LỜI TỪ GIĂ

Bà quả phụ HQ Trương Văn Việt

Đă qua hơn 33 năm đồng hành thăng trầm gian khó, buồn vui, nụ  cười, nước mắt cùng nhau, giờ đây thời gian đă khép lại giữa anh và em trong cuộc sống tạm này, một nơi mà dường như ai cũng muốn níu kéo, vừa thức dậy sau một đêm vắng anh, quanh quẩn trong nhà với không gian vắng lặng. Hồi tưởng viết lại trong nhật kư bệnh viết cho anh với những ngày đầu mới nhận hung tin…

Anh với em đă cùng nhau đi trên con đường thật dài, dài như năm tháng của đời người, nhưng lại thật ngắn, ngắn như một khúc phim vừa mới qua. Ngày lại ngày vẫn cứ tiếp diễn buồn vui theo năm tháng cứ thế mà trôi đi…Rồi những lần tưởng như xa lạ, những lần tưởng như mất mát…những lần như điệp khúc hoà hợp…những lần réo rắt… những lần câm nín… những lần thổn thức … những lần băng giá… nhưng vẫn là không rời xa nhau được, như một mối dây kết hợp chúng ta lại bên nhau bởi cái duyên và cột chúng ta lại trong T́nh Vợ chồng.

Hôm nay ngồi đây cùng một vị trí trong căn nhà thân thương này, nhưng anh đang ở đâu? Bao kỷ niệm vẫn quẩn quanh, vẫn theo thói quen thường ngày sáng thức dậy nghe tiếng alam là lúc phải cho anh uống thuốc, hôm qua đi làm giấy tờ chuẩn bị công việc cho anh, con cái nói, về chở mấy nhỏ đi ăn trưa, nhưng cứ vẫn buột miệng thốt lên: “Ai ở nhà trông bố” các con ngồi lắc đầu… đi đâu h́nh ảnh vẫn c̣n đeo bám.

Sáng nay thức dậy ngoài hiên nghe tiếng kêu, âm thanh của đàn qụa đen văng vẳng, tiếng kêu xé ḷng như vẫn c̣n lưu luyến, rồi đây trong những tháng ngày c̣n lại, biết ai để than thở, biết ai để vai ấp tựa đầu, biết ai để tâm sự …

Anh giống như một người cha , người anh và là một người chồng để cho em nương tựa, anh tốt với tất cả mọi người không biết có phải trừ em không…? Hay là em mong muốn quá hoàn hảo…? Một chút dỗi hờn thôi!  

Màn đêm buông xuống, trong cái tịch liêu, cô quạnh, với nhang khói toả lan trong không gian vắng lặng với mùi hương quyện vào chỉ c̣n lại di ảnh anh ở đó, ngày đầu mất anh vẫn như thói quen dậy lau chùi vệ sinh và cho thuốc, bây giờ thật trống trải và thiếu vắng  

Thôi giờ chia tay sắp đến anh có chốn của anh, em lại về với ḍng đời trôi chảy, tháng ngày c̣n lại mong con đường em đi, tiếp tục để sống mang thêm chút ư nghĩa.

Thời gian nào rồi cũng sẽ phôi phai, nhưng trong khoảnh khắc này ai cũng chẳng thoát ra được, em đă đọc ở đâu đó câu:
“Nếu hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời bạn, đừng buồn, v́ ngày mai sẽ chẳng thể nào tệ hơn được nữa” để an ủi cho chính ḿnh.

Rồi ta sẽ gặp lại nhau trong một thế giới an vui hơn nhé anh!  

Vá víu chút mảnh đời…

qua một khúc…

dứt một đoạn…

lật qua trang…

đời dong duổi thôi th́ ngơi nghỉ…

Đêm vắng viết về anh,

Giă từ anh 

Vicatvu.

(Viết xong July 18, 2019)  

Trở lại