Hoàng Phủ Ngọc Tường & những lời thú tội… Hữu Nguyên Phỏng vấn bên bờ sông Hương… |
||
Tưởng niệm 50
năm Thảm sát Mậu Thân 68… thẫn thờ
một ḿnh một bóng bên ḍng Hương Giang, để
nghe ḷng ḿnh xót xa với những vần thơ ai oán: Năm mươi năm lệ vẫn rơi Bỗng nhiên thấy
một người đàn bà, đẩy một
chiếc xe lăn, trên xe có người ngồi…
Cả người ngồi lẫn người đẩy,
sắc thái đều tiều tuỵ, vẻ mặt
trầm luân, u ám, nặng phần quỷ mỵ, nhưng
sát khí toả ra dàn dụa… khiến ếch nhái im
tiếng, cây cỏ hết xào xạc… Bàng hoàng nh́n
kỹ, nộ khí xung thiên… Hoá ra trước mặt là
Đệ nhất Đao phủ Mậu thân 68 Hoàng
Phủ Ngọc Tường và Lâm Thị Mỹ
Dạ… Sau đây là những lời trao đổi
giữa người viết với HPNT… trong khi LTMD th́
bất động, không nói một lời, gương
mặt lạnh lùng như tượng đá phủ sương
mỏng, phong vận lạnh lùng tựa băng giá mùa
đông… HỎI: Ông
Hoàng Phủ Ngọc Tường, trong dịp Tết
Mậu Thân 68, hàng trăm người Huế trong đó
có nhiều người với đầy đủ tên
họ, kể cả bạn hữu của ông, xác
nhận ông và em trai Hoàng Phủ Ngọc Phan, đều
có mặt ở Huế và trực tiếp gây nên
những tội ác ghê rợn nhất thế kỷ. (
xin click vô đây coi chi tiết) Vậy mà trong lá thư
“Lời cuối cho câu
chuyện quá buồn” , ông nói trong dịp Mậu Thân 68, ông không
có mặt ở Huế, v́ ông “được giao
nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền
phương- địa đạo Khe Trái (Thuộc
huyện Hương Trà- tỉnh Thừa Thiên)- để
đón các vị trong Liên Minh Các Lực Lượng Dân
Tộc Dân Chủ Và Ḥa B́nh Thành Phố Huế như
Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn
Đoá, ông Tôn Thất Dương Tiềm… lên
chiến khu” . Điều này đúng
hay sai? HPNT:
Tôi nói vậy tất nhiên là sai. HỎI:
Sai như thế nào, sai ở chỗ nào? HPNT:
Nếu ai tinh ư một chút sẽ thấy mấy cái sai.
Thứ nhất, khi mở
cuộc “Tổng Công Kích Mậu Thân 68”, CS chúng tôi
đă dốc toàn lực để đánh chiếm
Miền Nam. V́ vậy, không khi nào CS lại chấp
nhận để những nhân vật ṇng cốt và
quan trọng, am tường mọi kẻ thù ở
Huế như tôi, không có mặt ở Huế. Các ông nên
hiểu, đón đưa những vị đó lên
chiến khu, mấy đứa giao liên ai làm chả
được, tại sao phải tôi??? Nên nhớ, chính
tôi là người đă viết, đă đọc thu băng
lời hiệu triệu kêu gọi đồng bào
Huế nổi dậy theo cách mạng, th́ lẽ
đương nhiên, tôi phải có mặt tại
Huế. Thứ hai,
mục đích của “Tổng Công Kích Mậu Thân
68” là “Tiến lên toàn thắng ắt về ta” như
Hồ Chí Minh đă kêu gọi. Như vậy ai ai cũng
tin chắc, việc tấn công rồi giải phóng thành
phố Huế là lẽ tất nhiên. Trong chiều hướng
đó, các vị trong Liên
Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Ḥa
B́nh Thành Phố Huế như Hoà thượng Thích
Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đoá, ông Tôn Thất Dương
Tiềm…
đều phải có bổn phận ở lại
Huế để cùng thành lập chính quyền cách
mạng, chứ làm ǵ có chuyện dự
định đưa họ lên chiến khu mà
phải đưa với đón. Đồng ư,
chuyện những vị đó lên chiến khu và
được đưa về Bắc là có, nhưng
đó là chuyện sau này chỉ được đặt
ra khi việc đánh chiếm Huế bị thất
bại. Chứ khi chuẩn bị Tổng Công Kích
để chiếm Huế, th́ không
một ai có kế hoạch đưa những vị
đó lên chiến khu. Thứ ba, trong suốt
nửa thế kỷ qua, chính Hoàng Phủ Ngọc Phan,
em ruột tôi, là người đă trực tiếp gây
ra không biết bao nhiêu tội ác tại Huế trong
dịp Tết Mậu Thân 68 mà nhiều người
đă chứng kiến và y cũng không hề chối căi,
nhưng y đă không bao giờ lên tiếng xác nhận
anh của hắn: HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG KHÔNG
HỀ CÓ MẶT TẠI HUẾ TRONG MẬU THÂN 68, như
tôi mong muốn. HỎI:
Ông có yêu cầu HP Ngọc Phan làm điều đó không? HPNT:
Tất nhiên là có. Mà dù tôi không yêu cầu đi
nữa, HPNP cũng phải giúp tôi chuyện đó
mới phải. Vậy mà hắn nhất định không
giúp tôi. HỎI:
Giúp ông bằng cách nói dối? HPNT:
Đă đi theo VC th́ ai chả nói dối. Nói dối là
đạo đức cách mạng của người
CS, khi cần phải bảo vệ đảng, bảo
vệ nhà nước chuyên chính vô sản. Người
Việt ḿnh ai mà chả biết câu “nói dối như
Vẹm”… HỎI:
Rất nhiều bằng hữu, thân nhân ruột
thịt của ông, cũng im lặng, không chịu nói
dối để bênh vực ông? HPNT:
Đúng vậy. Đó mới là điều tệ
hại, chứng tỏ SỰ THẬT: TÔI ĐĂ ĐẾN
HUẾ VÀ GÂY TỘI ÁC TẠI HUẾ TRONG DỊP
MẬU THÂN 68. HỎI:
Sau khi lá thư “Lời cuối cho câu
chuyện quá buồn” của ông được phổ
biến, nhiều đài, báo trong và ngoài nước
đưa tin: “Hoàng Phủ
Ngọc Tường thú nhận: thủ phạm
vụ thảm sát Mậu Thân là quân nổi dậy
CSVN” . Ông nghĩ sao về điều này? HPNT:
Sự thật, ai ai cũng biết, không hề có “quân
nổi dậy đi theo CSVN” trong Tết Mậu Thân,
cũng như trong suốt cuộc chiến tranh VN. V́
vậy, những chữ như “thú
nhận”, “xác nhận”, hay “thừa
nhận”… đều là mánh khoe tâm lư do VC chúng
tôi giật dây, để truyền thông báo chí tiếp
tay VC chúng tôi, đánh tráo sự giả dối “thủ phạm vụ thảm sát
Mậu Thân là quân nổi dậy CSVN” trở thành sự thật, nhằm
viết lại lịch sử. Đánh tráo như
vậy để chạy tội cho đường
lối “Chiến tranh Nhân
dân” mà Hồ Chí Minh và CSVN đă theo đuổi
kể từ khi thành lập vào năm 1930: Khủng bố đối
phương bằng việc thảm sát tối đa thường
dân vô tội. HỎI:
Trong tác phẩm “Tội
ác và H́nh phạt”, Dostoyevsky khẳng định:
“Một kẻ có lương
tâm, ngay khi toan tính giết người, y đă bị
chính lương tâm trừng phạt. Và sau khi gây
tội ác, y sẽ tiếp tục chịu đựng
sự trừng phạt đó, cho đến khi lương
tâm chiến thắng, y chấp nhận THÚ TỘI để
được giải thoát, dù phải tù tội”.
Riêng ông, sau nửa thế kỷ gây tội ác, đến
nay 81 tuổi, sắp vĩnh biệt cơi đời, ông
vẫn né tránh, quanh co và dối trá qua lá thư “Lời cuối cho câu chuyện quá
buồn” . Phải chăng, ông không có lương
tâm? HPNT: Tôi có lương
tâm chứ. Khổng Tử đă nói, “Nhân
chi sơ tính bổn thiện”. Con người sinh
ra ai cũng thiện lương. Nhưng… đó là lúc
tôi đẻ ra. C̣n từ khi đi theo VC, lương tâm
của tôi đă khô héo và thui chột mất rồi. Mà
đâu chỉ có riêng tôi. Xưa nay, ai đi theo VC
chả đánh mất lương tâm? Càng trí thức
khoa bảng bao nhiêu, khi đi theo VC, họ càng dễ dàng
đánh mất lương tâm bấy nhiêu. Giống như
con cá càng tinh ranh, khoẻ mạnh, chúng càng dễ giành
được mồi câu, nên trí thức khoa bảng càng
dễ chết v́ cái bả VC là vậy. Và đó là bi
kịch lớn nhất cho những trí thức VC,
dại dột bán linh hồn cho quỷ Đỏ VC. HỎI: Nói vậy có nghĩa,
kể từ khi đi theo VC, ông đă đánh mất lương
tâm? HPNT: Đúng thế. HỎI: Vậy tất
cả sự đau khổ, chịu đựng… trên gương
mặt, trong ánh mắt… của ông suốt mấy
chục năm qua, không phải bắt nguồn từ lương
tâm, th́ bắt nguồn từ đâu? HPNT: Sự đau
khổ chịu đựng của tôi bắt nguồn…
từ việc tôi phải chịu đựng, phải
đối phó với sự căm hờn, nguyền
rủa, khinh bỉ, ghẻ lạnh, né tránh… của
những người chung quanh tôi, nhất là của
bằng hữu, thân nhân, trong đó có vợ con tôi VÀ
CHÍNH BẢN THÂN TÔI! HỎI: ??? HPNT: Ông ngạc nhiên?
Chẳng có ǵ là ngạc nhiên cả, v́ không ai biết
rơ những tội ác kinh tâm động phách mà tôi
đă phạm trong Mậu Thân 68 bằng bằng
hữu, thân nhân của tôi, trong đó có thằng em
trai Hoàng Phủ Ngọc Tường, có vợ con tôi VÀ
CHÍNH BẢN THÂN TÔI! Chính sự căm hờn,
nguyền rủa, khinh bỉ, ghẻ lạnh, né tránh…
của HỌ đă khiến tôi vô cùng đau đớn
suốt nửa thế kỷ qua. HỎI: Và đó là lư
do, lá thư “Lời cuối cho câu
chuyện quá buồn” của ông đă mở đầu: “Tôi đọc cho con gái chép một bài
viết nhỏ này xin gửi tới bà con bạn bè
thương mến, những ai yêu mến, quen biết và
quan tâm đến tôi”. HPNT: Đúng vậy! Lá
thư “Lời cuối cho câu
chuyện quá buồn” của tôi là để dành cho HỌ!
HỎI: Ông muốn thanh
minh thanh nga với họ? HPNT: Không! Tôi muốn
tiếp tục LỪA DỐI HỌ, BƯNG BÍT TỘI
ÁC CỦA TÔI, bằng sự ma mănh của xảo ngôn
nguỵ ngữ, bằng những mánh khoé đểu
giả của kẻ nguỵ trí thức… mà tôi đă
học hỏi được của người CS. HỎI: Ông nói, “chính
sự căm hờn, nguyền rủa, khinh bỉ,
ghẻ lạnh, né tránh… của những người
chung quanh” ông, “nhất
là của bằng hữu, thân nhân, trong đó có vợ
con” ông, đă làm ông đau khổ, chịu đựng
trong suốt nửa thế kỷ qua? HPNT: Đúng vậy!
Mỗi khi nh́n vào ánh mắt của HỌ, ngay cả
khi nghe họ cười nói, ca ngợi tôi… tôi đều
đau khổ nhận ra trong ánh mắt đó, trong
tiếng cười và những lời ca ngợi đó,
tất cả tội ác của tôi và sự khinh bỉ,
ghê tởm của HỌ dành cho tôi… cho dù chính HỌ,
v́ đi theo VC, cũng độc ác đểu cáng và
tội lỗi không kém ǵ tôi. HỎI: Ngay cả vợ
con ông và CHÍNH BẢN THÂN ÔNG cũng căm hờn,
nguyền rủa, khinh bỉ, ghẻ lạnh, né tránh…
ông? HPNT: Đúng! Càng
gần gũi thân thiết với tôi, HỌ càng
biết rơ tội ác tôi gây ra, nên sự căm hờn,
nguyền rủa, khinh bỉ, ghẻ lạnh, né tránh…
tôi càng khủng khiếp. Mỗi ngày, mỗi giờ, TÔI
đều bị HỌ và CHÍNH TÔI tra tấn. Thậm
chí… HỎI: Thậm chí??? HPNT: Thậm chí… ngay
cả sự tàn tật của thân thể tôi trong
suốt mấy chục năm qua, với người khác
chỉ là chuyện chẳng may; nhưng với sự tàn
tật của tôi, HỌ và tôi đều không tránh
khỏi sự ám ảnh, coi đó là sự trừng
phạt của Thượng đế dành cho tôi. HỎI: Ông có bao giờ
cảm thấy xấu hổ, thấy nhục nhă khi nghĩ
đó là sự trừng phạt của Thượng
đế? HPNT: Tôi thấy
xấu hổ, nhục nhă v́ tội ác tôi gây ra,
chứ không phải v́ sự trừng phạt. Như ai
đó đă nói rất đúng, “It
is the crime that causes the shame, and not the punishment”. HỎI: Người Anh có
câu, “Tất cả
những kẻ gây tội ác, khi bước tới giá
treo cổ, đều trở thành kẻ đạo
đức giả” (All criminals turn preachers under the
gallows). Ông có thấy ḿnh trở thành kẻ đạo
đức giả khi viết lá thư “Lời cuối cho câu
chuyện quá buồn” của ông? HPNT: Đúng! Tôi
muốn giả vờ ân hận, giả vờ nhận
tội nói dối, để che đậy tội ác
giết người của tôi. Làm vậy để
đánh lừa những người thân yêu của tôi,
trong đó có con gái tôi, người đầu tiên tôi
đọc cho viết lá thư “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn” của tôi…
|
||