Từ
thuở xa xưa đă biết là
T́nh yêu không có tuổi phôi pha
Vừa 16 t́nh đầu thổn
thức
Đến 60 tim vẫn thiết tha
Ban
sơ 16 xinh như mộng
Hai đứa vu vơ bắt bướm
hồng
60 rồi trái tim rướm máu
T́nh buôn rơi trên lá sầu đông
Dù em có
đóng ngăn tim lại
T́nh xưa sẽ không chết đâu em
Có ǵ xa vắng từ sâu thẳm
Thiên thu muôn kiếp vẫn đi t́m
Anh
về gôm hết màu thương nhớ
Trả lại cho em tuổi dại khờ ...
Nếu chọn anh chọn t́nh thơ dại
Để cho em được măi tôn
thờ
T́nh
đă theo anh vạn nẽo đường
Đường về địa ngục
mà yêu thương
Đường lên tiên giới long lanh
nắng
Sưởi ấm cho hồn ngây ngất hương
Vậy
đó, t́nh yêu là thế đó
T́nh không biên giới không thời gian
Chừ em có khóc hay uất hận
T́nh vẫn êm đềm của thế gian
Thôi nhé
lặng im đừng nói nhiều
Qua rồi ngưỡng cửa của t́nh yêu
Nhạt nhoà son phấn em thua thiệt
Anh vẫn xa như áng mây chiều
Trời
vào xuân, Paris c̣n lạnh
Sợi tuyết bay tưởng tóc em dài
Anh đi trong giá băng ngày cũ
Lạnh thân gầy lạnh tím hồn anh
Có ai
khơi lại đống tro tàn
Xin em giữ hộ một đốm than
Thi vị cuộc t́nh em tưỡng mất
Loé lên ngọn lửa đẹp vô vàn
Tôn Thất
Phú Sĩ |