Triết
Lư Củ Khoai |
Bài
của Tôn Thất Phú Sĩ C̣n
nỗi mừng nào hơn, tôi trả lời bằng ánh
đèn pin yếu ớt. Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi
xin cấp cứu v́ ghe nước vào nhiều đang
lâm nguy, chúng tôi là những người tị nạn
khởi hành từ Việt Nam . Chiếc thương
thuyền Cargo của Pháp đă từ từ hiện rơ
trước tôi, bảo chúng tôi đợi để
xin lệnh trên. Cuối cùng tôi được phép
cặp vào hông tàu, những ánh đè pha sáng rực
chỗ ghe tôi và nhiệm sở cấp cứu
được thực hiện, chúng tôi lên tàu
được b́nh yên tất cả. Chiếc ghe vượt
biên bị đánh ch́m, tôi là người lên cuối
cùng với cái la bàn kỷ niệm, những tiếng
hoan hô vang dậy, mọi người ôm lay tôi, công kênh
tôi lên , tôi sung sướng vô cùng, niềm hạnh phúc
vô biên, tôi đă đưa 108 thuyền nhân đến
bến bờ tự do. Đêm hôm đó, băo cấp 5, qua
cánh cửa kính của căn pḥng ấm cúng bỗng
tôi rùng ḿnh, hơn 10 năm hải nghiệp, lang thang
khắp biển Đông nầy, lần đầu tiên tôi
biết sợ người t́nh Biển yêu dấu
của tôi nỗi giận. Triết lư củ khoai cho tôi
một ư chí, một niền tin và hy vọng. Đến
trại tỵ nạn Hồng Kông, tàu Pháp vớt nên
không vào trại Cấm, chúng tôi được cư
ngụ tại một khách sạn ở Kao Luong,
mỗi ngày được đi dạo phố vài
giờ, chờ phỏng vấn để định cư
một nước thứ ba. Tôi lại tiếp
tục sống với triết lư củ khoai của tôi,
tại đây ai cũng nóng ḷng, ngồi đứng
không yên, mong được định cư sớm,
tôi đem triết lư củ khoai ra dụ: "Hăy xem
những tháng ngày ở đây như những ngày
nghỉ hè dài hạng, cơm nước, áo
quần, vật dụng linh tinh không thiếu một cái
ǵ do Toà Đài Sứ Pháp đài thọ, với tôi
chỉ cần một bộ áo quần che thân là
lịch sự rồi, sẳn có giáo sư chính
cống người Pháp đến dạy Pháp văn
hàng ngày, lo học sinh ngữ nầy để xử
dụng mai sau, dù có nóng ḷng lo âu đến mấy cũng
không đi định cư SỚM hơn một
giờ ,dù có tà tà b́nh tâm chờ đợi cũng
không đi định cư CHẬM hơn một
giờ. Không ai nghe lời tôi, tất cả đều
bồn chồn nôn nóng, mỗi chiều tôi lên đồi
nằm ngủ, mơ màng theo tiếng gió vi vu, trời
nóng, xuống biển tắm, bắt những con dă tràng
xe cát mà nhớ biển Đông, nhớ Huế, nhớ
Đà Nẵng, nhớ Nha Trang cùng các bạn bè thân yêu
từ thuở nào. Chiều về ăn cơn thật
no, đầy đỷ chất bổ dưỡng
, đêm đêm đốt lửa nhắc chuyện Sài-
G̣n, tâm hồn vô cùng thảnh thơi, không bận tâm
lo sinh kế, không bó buộc thời giờ, không
chuyện ǵ khẩn cấp phải làm, thảnh thơi
vui thú, tiền bạc lợi danh không màng, hạnh phúc
nhất là không c̣n gặp những tên Công an khó
chịu, tôi tưởng ḿnh đang ở cơi thần
tiên. Thời gian ở đây như ngưng lại
trong cái huyền ảo của cuộc đời,
cuộc sống trở về với thiên nhiên vô tư
như trẻ thơ, tôi là người sung sướng
nhất trên cơi đời nầy, tôi nâng niu hạnh
phúc trong ṿng tay, Hạnh phúc ... Hạnh phúc. Tôi
chợt nhớ bài luận luân lư ngày xưa:
"May thay, ngoài Hạnh Phúc ra, đời c̣n có cái ǵ
khác nữa . Xin thầy dạy Việt Văn ngày xưa
nhận nơi đây ḷng tri ân của tôi, nhờ bài
luận, tôi đă t́m ra kim chỉ nam cho đời tôi:
TRIẾT LƯ CỦ KHOAI. Đến
Pháp giữa thủ đô Paris đồ sộ, tôi
đi lang thang t́m việc, qua đây vào mùa Đông giá
lạnh, tuyết giăng đầu, tuyết rơi trên
tóc, rơi trên vai, đi hoài đi huỷ t́m chưa
được việc, tôi vẫn thấy ḿnh là
kẻ may mắn, sung sướng v́ đang sống
trong thế giới TỰ DO mà nhiều người thèm
muốn, bạn bè bà con đang khắc khoải trong gông
cùm Cọng Sản, nhiều người đă
chết, đă bị cướp bóc hảm hiếp
giữa biển Đông. Từ từ rồi sẽ có
việc, ḿnh cứ tà tà hưởng tiền trợ
cấp, các con tôi đă được vào trường
nhập học với bạn bè, mỗi sáng thức
dậy có một niềm vui biết rằng ta c̣n
sống thêm một ngày trong thế giới tự do,
trong b́nh an của tâm hồn, không c̣n lo âu sợ
sệt như những ngày c̣n sống trên quê hương,
nhờ thất nghiệp hôm nay được dậy
muộn, trong chăn ấm nệm êm mơ màng nghĩ
đến những người bạn thân, đến
những ngày rong chơi giang hồ đây đó, ḷng
hoài hương làm nhiều người khắc
khoải thương nhớ khôn nguôi, làm đau
nhức con tim của kẻ xa nhà. Riêng tôi, tôi
biến thành t́nh cảm dịu dàng khi nghe một
bản nhạc, đọc một bài thơ thanh
thảng nỗi ḷng mà ngỡ ḿnh đang đi vào cơi
thần tiên. Một
hôm t́nh cờ đi ngang qua một Vơ đường
Thái Cực Đạo, đứng nh́n các em trong bộ vơ
phục cổ truyền đang luyện tập,
chợt nghĩ tại sao không thử thời vận,
tôi t́m đến vị Giám Đốc xin làm phụ
Huấn luyện Viên vơ thuật, sau khi nộp hồ sơ,
bằng cấp và trắc nghiệm, tôi được
thu nhận. Tôi đă có việc làm, tuy là nghề tay
trái nhưng thấy bằng ḷng và vui vẽ, hàng ngày
chơi đùa và luyện tập với các môn sinh,đủ
màu da: đen, trắng, vàng... Thế là ḷng tràn
niềm vui phơi phới, cuộc sống nơi
xứ lạ quê người đă bắt đầu
thích hợp với chúng tôi, một gia đ́nh nhỏ
bé, đoàn tụ, tiếng cười tiếng nói
rộn ră vang lên, tôi càng tha thiết với triết
lư củ khoai của tôi, gia đ́nh đă an cư,
mọi việc đâu vào đấy với đồng
lương khiêm tốn mà tôi đă thâu nhập
được hàng tháng. Con
tôi đă vững vàng theo kịp được chương
tŕnh học, tôi mừng như đă cho được
các con tôi đi du học tại Pháp, điều mà tôi
thường mơ ước từ thời c̣n
nhỏ. Tôi yêu nước Pháp từ lúc không vào
được Đệ Nhất Quốc Học, phải
học ở trường ḍng La San PELLERIN Huế, theo
các Frère Sư Huynh mà ước ao một ngày nào
đó được vào Đại Học Paris, bây
giờ các con tôi đă thay tôi đi vào con đường
tôi ấp ủ ngày xưa, tôi không c̣n ǵ ân hận
trong khi ngồi ôn lại cuộc đời, cát
bụi rồi sẽ trở về với cát bụi,
phải chăng cả cuộc đời ḿnh nó đạm
bạc, giản dị như một củ khoai,
thế mà có người thân yêu nhất của tôi
lại chống đối cái triết lư nầy, cho tôi
là yếm thế, buông xuôi theo số phận, không có
tranh đấu để cho cuộc sống được
vươn lên. Nhưng thử nh́n lại xem, nếu
triết lư củ khoai của tôi không đúng th́ làm
sao tôi có được một gia đ́nh hạnh phúc
thật sự như hôm nay, thường thường
ít người thấy được cái hạnh phúc
mà ḿnh đang có, đôi khi c̣n thả mồi bắt
bóng, từ đó tôi rất thương yêu vợ tôi
, v́ nghĩ rằng trên đời nầy c̣n có
tỷ đàn bà tệ hơn vợ ḿnh gấp trăm
lần, không chịu thông cảm với chồng để
dắt d́u nhau trong cuộc sống lứa đôi.
Vợ tôi tuy không chấp nhận triết lư củ
khoai của tôi nhưng vẫ cảm thông và thương
yêu chồng, không gây gổ, cằn nhằn, thôi đó
cũng là cái Hạnh Phúc cho ḿnh, mong rằng
đường dài mới biết ngựa hay
.Tôi biết rất rơ, rồi đây con cái trưởng
thành, mọc cánh bay đi, hai mái đầu lủi
thủi với nhau trong cái nhà hiu quạnh, chắc
chắn lúc đó NÀNG sẽ thủ thỉ bên tai CHÀNG:
Em phục cái triết lư củ khoai của anh. T́nh yêu
sẽ đưa chúng tôi vào mộng đẹp. Tôi
trở về với kỷ niệm Một Thời Phan
Châu Trinh Đà Nẵng, học sinh Phan Châu Trinh chúng ta ai
cũng có một thời, tôi kể thời của tôi
để các bạn cùng tôi lặn ngụp trong cái dĩ
văng dễ thương nầy, để từ đây
các bạn sẽ thấy Hạnh Phúc lúc nào cũng
ở bên cạnh ḿnh, chỉ v́ ḿnh vô t́nh không
nắm bắt được nó thôi. Một buổi
chiều gió mát thơ mộng nơi ngoại ô Paris
nầy, tôi treo cái vơng ngoài vườn, nằm đong
đưa mà nhớ tới thời trẻ dại.
Tôi
thi đậu vào Đệ Thất trường Công
lập 1953, trẻ con cả xóm thèm thuồng cái Đệ
Thất của tôi lắm, mỗi lần chạy lon
ton theo mẹ để đi thăm nhà nầy nhà
nọ, tôi hănh với lời khoe của me.... Nó đậu
vào Đệ Thất Phan châu Trinh rồi đó
, các bạn thấy có oai không, có vài người
bạn nhà quê của mẹ tôi hỏi : Phan châu Trinh là
trường nào ? Trường công lớn nhất
ở Đà Nẵng, năm nay khai giảng năm đầu
tiên , chưa nghe nói đến sao?
Một buổi mai hôm ấy, giống như một
buổi mai đầy sương Thu và gió lạnh
của Thanh Tịnh, chúng tôi từng nhóm một,
từng lớp một, sắp hàng đứng trước
văn pḥng, thầy GI đọc danh sách học tṛ
từng lớp, mỗi lớp có một giáo sư chính
nhận học tṛ để vào lớp, lớp tôi Đệ
Thất 2 (hồi đó chỉ có một lớp Đệ
Ngũ, hai lớp Đệ Lục, học nhờ tại
trường Tiểu Học Đà Nẵng trong thời
gian chờ xây cất trường mới, và hai
lớp Đệ Thất vừa tuyển vào niên khoá
nầy). Giáo sư HỒ VINH dạy Việt Văn
dẫn chúng tôi vào lớp , một năm
học của những đứa học tṛ bở
ngở được lên bậc Trung học. Lo âu
đủ thứ nhưng được vài tuần chúng
tôi đă quen nếp sống mới và bắt đầu
học hành, chơi đùa, nghịch ngợm. Đệ
Thất 2 có tất cả 43 học sinh, 16 gái và 27 trai
trên danh sách của lớp nhưng mỗi khi điểm
danh lại là 15 gái 28 trai, lúc nào cũng vậy, các
thầy cô đều ngạc nhiên, thật ra có
một nữ sinh tên NGUYỄN VĂN NHƯ Ư, con
gái mà tên con trai chữ lót Văn nên mới có sự
hiểu lầm như vậy. Trong lớp lại có nam
sinh tên là LƯƠNG VĂN Y, lúc nào hai tên nầy cũng
" cuối sổ điểm danh v́ vần
Y, các kỳ thi Trung học sau nầy, cô cậu lúc nào
cũng ngồi gần nhau nên thi đậu cùng đậu
cả hai và thi rớt đều thi rớt một
cặp. Chúng tôi thường hay chọc ghẹo và
kết đôi cặp nầy, thuở đó mà bị
kết đôi thành vợ chồng th́ mỗi lần
bị chọc là hai cái mặt đỏ rần v́
dị và quê. Tháng
10 năm 1953, thành phố tổ chức một
cuộc biểu t́nh để hoan hô Thủ Tướng
NGÔ Đ̀NH DIỆM và đả đảo vua BẢO ĐẠI,
để chuẩn bị cho một cuộc trưng
cầu dân ư vào năm 1954. Chia cắt đất nước,
miền Bắc Cọng Sản, miền Nam bầu Ngô
đ́nh Diệm lên làm Tổng Thống Việt Nam
Cọng Hoà. Tất cả dân thành phố đi
biểu t́nh trong đó có các trường học tham
dự, Phan châu Trinh được đi hàng đầu
trong đoàn học sinh của các trường, đoàn
biểu t́nh diễn hành khắp thành phố để
hoan hô, đả đảo, cuối cùng tụ về
trước Toà Thị Chính để đọc
diễn văn và hoan hô đả đảo
tiếp. Lúc nầy chúng tôi đă thấm mệt v́
nắng, may có mấy em bán cà rem đựng trong các b́nh
tẹt mốt, chúng tôi mua một đồng hai cây
giải khát, học tṛ nếu để cho nghỉ th́
phá phách chứ không bao giờ ngồi yên, tôi
ngứa tay ngứa chân bắt đầu chọc
ghẹo bạn bè, lấy hai tờ giấy viết Ngô
đ́nh Diệm và Bảo Đại, dán Bảo Đại
sau áo anh Y và Ngô d́nh Diệm sau áo chị Ư. Mỗi
lần trên loa phóng thanh đả đảo
Bảo Đại th́ chúng tôi đả đảo anh Y,
hoan hô Ngô đ́nh Diệm th́ chúng tôi hoan hô
chị Ư, đả đảo hoan hô được vài
lần th́ thầy Vinh biết được, thầy
tái mặt vội vàng xé hai tờ giấy , các em
đừng có đùa nữa, nguy hiểm. Chúng
tôi mê lối giảng Việt Văn của thầy
Vinh, giọng Huế nhẹ và hiền, thầy dáng người
ốm và cao, giảng bài rất hay lôi cuốn bọn
tôi trong lớp học nhất là các chuyện: Nhị
Thập Tứ Hiếu, chuyện Trê Cóc... Thầy
rất thương học tṛ, nhất là lớp tôi,
thầy là giáo sư chính, chúng tôi thương
thầy như một người anh, mỗi glần
tới giờ Việt Văn là chúng tôi chờ
thầy dạy xong, c̣n 10 phút thầy kể chuyện
đời xưa, đến khi tiếng kẽng do ông
Cai trường gơ một tiếng Kẹng. th́ câu
chuyện đến hồi hấp dẫn và bắt
buột phải chấm dứt để lần sau
kể tiếp, trong cái nuối tiếc chờ đợi
đến giờ Việt Văn sau, do đó giờ
Việt Văn lúc nào cũng đầy đủ không
thiếu một tṛ. Rồi
một buổi sáng, thầy Vinh đang kể
chuyện cho chúng tôi nghe, những người Cảnh
Sát ập vào bắt thầy v́ tội thầy
hoạt động cho Việt Minh Cọng Sản, tôi
không làm sao quên được nét mặt buồn
buồn của thầy nh́n chúng tôi, trong đám
học tṛ có đứa đă khóc, tôi giận quá v́
Cảnh Sát đă bắt thầy tôi, tôi không biết
làm sao, lấy cây viết máy, mở ống bôm
mực xịt vào sau lưng ông Cảnh Sát , ông
Cảnh Sát doạ bắt, tôi đâu có
sợ , v́ giận quá nên tôi có lời nói
thầm không đẹp với ông ta .
Từ ngày xa trường Phan châu Trinh, hơn 40 năm
qua tôi chỉ gặp lại được thầy
Ngọc, thầy Ṭng và thầy Ấm , những
lần gặp gỡ rồi lại chia tay, nhưng các
thầy vẫn c̣n đó, 10 năm, 20 năm sau và
nhiều năm sau nữa, một ngày nào đó tôi
vẫn hy vọng sẽ gặp lại lần thứ
hai, nhưng có một người thầy như
một người mẹ, tôi gặp một lần
rồi Người ra đi vĩnh viễn. Mùa
Phật Đản năm 2000, tôi và gia đ́nh đi chùa
KHÁNH ANH lễ Phật, chùa Khánh Anh nằm ở
ngoại ô Paris, nói là chùa nhưng nó không giống như
những chùa ở quê ḿnh, đến đây chỉ
lễ bái cúng kiến và hội họp chính trị, tôi
không thích mấy. Mỗi lần nghĩ đến mái
chùa tôi lại nhớ câu thơ của ai đó : Mái
chùa ấp ủ hồn dân tộc , tôi không thể t́m
được những h́nh ảnh mái chùa xưa: chùa
Phổ Đà, chùa Nguyên Thuỷ Đà Nẵng; Từ Đàm,
Diệu Đế Huế xa rồi, tất cả đều
ch́m trong quá khứ mông lung. Tôi
không ngờ, cuộc đời có những cái bất
ngờ mà ḿnh không thể ngờ được, tôi
đă gặp lại Cô LIỄNG dạy Pháp Văn ngày
xưa, các bạn, ai đă học với Cô LIỄNG,
vẫn c̣n nhớ, Cô là một cô giáo hiền, linh
hoạt vui tính mà c̣n là một người mẹ
của chúng ḿnh. Cô không bao giờ la rầy
học tṛ, chỉ nhỏ nhẹ khuyên răng khi
tụi ḿnh phạm lỗi hay lười biếng
học hành, với Cô tụi ḿnh là học tṛ, là con
của Cô, thật sự Cô xem tụi ḿnh là con trong ḷng
cô giáo hiền. Ngày tôi gặp lại Cô, Cô đă già
lắm rồi, hai mẹ con nhận ra nhau trong mùi hương
thơm dịu dưới chân tượng Phật, Cô
lấy tay xoa đầu tôi, xoa đầu đứa
học tṛ ngỗ nghịch ngày xưa, Cô chỉ nói
được: Cô không ngờ . Cô khóc, có lẽ qua h́nh
ảnh của tôi, Cô đă sống lại thời làm
cô giáo ngày xưa , cũng giống như tôi bây
giờ, đang ngồi viết những ḍng chữ
nầy gởi đến Thầy Cô và các Bạn,
sống lại một thuở vàng son lưu luyến
đẹp nhất trong đời: Tuổi Học Tṛ.
Thời Dạy Học. Chia
tay Cô trong lời hẹn gặp lại, Không ngờ
hai tháng sau tôi t́m Cô th́ Cô đă bỏ tôi ra
đi vĩnh viễn, c̣n nỗi buồn nào hơn,
gặp lại có một lần là lần cuối
rồi xa ngàn đời. Cô
ơi! Người Thầy dạy Pháp Văn đầu
đời của con, mỗi mùa Phật Đản đến,
con sẽ về chùa Khánh Anh để thắp hương
tưởng niệm Cô, di ảnh và tro cốt của
Cô được thờ tại đây. Các bạn thân
mến, ai có dịp ghé qua Paris , t́m về thăm Cô,
thắp nén hương ḷng để dâng lên Người
Thầy thân mến. Tôi
măi mê về dĩ văng, triết lư củ khoai
lại đi lung tung, điều mà tôi muốn nói,
tất cả dĩ văng dù đẹp hay xấu, dù
sung sướng hay nhọc nhằn, dù vinh quang hay
tủi nhục, tất cả đều qua đi và
vẫn đẹp trong ḷng ta; là nhớ nhung, là kỷ
niệm, hồi tưởng lại để t́m
hạnh phúc cho mai sau. Đời
tôi lại một lần nữa đổi thay. T́nh
cờ tôi đem dịch Bằng tốt
nghiệp Hải Quân Ngành Cơ Khí
của tôi , Người dịch của
Toà dịch là Kỹ Sư Cơ Khí
, thế là tôi đi xin việc và
được một hăng nhận , sau
đó cho tôi học tu nghiệp một Sau
khi đọc triết lư củ khoai của tôi, không
hiểu các bạn nghĩ ǵ, đúng hay sai chuyện
không quan trọng, điều mà tôi thường nghĩ
đến: "Nếu tất cả sự thật hôm
nay là giấc mộng, sáng mai thức dậy thấy ḿnh
vẫn c̣n nằm trong nhà tù Cọng Sản thật
là một điều tiếc nuối, bởi v́ đó
chỉ là một giấc mơ, tại sao ta không mơ
một giấc mơ tuyệt đep". .. . Địa
chỉ của Chùa KHÁNH-ANH: |