NGƯỜI EM GÁI HỒ TÂY

Em bé gái Hồ  Tây
Mắt em trong như gương
Tuổi chưa tròn mười lăm
Em đón khách bên đường
Tóc rối đôi vai gầy
Người em  gái Hồ  Tây
Bờ môi hồng nhợt nhạt
Ân cần em mời mọc
Trong em là Quê Hương
Đánh mất tuổi thơ ngây
Bóng  đèn đường vàng vọt
Em chợt thấy  xót xa
Trên bầu trời sâu thẵm
Ánh trăng soi lòng em
Như vết dao sắt bén
Cắt cuộc đời trinh trắng
Theo tiếng cười thâu đêm
Hồ Tây ôi Hồ Tây
Tôi đi giữa  đường thương
Mà môi tôi mím chặt
Mắt tôi mờ hơi sương

 

Hơn 20 năm lưu lạc
Tôi tò mò về thăm
Quê tôi chừ thế đó
Tôi đi từng bước thầm

 
Tôn Thất Phú Sĩ

 

trở lại