương mưa pha nét chấm phá hiền
hòa lên khung cảnh chuyển quân hào hùng mà cô
đơn. Từ
tần số hành quân những lệnh truyền qua
lại, đích thân, đại bàng, alpha, zulu, thẩm
quyền, Xray, papa... sang sảng hỗn độn.
Dãy
hiên phố và con lộ dẫn xuống bến sông giờ
đây vắng lặng không còn một bóng người.
Cột ăng-ten truyền hình giăng mắc
chằng chịt trên nóc khu phố chợ, trong
quầng sáng mờ
mờ mưa bụi trông như một rừng cây mùa
đông khúc khuỷu cành khô.
Toán lính cuối cùng của tiểu đoàn đã
lên tàu. Từng
chiếc một, đoàn tàu sắt rời bến theo
đội hình hàng dọc từ từ tiến về
phía chúng tôi. Đoàn
tàu lầm lũi chạy sâu vào dòng sông biên giới,
bỏ lại sau lưng bến sông khuya khoắc
buồn thiu. Hồng
Ngự khuất chìm, xa lắc chân trời.
Trên
bản đồ, giòng sông biên giới dài gần hai
mươi cây số chỉ là đường chỉ
xanh quanh co như rắn. Trong
đêm mông lung giòng sông lan rộng, mặt nước
lặng lờ chút ánh vàng từ nửa vầng trăng
ướt trên cao. Bờ
sông thấp. Những
lùm cây nhỏ san sát ven sông chìm lẫn vào bóng đen
của từng dãy rừng đước mọc sâu vào
nội địa ngút ngàn.
Mỗi lần chạy qua một khúc sông uốn
ngặt, nhìn ngang thấy bóng những khối sắt
đen lớn nhỏ lầm lũi trôi, tôi nghĩ
đến đàn trâu khổng lồ đang bơi
về chuồng trong bóng chiều.
Sự liên tưởng làm tôi bất giác cười
một mình. Nếu
đoàn tàu chiến trở thành đàn trâu, tôi
sẽ vui biết bao được làm chú mục
đồng. Tôi
sẽ thổi sáo và hát nghêu ngao, mắt no cánh
diều bọc gió bay cao trong trời mơ.
Chú mục đồng, mặc cho ai chế
diễu, sẽ từ chối tham dự trò chơi
cờ lau tập chuyện chiến chinh... Chỉ là
một phiếm mơ. Giòng
sông biên giới vẫn quanh co trước mặt.
Đoàn tàu chiến vẫn lầm lũi đi.
Tôi vẫn có nhiệm vụ đưa đoàn tàu
đến đúng nơi đã được lựa
chọn. Sau đêm nay
bãi sông vô danh sẽ trở thành một cứ điểm
quân sự. Sự
lựa chọn đơn thuần mà chính đáng - hay
ít ra đã theo đúng bài bản chiến thuật
của những con mắt lính nhà nghề.
Cũng như tôi đã bằng lòng với
sự lựa chọn của mình như một
chấp nhận không thời thượng.
Tuổi
trẻ trong sáng, nhìn đời bằng đôi mắt
ngây thơ. Mùa hè năm
sáu sáu, tôi cùng với bốn thằng bạn học
trường Phan Châu Trinh khăn gói đón xe đò
từ Đà Nẵng đi Lăng Cô ở lại
mấy ngày để tìm hiểu chiến tranh,
Việt Cọng và ...tắm biển.
Không gặp Việt Cọng, chỉ bị
Cảnh Sát bắt vì tội cắm trại ngủ ngoài
bãi biển vi phạm giờ giới nghiêm.
Ngủ bót một đêm sáng ra ông Cảnh Sát
gởi năm đứa lên xe đò về lại
Đà Nẵng. Chuyến
đi như một tiền đề cho những
lựa chọn và ngăn chia sau này.
Đứa đi Thủ Đức chết
trận, đứa đi Tây du học, đứa
tốt nghiệp Võ Bị, đứa vô bưng.
Có
người cho rằng giống nòi ta đã quen
sống chia lìa từ những ngày đầu mở nước.
Trong khói sóng mông lung của thời hoang sử
Tiên Rồng, tiền nhân đã phải bịn
rịn kẻ đầu non người cuối
biển để sống còn mà gầy dựng cơ
ngơi cho cả một giống nòi.
Biên
giới hôm nay ngoài những dòng sông dãy núi đường
mòn quan ải còn có sự ly tán trong mỗi con người.
Lòng nghi kỵ, mặc cảm, chủ thuyết,
đã đào hào đắp lũy chôn chặt tâm
hồn vào những hung ác, hẹp hòi.
Biên giới không là chút hờn sót lại bên
bờ sông Gianh vì hai Chúa phân tranh ngôi xã tắc.
Biên giới không còn hình ảnh rõ ràng cách
biệt như vùng giới tuyến ngang giòng sông
Bến Hải chia cắt đôi bờ.
Một
dòng sông. Một cây cầu với cái tên Hiền Lương
tội nghiệp. Bờ
Bắc, bờ Nam. Cờ đỏ, cờ vàng.
Từ bờ Bắc giọng nói cao chát chúa ...xe
cải tiến chạy trên mọi địa hình...giọng
hát nghe như nhạc Tàu. Từ
bờ Nam giọng nói trầm hiền và tiếng hát
thì buồn... Đêm nay trăng sáng quá anh ơi, sao
ta lìa cách bởi dòng sông bạc phai màu.
Biên giới hôm nay hoang mang những chọn
lựa bên này bên kia, tàn khốc như định
mệnh. Quay cuồng
trong đó có lũ người trẻ tuổi tay cùng
vấy binh đao mà hồn nghĩ suy thì đôi
bờ cách biệt. Bạn
bè thân mỗi đứa một nơi.
Nghĩa ra trường Võ Bị, đóng quân
ở Quảng Nam trên vùng rừng núi Quế Sơn.
Trong thư hắn vẫn bực tức khi
nhắc tới ông bố của Hạnh.
Tao không thể tưởng tượng tới
một cuộc sống không có bóng dáng Hạnh trong
đó nhưng mỗi lần về Đà Nẵng
thấy Hạnh phải lén Bố đi chơi làm tao
tức điên lên. Đ.
mẹ, ổng theo Mặt Trận Hòa Hợp Hòa
Giải Dân Tộc, phe thứ ba thứ tư gì đó,
mà không hòa được với con gái còn cấm không
cho Hạnh để “thằng lính” đó vào nhà thì
còn giải được gì, với ai.
Giọng thư Nghĩa dịu lại khi nhắc
tới Tạo. Lâu
lắm tao mới tình cờ gặp lại nó ở cà
phê Ngọc Anh. Mấy
ngày sau tiểu đoàn tao bị bao vây ở Trà
Kiệu. Đang
chới với gọi máy xin không trợ thì Tạo
với ba chiếc F5 từ Đà Nẵng lên oanh
tạc giải vây kịp thời.
Không có nó, tiểu đoàn tao có lẽ đã
bị tan hàng rồi. Trước
khi rời vùng Tạo còn gọi máy xuống bỡn
cợt. Mầy với tao vậy là huề không nợ
nần gì nhau nữa nghe... Tao suy nghĩ cả đêm
mới hiểu ra. Mầy
còn nhớ năm Đệ Nhị,
một buổi tối thằng Tạo và
thằng Tiến bị tụi trường Tây rượt
đánh hội đồng, tụi mình đùng đùng
bỏ lớp Anh Văn ở Hội Việt Mỹ
chạy ra giải cứu. Đám
đánh lộn làm huyên náo cả khu đường
Quang Trung. Cảnh sát
tới rượt bắt làm cả hai phe trường
Ta trường Tây chạy trốn như vịt. Đã
xa rồi trò chơi chiến tranh vô hại của
những ngày mới lớn.
Cuộc chiến thật sự thảm khốc như
lửa tràn đã đẩy bạn bè đến
những chiến trường xa trên từng góc quê hương
điêu tàn. Và đôi
khi đến tận bên kia chiến tuyến oái oăm.
Thằng bạn với trái tim trong sáng nhiệt
thành đã vì ảo tưởng nhất thời mà
tự nguyện đồng hóa hoài bão mình với chiêu
bài ngắn hạn, lén lút chủ thuyết giáo điều.
Tiến đi Thủ Đức, chết trận
ở A Lưới. Tôi
đi tuần dương về Đà Nẵng nghĩ
bến, được tin bạn thì đã quá trễ.
Hậu
cũng chẳng may mắn gì hơn.
Từ Hải Lăng bôn ba về cũng chỉ
kịp cùng tôi đứng im lìm cúi đầu nghe
mẹ Tiến than khóc kể lể.
Buổi tối hôm đó, ngồi mãi ở quán
Cuội cũng chán, hai đứa đi bộ dọc
theo bãi biển Thanh Bình nói chuyện bạn bè.
Hậu cho tôi biết chuyện Xuân bỏ vô bưng
và cô gái ngày xưa hắn vẫn lẽo đẽo
theo sau những chiều tan lớp vừa trở thành
qủa phụ. Trong đêm, ánh đèn xe chạy trên
đèo Hải Vân nhỏ nhoi như sao xa. Như thân
phận những người đang sống. Mưa
tan nhưng trăng khi mờ khi tỏ bởi những
đám mây đen vần vũ đầy trời.
Từng bầy ô rô lục bình trôi ngược
chiều làm thành vệt đen dài giữa sông
chập chờn chút ánh nguyệt tà.
Tiếng hát từ chiếc máy cassette vang ra nhè nhẹ
... Đưa người
ta không đưa qua sông. Sao có tiếng sáo ở trong
lòng. Nắng chiều không thắm không vàng vọt.
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong... Giòng
sông trước mặt uốn gấp về phía trái.
Trên bản đồ đây là khúc quanh cuối
đoàn tàu phải chạy qua. Giòng sông tiếp
tục chảy sâu về phía Tây khoảng hai cây
số rồi uốn ngược về lại hướng
Đông. Ở đó,
bờ sông phía Việt Nam như dáng mũi tên
thọc sâu về phía nội địa Miên.
Địa thế rất thuận lợi cho
một căn cứ hỏa lực tiền phương.
Tôi gọi máy báo cáo vị trí và xin chỉ thị
bắn dọn bãi. Hằng
ngàn vạn đường lửa chằng chịt lao
vút vào bãi sông chi chít những lùm cây nhỏ.
Tiếng súng đủ loại gầm thét khiến vùng
sông yên tĩnh chợt trở thành bãi chiến trường
hung hãn. Hỏa châu
treo lơ lửng trong trời đêm, nối tiếp
soi sáng vùng tác xạ nằm im lìm thở khói.
Cánh dù trắng của những trái hỏa châu
lịm tắt lao đao bay trong không gian mơ hồ.
Toán khinh binh ba lô trên vai, súng cầm tay, sẵn sàng
đổ bộ. Người
sĩ quan Trung Đội Trưởng ra thủ
hiệu cho toán lính tản rộng, dàn hàng ngang từ
từ tiến vào mục tiêu.
Dưới ánh hỏa châu, bóng những người
lính bộ binh cao ngạo và cô đơn như
bức tượng trong thành phố.
Đoàn
giang đĩnh lùi xa ra để bảo vệ mặt
hông cho đoàn tàu chở quân đang chầm chậm
tiến vào bãi sông. Lệnh
truyền hành quân đổ bộ, sang sảng đích
thân đại bàng lại vang lên hỗn độn trên
máy truyền tin. Tiểu
đoàn Biệt Động rời tàu.
Họ nhanh chóng mở đội hình theo từng
đại đội di chuyển về các vị trí
đã định bên bờ vàm lạ hoắc nghi nan.
Từ
tàu chỉ huy từng trái hỏa châu rời rạc
bắn cầm canh. Như
những mặt trời đêm quày quã đến
rồi đi, ánh hỏa châu lung linh vài phút ngắn
ngủi rồi vội vàng tắt ngấm.
Giữa hai thời điểm đó là bóng đen
phủ chụp và sự im
lặng đầy đe dọa.
Trên nóc phòng lái ngửa mặt nhìn trời, tôi
nằm chờ từng ánh hỏa châu mồ côi như
nỗi khát khao đã làm đôi mắt mình ráo
hoảnh. Trời
đã quá nửa đêm về sáng.
Chẳng bao lâu nữa ánh bình minh sẽ rọi lên
khắp vùng sông biên giới.
Rồi bóng hỏa châu sẽ không còn cần
thiết nữa. Có
giọng hát mơ hồ như tiếng sóng xa. Giọt
sầu rơi ướt hồn phiêu du... Tôi
ngủ thiếp đi một lúc nào đó. Phan
thái Yên
|