Tùy bút NHỮNG NGÀY VUI XƯA Để tưởng nhớ luật sư Nguyễn Ngọc Hải Điệp Mỹ Linh |
Luật sư Nguyễn
Ngọc Hải và Điệp Mỹ Linh trong đêm ra
mắt tác phẩm Bước Chân Non tại Hyatt
Regency Houston West. Điệp Mỹ Linh Nhận được email
của anh Đỗ Kim Bảng – cựu sĩ quan
Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa – báo tin luật sư
Nguyễn Ngọc Hải qua đời, tôi ngồi
bất động! Trong nỗi ngậm ngùi, tôi tưởng
như có thể thấy lại được h́nh
ảnh anh Hải với Acoustic Guitar và
giọng hát nồng nàn trong những ca khúc mang t́nh
tự dân tộc. Đôi khi anh Hải cùng luật sư
Nguyễn Tiến Đạt song ca những ca khúc vui tươi
mà ban AVT đă một thời chinh phục khán thính
giả của Saigon “xưa”. Những ngày vui xưa của
nhóm người Việt Nam tỵ nạn cộng
sản tại Houston là thời điểm cuối
thập niên 70 đến cuối thập niên 80. Tôi không nhớ bắt đầu
từ lúc nào/tại nhà ai và vị nào là nhân vật
khởi xướng những buổi họp mặt
cuối tuần. Tôi chỉ nhớ những buổi sinh
hoạt văn nghệ đầu tiên mà tôi tham dự,
được tổ chức tại nhà anh chị
Hải, có thức ăn ngon và văn nghệ “cây nhà
lá vườn”. Anh chị Hải dành một pḥng riêng,
trên lầu, được trang trí như một hư
viện thu hẹp; chỉ dành cho nam nữ nghệ sĩ
không chuyên nghiệp tại Houston “tŕnh diễn”. Hầu như trong các buổi
“tŕnh diễn” chỉ có anh Hải – đàn Acoustic
Guitar/Keyboard – và luật sư Nguyễn Tiến
Đạt, đàn Acoustic Guitar, là hai nhân
vật chính; c̣n những nghệ sĩ không chuyên
nghiệp khác, chỉ khi nào được yêu cầu
mới dám cầm micro. Sau khi cầm micro,
người hát chỉ cần cho anh Hải biết “tông”
và nhịp của bản nhạc là anh Hải đệm Guitar để
vị đó hát. Chỉ một thời gian sau,
tôi không nhớ ai đề nghị hoặc lư do nào,
những buổi tŕnh diễn văn nghệ “bỏ túi”
được luân lưu trong nhóm nghệ sĩ không
chuyên nghiệp. Tôi chỉ nhớ, dường như nơi
đầu tiên, sau khi nhóm nghệ sĩ không chuyên
nghiệp rời tư thất của anh chị Hải
là căn pḥng trên lầu của pḥng mạch bác sĩ
Nguyễn Đ́nh Phùng; về sau, các buổi họp
mặt được dời về tư thất
của bác sĩ Nguyễn Đ́nh Phùng và nhà văn
Mặc Bích; tư thất của bác sĩ Bữu Châu và
dược sĩ Hạnh Phước; tư thất
của bác sĩ và bà Chu Bá Bằng; tư thất
của bác sĩ và bà Trần Văn Thuần; tư
thất của cựu Hải Quân trung tá Hồ Quang Minh
và Điệp Mỹ Linh; và vài địa điểm
khác mà tôi không thể nhớ được. Thời điểm đó chưa
có nhiều tiệm ăn hoặc chợ Việt Nam;
chỉ có chợ Tàu dưới Downtown mà cũng
chẳng có nhiều thực phẩm Á Đông; do đó,
mỗi khi họp mặt tại nhà ai th́ “bà chủ nhà”
phải nấu thức ăn đăi bạn hữu
chứ không thể đặt mua như bây giờ. Riêng
tôi, phải đến tư thất của tiến sĩ
kiêm nhà thơ Huy Lực Bùi Tiến Khôi để
nhờ phu nhân của nhà thơ chỉ cách đúc bánh
cuốn. Trong những buổi họp
mặt cuối tuần, luật sư Nguyễn Ngọc
Hải đàn Acoustic Guitar, bác sĩ Nguyễn
Đ́nh Phùng hoặc bác sĩ Bửu Châu đàn Keyboard cho
“ca sĩ” hát. Chị Hoàng Nga – phu nhân của nha sĩ
Trần Nam Hải và cũng là cháu gọi nhạc sĩ
Hoàng Thi Thơ bằng Chú – có thể được
xem như giọng ca chính; v́ giọng của Chị
trong, ngân dài và Chị hát rất đúng nhịp.
Tiếng hát của một vị nữ lưu khác, phu
nhân của bác sĩ Chu Bá Bằng, cũng không kém
tuyệt vời. Nếu phu nhân của bác sĩ
Chu Bá Bằng và chị Hoàng Nga có thể đại
diện cho bên nữ th́ bên nam anh Hải là nhân vật
chính. Anh Hải – với giọng ténor cao
vút – vừa đệm Guitar vừa tŕnh bày
những ca khúc rất khó hát như Vọng Ngày
Xanh/Chiều Tà/Ḥn Vọng Phu/T́nh Quê Hương… Riêng Điệp Mỹ Linh –
v́ chưa ai biết tôi từng chơi Accordéon –
thỉnh thoảng cũng bị yêu cầu hát. Tôi thường
hát những t́nh khúc lăng mạn và buồn. Một hôm, muốn thay đổi
không khí buổi họp mặt, anh Bửu Châu mở băng
nhạc ngoại quốc và ngỏ lời: Nếu
cặp nào muốn nhảy, cứ tự nhiên, mời ra
“sàn nhảy”. Chưa cặp nào dám ra “sàn
nhảy” cả. Bất ngờ nghe băng nhạc phát
ra điệu Valse quen thuộc, tôi lặng người;
v́ ḍng nhạc đang ray rứt hồn tôi! Giữa khi
đang bị niềm xúc động dâng đầy, tôi
nghe giọng Huế: -Răng chị Điệp
Mỹ Linh buồn dữ rứa? Giật ḿnh, nhận ra anh
Bửu Châu, tôi lúng túng đáp: -Dạ…dạ…thưa anh,
nghe nhạc khúc Étoile des Neiges em…chịu
không được! -Tại răng rứa? Tôi im lặng, không thể
giải thích. Anh Bửu Châu nh́n Minh, như ngầm
hỏi. Minh đáp: -Bài này hồi xưa bà xă
của Minh thường đàn; bây giờ nghe lại bà
ấy bị xúc động! -Rứa chị Điệp
Mỹ Linh chơi đàn chi? -Accordéon. Anh Bửu Châu reo lên: -Ui chao! Rứa th́ mời
chị đàn cho vui. Minh đáp không thật: -Năm 75, rời Saigon gấp
quá, chúng tôi không thể đem theo cây đàn. Không ngờ bác sĩ Hồ Vương
Minh đứng cạnh, đề nghị: -Con tôi học Accordéon.
Nhà tôi gần đây. Tôi về đem Accordéon tới,
chị Điệp Mỹ Linh đàn,
nha! Khi anh Hồ Vương Minh
đem Accordéon đến, tôi nhờ anh
để ngoài sân sau, cạnh hồ bơi. Nơi đây
vắng người, tôi đàn lại xem tôi c̣n
nhớ được bao nhiêu phần trăm – trước
khi tôi đàn cho bạn hữu cùng nghe. Không ngờ, sau khi tôi đem
Accordéon vào lại pḥng khách, anh Bửu Châu và anh
Hải đề nghị cả hai anh sẽ cùng tôi
hợp tấu nhạc khúc Étoile des Neiges. Thật t́nh, tôi vừa đàn
vừa…run; v́ bỏ đàn lâu quá tôi cứ ngại
sẽ bị lỗi nhịp. Và tôi không chắc là tôi
có thể nhớ trọn bài. Thế mà mọi việc
đều êm xuôi. Năm 1987, tôi ra mắt
tập truyện Bước Chân Non tại Hyatt Regency
Houston West, góc đường Highway 6 và I-10. Tôi nhờ
anh Hải phụ trách phần văn nghệ. Buổi ra mắt tác phẩm Bước
Chân Non được tổ chức tại pḥng khánh
tiết chính của Hyatt Regency và được đặt
dưới sự “điều động” của
tiến sĩ Dương Đức Nhự – cựu giáo
sư đại học Văn Khoa Saigon – và sự
giới thiệu của các diễn giả như:
Luật sư Dương Như Nguyện, giáo sư
Luật tại University of Denver; nhà văn Nguyễn Văn
Sâm, cựu giáo sư đại học Văn Khoa Saigon;
giáo sư Trần Đ́nh Vinh, nguyên giáo sư đại
học Khoa học Saigon. Trong khi quan khách kư tên lưu
niệm th́ tiếng Organ của anh Hải
rộn ràng trong những cung đàn vui. Khi anh Hải
chuyển sang t́nh khúc êm dịu, mọi người
vừa lắng nghe vừa “nhâm nhi” bánh ngọt
vừa thăm hỏi nhau. Lúc tiếng Bass của Organ trở
nên dồn dập th́ nhiều người cười tươi
và đôi vai “lắc lắc” một cách nhẹ nhàng. Không ngờ, sau buổi ra
mắt sách của Điệp Mỹ Linh, anh Bửu Châu
lâm trọng bệnh! Từ đó, các buổi họp
mặt cuối tuần không c̣n nữa. Trong những lần Câu
Lạc Bộ Luật Khoa – do luật sư Thiện Ư
Nguyễn Văn Thắng điều hành – họp
mặt, không có văn nghệ, tôi chỉ thấy anh
Nguyễn Ngọc Hải tham dự đôi lần.
Rồi thôi! Trong nhóm “nghệ sĩ không
chuyên nghiệp”, anh Bửu Châu là người đầu
tiên “bỏ cuộc chơi”. Tiếp đến là nha
sĩ Trần Nam Hải; rồi cựu Hải Quân Trung
tá Hồ Quang Minh; Luật sư Nguyễn Tiến Đạt…
và ai nữa? Tôi không thể nhớ được! Bây giờ, luật sư
Nguyễn Ngọc Hải – người bạn văn
nghệ đầy tài năng, đă một thời
đem niềm vui đến cho nhóm người Việt
ly hương tại thành phố Houston – cũng “ra
đi”! Mong rằng luật sư
Nguyễn Ngọc Hải, bác sĩ Bửu Châu, Hải
Quân trung tá Hồ Quang Minh, nha sĩ Trần Nam Hải và
luật sư Nguyễn Tiến Đạt sẽ
“gặp lại” nhau để cùng tiếc nhớ
những ngày vui xưa! Điệp Mỹ Linh https://www.diepmylinh.com/ |