KS Nguyễn Văn Phảy |
Cô
gái Huế năm xưa mười tám tuổi Má
hồng tươi, môi thắm, mũi dọc dừa Buổi
ban đầu gặp gỡ lắm ngẩn ngơ Tôi
trót đã nhìn cô nên ái ngại Tim
tôi đập ngập ngừng từng hơi thở Bởi
vì cô trao ánh mắt dịu hiền Bao
tháng ngày lòng ấp ủ triền miên Mang
gió thoảng hương xưa nàng tái ngộ Anh
vẫn biết yêu nhau là sẽ khổ Vì
đường đời có lắm lúc gian truân Đám
cưới mình vào độ tuổi thanh xuân Rồi
cách biệt ba năm trời đằng đẵng Mẹ
con thơ tháng ngày anh xa vắng Em
nhọc nhằn phải tần tảo nuôi con Tình
yêu em ôi thương nhớ vô vàn Và
ngày ấy anh trở về đoàn tụ Tình
đôi lứa mối tình đầy ấp ủ Trọn
lời thề Non Nước mãi tạc ghi Tìm
tự do đã cùng bước ra đi Vượt
biển cả đầy hiểm nguy tính mạng Sau
cơn mưa bầu trời xanh bừng sáng Phương
trời Tây bảo bọc cuộc đời mình Ta
vươn lên trong ánh nắng bình minh Thế
mới rõ tinh thần là quan trọng Thế
mới rõ Tình Yêu và Hy Vọng Mãi
trường tồn xây hạnh phúc tương lai Ta
bên nhau đi suốt đoạn đường dài Đời
sẽ đẹp và tình yêu bất diệt. Đức
quốc – Kỷ Niệm 40 Năm Đám Cưới
(01.1975-01.2015)
|