Chiều tàn trên sông Vàm Cỏ |
Đoạn Đường Chiến Binh: Sau 30/4 Việt thỉnh thoảng đi qua lại khúc sông nầy ..và ngẩm nghỉ nếu như LLĐN 99 không có và không kịp thời ngăn chặn việt cộng , th́ HQVNCH ra sao và chiến hạm không ra đi nhiều như thế và không biết ra sao khi bọn cộng sản kiểm soát được con sông nầy hoạc chỉ 1 hay 2 chiến hạm ch́m trên con sông nầy, th́ kể như các chiến hạm và thương thuyển bó tay và chịu ăn B40 của việt cộng. Thân
việtnauy
Hoàng
Xuân Bái Vào
những ngày đầu tháng tư, mặt trận
miền Trung đă vỡ, làn sóng người di tản
tràn ngập Sài G̣n. Vùng 4 tương đối vẫn
c̣n yên tĩnh. Sài G̣n mất chỉ c̣n là vấn đề
thời gian. Có tin chính phủ sẽ triệt thoái
về Vùng 4 để cố thủ. Có tin sắp đảo
chánh…vv… Tầm
nh́n của Đại Bàng Nhiệm
vụ: Tầm
hoạt động Vàm
Cỏ máu và lửa Bảy ngày đêm trôi qua, Tướng Việt cộng Lê đức Anh như ngồi trên đống lửa, cả 3 công trường 5, 7 và 9 dưới quyền của ông ta đều hoàn toàn bị vô hiệu hoá, không tiến được một buớc, mũi nhọn của mặt giáp công phía Tây Nam đă bị cùng. Đau thật, mang tiếng là quân đội nhân dân bách chiến bách thắng, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng mà phải bó gối ngồi đây, ho một tiếng lớn cũng không dám. Nhục thật !!! Đành phải nướng quân thôi. bất kể giá nào. Dù phải đẩy bao nhiêu lính vào tử địa cũng phải làm, mạng người đâu có sá ǵ so với sự nghiệp của “Bác vá Đảng”. Bộ tư lệnh Bắc quân quyết định “dụ địch vào trận địa pháo, tiêu diệt gọn các tàu địch, tạo điều kiện vượt sông, giải phóng Sài G̣n vây chặt hạm đội địch vào rọ.” Vào ngày 16 tháng 4, Đại tá Dơng đẫn đại bộ phận Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 đi giải tỏa áp lục địch trên kinh Thủ Thừa. Ông chọn những chiến đĩnh có hỏa lực mạnh nhất, những chiếc c̣n lại vẫn thay phiên nhau tuần tiểu trên sông Vàm Cỏ. Đôi h́nh vẫn như thường lệ. Toán tiền phong gồm những giang đĩnh gọn, nhanh, hỏa lực mạnh. Soái Đĩnh đi giữa sau đó là những quân vận đĩnh, pháo đĩnh đi đoạn hậu ..v.v… Đoàn tàu đi thật sát bờ, càng sát càng tốt, kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm trên sông dạy cho ông như vậy. Đoàn giang đĩnh di chuyển đúng đội h́nh, giữ khoảng cách đều đặn, truyền tin liên lạc tốt như đang diễn tập. Đ/Tá Dơng mĩm cười hài ḷng. Ông không biết là ông đang dẫn đoàn tàu đi vào trận địa pháo đang dương sẳn. Cách
Thủ Thừa chừng 5 cây số về hướng
Nam, ngay rạch Cần Đốt, khoảng một đại
đội Việt cộng đang tắm sông với
nhiệm vụ la lối, đùa giỡn càng lớn càng
tốt. Trên bờ trận địa pháo đă hờm
sẳn, thuyền ghe trưng dụng của dân đă
xong. B40, súng chống chiến xa, đại liên, trung liên
đă sẳn sàng.
Trên
soái đĩnh, Thượng sĩ Hiếu – cận
vệ, một đàn em thân tín nhất của Đ/Tá Dơng,
đă theo ông từ thuở ban đầu, thời ông c̣n
Trung úy – đặt ống ḍm quan sát bên kia bờ,
thấy nước bắn lên tung toé, đầu người
lố nhố. Lạ thật, đâu mà nhiều người
tắm thế trên một khúc sông không một xóm nhà này.
Thôi chết rồi, Việt cộng. Thượng sĩ
Hiếu chỉ tay về phía ấy và tŕnh báo với
Đ/Tá Dơng: “Ông Thầy, Việt cộng đang tắm. Bắc quân tháo chạy. Chiến trường từ từ dịu lại rồi im bặt. Đ/Tá Dơng ra lệnh đổ bộ, thu dọn chiến trường. Xác Bắc quân nằm la liệt. Vũ khí tịch thu: AK, súng trường nhiều như củi mục, 12 khẩu B40, 2 khẩu 12 ly 8, 4 khẩu 82 ly…Lực Lượng Đặc nhiệm 99 chỉ có 2 chiến đĩnh bị hư hại nhẹ và một số nhỏ chiến sĩ bị thương. Trận địa pháo của Bắc quân đă biến thành trận “Tẩu pháo”. Chúng đă ôm đầu máu vất súng mà chạy v́ đă không đánh giá đúng hoả lực và tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ giang đoàn trong Lưc Lương Đặc Nhiệm 99 dưới tài chỉ huy của Hải Quân Đại Tá Lê Hữu Dơng. Bắc quân điên tiết sau cuộc thảm bại hôm trước. Họ kéo quân đông hơn đến Rạch Cầu Đót, hỏa lực cũng mạnh hơn. LLĐN 99 lại đụng địch nặng nề ở đó. Chiếc pháo đĩnh chỉ huy của giang đoàn Ngăn Chận trúng 82 ly không giật trực xạ. Chỉ huy trưởng, Thiếu tá Phạm Ngọc Lộ thuộc khóa 12 và 3 nhân viên bị thương. Nhờ đi sát bờ nên chiến đĩnh đă kịp thời ủi băi, không ch́m dù tàu bị thủng lỗ. Đ/Tá Dơng cũng bị thương nhưng ông vẫn ở lại trên Soái đĩnh cho đến khi tàn cuộc. Những ngày sau đó, Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 đụng địch liên tục. Bắc quân vẫn không tiến được bước nào và cũng không gây thiệt hại nào đáng kể cho Lực Lượng nên chúng đổi chiến thuật, tạm ngưng giao chiến trên bờ. Đêm đêm, Bắc quân tung từng đợt người Nhái, lợi dụng lúc tối trời, tấn công các giang đĩnh nhưng với sự pḥng thủ chặc chẻ và đôi khi người Nhái ta phải cận chiến bằng dao găm. Người Nhái địch đă bị hạ sát nhiều. Ngày 23 tháng 4, trong tuyệt vọng, Bắc quân tung ra một cuộc tấn công “Thí chốt bắt xe” cuối cùng. Cấp chỉ huy của Bắc quân bắt đầu xài sinh mạng binh lính dưới quyền như xài bạc giả. Họ trưng dụng tất cả ghe thuyền của dân, chất đầy lính, ào ạt nhào ra tấn công, tính dùng chiến thuật “biển thuyền” để tràn ngập và triệt hạ LLĐN 99. Nhưng họ đă lầm, các chiến đĩnh đă hờm sẳn, phản pháo bằng tất cả các súng cơ hửu. Xác người lả tả. Ghe thuyền, chiếc th́ lật úp, chiếc th́ không người lái chạy ngổn ngang trên sông. Nhưng chết lớp này, lớp khác vẫn tiếp tục xông ra, nhiều như lá tre trong mùa băo lụt. Súng lớn, súng nhỏ của lực lượng bắn không xuể. Đ/Tá Dơng ra lệnh cho 2 chiếc Zippo, súng phóng hỏa đă nạp đầy xăng đặc, 4 pháo đĩnh hộ tống, ủi thẳng vào vị trí địch và phun lửa. Lưởi lửa phun ra dài cả trăm thước. Trong nháy mắt tất cả ghe thuyền địch đều bốc cháy, cả một vùng cây xanh gần bờ từ gốc tới ngọn cũng cháy rực, găy đổ, lửa bốc cao, khét lẹt. Từng lớp địch quân ở sát bờ sông ngă như sung rụng, dày đặc cả mặt nước. Lính trên bờ vẫn đầy nghẹt, kêu thét, chạy tán loạn. Pḥng tuyến địch vỡ. Cuộc tấn công tự sát thất bại. Bắc quân đă nướng bao nhiêu quân vào trận này. Đó là điều bí mật, chỉ có họ mới biết. Nỗi
ḷng Dù
ǵ đi nữa, lực lượng Đặc Nhiệm 99
cũng đă hoàn thành nhiệm vụ một cách
xuất sắc cho đến giờ thứ 25 của
cuộc chiến kéo dài trên 20 năm. Đ/Tá Dơng với tư
cách là tư lệnh LLĐN 99 đă có thể xác nhận
với Đô Đốc Cang một cách tự tin “An ninh
tốt” khi được hỏi về an ninh thủy
lộ Ḷng Tào, Soài Rạp trước giờ Hạm
đội ra khơi di tản.
Ḱnh
ngư nhỏ lệ Giây
phút này như kéo dài vô tận…. Đại úy Hải
ngập ngừng hỏi:“ Commandant dự tính sẽ
đi đâu ? ” Đ/Tá Dơng trả lời: “ Có lẽ
một ḥn đảo nào đó trên Thái B́nh Dương,
tao cũng không biết nữa, c̣n mày ?”. Ông vẫn có
thói quen gọi cấp dưới bằng “mày, tao”
một cách thân mật như anh em thâm t́nh. Đại úy
Hải trả lời : “Chắc tôi về Bến Tre
đi tu với mẹ tôi quá.”. Cuối
đời nh́n lại Ông
Dơng năm nay đă ngoài 65, đă về hưu sau 26 năm
làm việc trả nợ áo cơm cho người
bạn đồng minh bạc bẽo. Mỗi khi một
ḿnh trong đên vắng, ông không khỏi ngậm ngùi
nghĩ đến cuộc chiến cũ. Những
tiếng khóc la đau đớn, kinh hải “Trời
ơi” của chiến binh cộng sản vẫn ám
ảnh, quấy động trong giấc ngủ của
ông, sau đó ông thường chập chờn đến
sáng. Phải chi những tiếng kêu la đó là
những tiếng kêu la của bọn ngoại xâm không
cùng ḍng máu, không cùng tiếng nói chắc ḷng ông thanh
thản hơn nhiều… Rồi những khuôn mặt
bạn bè, những thuộc hạ cũ thân yêu
hiện về, kẻ c̣n, kéo lê kiếp sống tha hương
trên đất lạ hoặc sống nghèo khổ không
tương lai trên chính đất nước ḿnh, người
mất, mồ đă xanh cỏ… Ông nghĩ đến
họ, nước mắt lại tuôn trào ra. Rồi ông
lại nghĩ đến dân tộc đau khổ,
bất hạnh của ḿnh, kể cả những người
cầm súng phía bên kia đă từng đối địch
với ông. Nghĩ cho cùng, tất cả đều là
nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản. Ông
đă không thù hận họ như họ đă thù
hận ông một cách điên cuồng, v́ trong thâm tâm,
ông vẫn nghĩ đa số họ là những người
nông dân hiền lành, thật thà, chất phát đă
bị bọn cầm quyền Cộng sản cấy vào
những độc tố thù hận giai cấp đấu
tranh ..v.v.. Tên 26 năm lưu lạc xứ người,
ông luôn mang một tâm trạng buồn chán, lạc lơng,
không thể nào hội nhập vào xă hội mới. Ông
cũng không nghĩ đến chuyện gia nhập
Quốc tịch Mỹ, không màng đến chuyện an
cư lập nghiệp, tậu nhà, mua đất… Hoàng Xuân Bái K13 |