Một Mẹ Nuôi Mười Con

Trần C. Trí

(Với bài “Hành Tŕnh Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đă nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương tŕnh tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay).  

*Năm nay là năm thứ 30 tôi ở Mỹ. Ngày ra đi trên một chiếc thuyền bằng một căn nhà nhỏ mà chất đầy 96 người, tôi chỉ một nách hai đứa con c̣n nhỏ dại, không biết sống nay chết mai, hay đi về nơi đâu. Chồng tôi chết trận chỉ vài tháng trước khi miền Nam mất vào tay cộng sản. Ba má tôi già yếu, chỉ biết dấu nước mắt nh́n con cháu trốn chế độ bạo tàn đi t́m tự do.  

Ngoài hai đứa con tôi, tài sản mà tôi mang theo chỉ là ḷng thương yêu quê hương và gia đ́nh tha thiết, và một kho tàng nhỏ ca dao tục ngữ mà má tôi truyền lại. Ở đâu, làm ǵ, gặp cảnh ngộ nào, tôi cũng chợt nhớ ra vài câu tục ngữ thích hợp với hoàn cảnh để được an ủi về mặt tinh thần. Tôi nhớ rơ từng câu má dạy, vào lúc nào, ở đâu, trong t́nh huống nào. Tựa hồ má vẫn đi theo tôi trên từng bước chân luân lạc của tôi trên xứ người.  

Định cư ở Mỹ mới được ba năm, tôi cũng chưa hoàn toàn ổn định cuộc sống để có thể gởi quà về gia đ́nh đều đặn và đầy đủ th́ tôi được tin má đă qua đời sau một cơn bạo bệnh nơi quê nhà. Trong nỗi đau buồn mất mẹ, tôi chợt nhớ đến câu má nói “Một mẹ già bằng ba con mọn”, khi má đang c̣n chăm sóc bà ngoại lúc ấy đang nằm một chỗ. Má c̣n có phước được chăm sóc bà ngoại cho đến khi ngoại qua đời. C̣n tôi vô phước chưa được một ngày báo hiếu, chăm lo cho má. Nhưng rồi tôi phải nuốt nước mắt nhớ thương, lo cho hai đứa con đang tuổi lớn, cần có tôi trong việc học hành, sinh hoạt hằng ngày.  

Vài tháng sau đó tôi may mắn đậu vào kỳ thi tuyển nhân viên chính phủ của một hăng bảo hiểm tai nạn lao động thuộc tiểu bang California. Cuộc sống trở nên dễ thở hơn cho tôi và hai cháu. Thời gian trôi qua dường như nhanh hơn. Rồi tôi lại nhận tin ba tôi mất, chấm dứt những ngày sống quạnh quẽ bên nhà không có má bên cạnh. Nước mắt tôi lúc này dường như khô cạn, tuy ḷng tôi xót xa thương ba, tưởng tượng đến giờ phút lâm chung buồn bă của ông không có tôi bên cạnh. Tôi lại nén đau buồn, lấy công việc và con cái làm vui.  

Ngày ngày tôi đi làm, bận bịu với công việc ở sở.Tối đến, tôi chia xẻ buồn vui với hai cháu về một ngày vừa qua. Thoắt một cái, con trai lớn của tôi là Thịnh tốt nghiệp đại học rồi vào quân đội Mỹ. Em gái của Thịnh, Hồng Sa, cũng học xong đại học hai năm sau đó và kiếm được việc làm ở một ngân hàng lớn trong vùng. Đó cũng là những năm cuối của tôi với công việc, v́ tôi đă sẵn sàng về hưu, hưởng giai đoạn thứ ba của cuộc sống.  

Lúc c̣n trẻ hơn, mỗi lần tôi nghe bạn bè hay người quen sắp về hưu, than thở về tuổi già đang kéo đến, tôi thường vui vẻ an ủi họ: “Nghĩ cho cùng, giai đoạn thứ ba của cuộc sống mới là giai đoạn có ư nghĩa nhất. Lúc c̣n trẻ th́ phải lo học hành ngày đêm, tiền bạc th́ chưa có.. Lúc trung niên đi làm lại phải có nhiều trách nhiệm khác, tuy có đồng ra đồng vào, nhưng lại phải lo cho con cái, không có th́ giờ nghĩ đến bản thân. Giai đoạn về hưu mới là giai đoạn sung sướng nhất. Không c̣n trách nhiệm nặng nề, chỉ mong có sức khoẻ và đừng quá thiếu thốn th́ thật ra đó mới là lúc thảnh thơi nhất.”  

Khuyên bảo người khác th́ hay lắm, nhưng đến lượt ḿnh sắp về hưu th́ tôi lại thấy những nỗi lo khác xuất hiện. Những nỗi lo này không nằm trong danh sách những điều tôi dùng để khuyên lơn người khác. Tôi lo không biết lương hưu có đủ cho tôi sống hằng ngày hay không. Tôi lo không biết phải ở đâu v́ căn chung cư hai pḥng ngủ mấy chục năm nay tôi thuê để sống với hai con sắp trở thành quá rộng và quá mắc, v́ Thịnh không c̣n ở nhà nữa, mà Hồng Sa lại đang rục rịch làm đám cưới với một anh kỹ sư, đă đánh tiếng đang t́m mua nhà riêng. Về việc này, tôi cũng rất buồn v́ Hồng Sa chỉ thản nhiên báo cho tôi biết là nó và Huy, anh kỹ sư mà nó đang hẹn ḥ, đang dự tính lấy nhau, chứ không xin phép xin tắc ǵ tôi hết. Tôi vẫn c̣n thuộc nằm ḷng câu má dạy “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.”Thật là mỉa mai đối với tôi trong lúc này. Tôi đem chuyện kể với cô bạn cùng sở và nhắc lại câu tục ngữ trên. Cô ta bật cười và bảo tôi không phải là người duy nhất đối diện với hoàn cảnh trớ trêu này. Cô ta c̣n thêm:

- Ở Mỹ này, một là bồ đừng xài ca dao tục ngữ ở bên Việt Nam nữa, hai là bồ phải sửa lại một chút mới xài được. Thí dụ nói như vầy chắc nghe có lư hơn: “Cha mẹ đặt đây, con ngồi đó!” Ha ha!  

Cô bạn nói đúng thật, nhưng tôi lại thấy cô ta cũng ác v́ có thể cười cợt khi tôi đang buồn muốn chết. Dù sao đi nữa,tôi cũng thầm mong Hồng Sa sẽ mời tôi cùng ở với vợ chồng nó sau này. Với ư nghĩ thầm kín đó, tôi lại nhớ đến câu tục ngữ má nói ngày xưa “Sống mỗi người mỗi nhà, chết mỗi người mỗi mồ.” Buồn cười là ngay lúc ấy tôi không muốn tin má nữa.. Tôi nghĩ câu tục ngữ đó nghe có vẻ ích kỷ quá. Nếu ai cũng sống riêng rẽ th́ lấy ai lo cho ai lúc tối lửa tắt đèn, lúc đau ốm bệnh hoạn? Ông bà ngày xưa dạy dỗ những thế hệ sau qua ca dao tục ngữ chắc cũng có lúc sai lầm chứ chẳng lẽ lúc nào cũng đúng cả?  

Không riêng ǵ má tôi ngày xưa mà bây giờ mấy ông già bà cả ở Mỹ cũng c̣n thích dùng tục ngữ trong lúc tṛ chuyện lắm. Chẳng hạn như chuyện anh bạn tôi có thằng cháu vừa ở Việt Nam qua định cư. Khác với những đợt định cư của thuyền nhân như tôi các đây vài thập kỷ, ra đi với hai bàn tay trắng, nhiều người ở Việt Nam qua sau này có mang theo ít nhiều tài sản dành dụm được từ bên nhà sang. Bà nội của anh chàng mới ở ViệtNam qua này, biết đứa cháu có rủng rỉnh ít tiền, khuyên bảo:

- Cháu nên t́m một căn nhà nhỏ mà mua đi. An cư mới lạc nghiệp được, cháu ạ!  

Anh bạn tôi xen vào:

- Cô ơi, cháu phải xin lỗi cô trước, nhưng quan niệm an cư lạc nghiệp bây giờ đă lỗi thời rồi, nhất là ở Mỹ. Ở đây ai cũng phải kiếm một cái job trước, ổn định công việc một thời gian rồi mới thuê hay mua nhà ở gần chỗ làm. Bây giờ th́ phải nói “lạc nghiệp rồi hăy an cư” mới thích hợp, cô ạ.  

Bà cụ hứ to một tiếng, liếc anh một cái rơ dài:

- Anh ăn nói hay ho nhỉ! “Áo mặc sao qua khỏi đầu”, anh biết chưa?  

Nhà anh bạn tôi là người Bắc. Các cụ miền Bắc lúc nào nói cũng đậm đà, sâu sắc. Chẳng thế mà má tôi, vốn là người Nam, vẫn thường khen các cụ, dạy tôi câu tục ngữ thật độc đáo: “Nói ở đây, chết cây Hà Nội.” Má tôi giảng: “Các cụ miền Bắc ăn nói thâm thuư lắm. Nhiều khi c̣n cay độc nữa. Chẳng thế mà ở một nơi thật xa Hà Nội, các cụ có thể nói một câu khiến cho cây cối ở măi tận Hà Nội chết hết!”  

Nhưng chẳng có câu tục ngữ ca dao nào giúp tôi giữ vững tinh thần trong lúc đó được. Sau khi hoàn tất các giấy tờ về hưu, tôi ngậm ngùi từ giă đồng nghiệp trong buổi tiệc dành riêng cho tôi. Hai mươi mấy năm gắn bó với chỗ làm, bảo sao tôi không buồn cho được. Nhưng tôi phải tiến về phía trước trong giai đoạn thứ ba của cuộc sống, giai đoạn mà tôi vẫn thường rao giảng với mọi người là phần đời đẹp nhất trong mỗi chúng ta. Hiềm một nỗi là ngay lúc bắt đầu giai đoạn này cũng là lúc tôi cảm thấy hụt hẫng nhất. Lương hưu của tôi khá khiêm tốn, vắt mũi cũng chỉ vừa đút miệng. Lúc này lại là lúc giá bất động sản trong vùng đang lên cao. Mua hay thuê ǵtrong thời gian hiện tại cũng là một nan đề. Khi c̣n đi làm, lương của tôi dư trả tiền thuê nhà và trang trải những chi tiêu khác. Nay đồng lương hưu không c̣n làm cuộc sống của tôi thoải mái như trước. Nếu Hồng Sa c̣n độc thân thêm một thời gian nữa và phụ tiền nhà với tôi như lâu nay nó vẫn làm từ khi có việc th́ tôi không đến nỗi phải lo trước mắt. Ngặt một nỗi là nó đang tính chuyện lấy chồng và ra riêng.  

Một hôm, tôi đánh bạo ḍ ư nó:

- Nay mai con lấy chồng , tụi con có bàn nhau về việc mua hay thuê nhà không?

Hồng Sa thủng thỉnh đáp:

- Dạ, anh Huy và con cũng đang kiếm mua một cái condo đó má.

Tôi tiếp tục thăm ḍ:

- Chà, vậy th́ tụi con tính chuyện tiền down nhà ra sao? Nhà cửa bây giờ mắc mỏ lắm!

Hồng Sa hồn nhiên kể:

- Má biết không, anh Huy mới t́m được một dự án bất động sản dành cho những người trẻ tuổi mới đi làm như tụi con. Họ cho ḿnh down chỉ có 5% thôi nên tụi con sẽ lo liệu được.

Tôi vẫn chưa chịu ngưng:

-  Vậy th́ tiền nhà hằng tháng th́ sao?

Hồng Sa thản nhiên nói:

- Tụi con đứa nào cũng có việc làm, chắc không phải lo đâu má.

Tới đây th́ tôi không úp mở hoài được nữa:

- C̣n má th́ con tính sao? Nay mai con ra riêng, cái apartment này hai pḥng, má ở sao cho hết? Mà má cũng đâu có trả tiền nổi nữa với lương hưu của má!

Hồng Sa nh́n tôi:

- Th́ má trả lại, đừng thuê nữa!

Tôi bắt đầu thấy nghẹn ngào:

- Rồi má biết ở đâu đây?

Đến đây th́ Hồng Sa đă hiểu ư tôi. Nó vội chặn đầu:

- Ư, má ở với tụi con không được đâu! Thấy kỳ lắm!

Tôi làm như không thấy ǵ là kỳ hết:

- Má có thể giúp con coi nhà coi cửa, nấu ăn cho tụi con. Có vườn tược ǵ má cũng chăm sóc cho tụi con luôn.

Hồng Sa bật cười:

- Bộ má quên là má vẫn thường nói với con câu bà ngoại dạy “Sống mỗi người mỗi nhà, chết mỗi người mỗi mồ” sao?

Ư cha! Bây giờ con gái tôi lại “tấn công” tôi bằng chính “vũ khí” của tôi trao truyền cho nó! Chẳng biết tự bao giờ, tôi đă bắt đầu thủ thỉ với các con tôi những câu ca dao tục ngữ của má tôi ngày xưa. Tôi rất tự hào rằng hai đứa con ḿnh nói sơi tiếng Việt ở xứ người. Đó là nhờ tôi chỉ dùng tiếng Việt trong nhà. Tôi hiểu rằng đằng sau mỗi ngôn ngữ luôn luôn có một nền văn hoá phong phú. V́ vậy tôi rất chăm chỉ truyền đạt những kiến thức văn hoá cho hai đứa con của ḿnh, trong đó có ca dao tục ngữ, bất cứ khi nào có cơ hội.

Nước mắt tôi bây giờ chỉ chực trào ra, nhưng tôi cố dằn lại. Chẳng lẽ tôi là mẹ mà lại đi đôi co với con gái, nói lại với nó: “Ủa, vậysao hồi giờ ở với má con không lấy câu này ra áp dụng?” 

Tôi chỉ biết cười lạt, buông thơng một câu:

- Con dạo này khá đó! Ngôn ngữ, văn chương không thua ai hết.

Hồng Sa biết tôi giận, nói giả lả:

- Hay là má chịu khó mướn một căn apartment nào gần chỗ tụi con ở. Ḿnh chạy qua chạy lại với nhau th́ xa cũng như gần vậy.

Tôi nói xuôi xị:

- Bộ con tưởng giá apartment một pḥng thời buổi này rẻ lắm sao? Ở khu tệ nhất giá chót cũng phải một ngàn đô trở lên.  Má làm sao kham nổi!

Hồng Sa bàn:

- Đi share pḥng chắc rẻ hơn nhiều phải không má?

Nghe con nói vậy, tôi lại càng nghẹn ngào hơn. Tôi vừa quay đi vừa nói, dấu hai hàng nước mắt vừa lăn xuống má:

- Ư kiến cũng hay đó! Để má coi rồi tính sau.

Tôi lững thững bước ra cái patio nhỏ phía sau căn chung cư, nơi mà tôi và hai đứa con đă có bao nhiêu kỷ niệm trong mấy chục năm trời vừa qua.. Sắp xa nơi này, ḷng tôi sao nghe bùi ngùi khó tả. Tôi buồn buồn nh́n những liếp rau, cây chanh, cây ớt mà tôi đă tỉ mẩn chăm sóc trong thời gian qua. Chẳng hiểu cảm xúc lúc tôi xuống thuyền rời Việt Nam và cảm xúc sắp xa căn chung cư này, cái nào da diết hơn cái nào? Hay là cảm xúc ngày xưa xa quá rồi tôi không c̣n nhớ, chứ bây giờ tôi thấy quyến luyến nơi này quá đỗi. Rồi bỗng dưng tôi mường tượng đến những chuỗi ngày sắp tới phải sống một ḿnh và chợt thấy bàng hoàng khôn tả.

Bấy lâu nay cuộc sống của tôi là với hai đứa con không lúc nào rời xa, như h́nh với bóng. Thịnh vào quân ngũ, tôi chưa thấy xa xôi lắm v́ nó vẫn thường gọi điện thoại có h́nh ảnh về nói chuyện với tôi khá thường xuyên. Vả lại Hồng Sa vẫn c̣n bên cạnh tôi. C̣n sắp tới... Tôi lại muốn rưng rưng nước mắt, không dám nghĩ đến nữa. Hồng Sa đáng trách hay tôi cũng ích kỷ? Nó đang háo hức với t́nh yêu, chuyện cưới hỏi, tổ ấm, đó có phải là chuyện b́nh thường không?

Ngày xưa khi tôi cũng đang yêu, cũng mơ mộng chuyện chồng con, tôi có nghĩ đến má nhiều không? Có một lần, tôi ham chơi, về nhà trễ, chẳng giúp má chuyện bếp núc ǵ cả. Hôm đó má rầy tôi nhiều, vừa dọn cơm cho tôi ăn, má vừa cằn nhằn:

- Con gái lớn rồi mà hư quá, c̣n phải để mẹ hầu cơm nước! Đúng là “một mẹ nuôi mười con; mười con không nuôi được một mẹ”!

Tôi xin lỗi má rối rít, nhưng trong ḷng không đồng ư với câu má nói. Vừa ăn cơm, tôi vừa lén má cười tủm tỉm. Má tận tuỵ lo cho gia đ́nh th́ đă rơ ràng rồi, nhưng tôi cho rằng khi nói câu này, một là má muốn đề cao hơi quá đáng vai tṛ của người mẹ, hai là má không... giỏi toán! Tôi trộm nghĩ, trong mười đứa con chẳng lẽ không có đứa nào lo lại được cho cha mẹ hay sao? Quay nhanh cuốn phim cuộc đời cho tới hiện tại, trong hoàn cảnh này, bây giờ tôi mới thấm thía câu má nói.

Đến lượt tôi làm mẹ, tôi mới hiểu v́ sao ông bà ḿnh đă nói ra một câu cay đắng nhưng cũng chất chứa đầy sự thật như vậy. Cũng may là hôm đó tôi không căi lại má, lư sự với má về ư nghĩa của câu tục ngữ này.

Liên tiếp mấy tuần sau, tôi ráo riết hỏi thăm bạn bè xem có ai biết nơi nào quen giới thiệu cho tôi share pḥng không. Tôi lên cả Internet để t́m tin tức. Qua nhiều tuần lễ, nhiều cú điện thoại thăm ḍ chỗ share pḥng, tôi mới ưng ư một chỗ nhất. Căn nhà đó chủ là một bà lớn tuổi, sống với hai người con, đều đă có gia đ́nh (Đó, người ta vẫn sống chung với nhau được, c̣n ḿnh...). Nhà bà ở khu Anaheim, gần Disneyland, nhưng cũng không phải là nơi hoàn toàn an ninh lắm. Tôi th́ cũng đâu có thể kén cá chọn canh ǵ trong hoàn cảnh này, khi biết được giá share pḥng là 500 đô, rất vừa túi tiền của ḿnh. Bà chủ nhà có hai điều kiện, một là không nuôi súc vật, hai là không được nấu ăn. Điều kiện thứ hai cũng khá ngặt nghèo cho tôi, nhưng tôi cũng đành biết tắc lưỡi mà chấp nhận chứ biết sao hơn. Tôi lái xe đến gặp bà chủ cho hai bên biết nhau. Đến nơi gặp gỡ và nói chuyện với bà chủ, tôi cũng mừng v́ thấy bà có vẻ nhân hậu, thật t́nh. Chắc bà cũng thấy tôi tội nghiệp sao đó, gần cuối câu chuyện, bà bỗng đổi ư và bảo sẽ cho tôi nấu ăn. Tôi mừng hết lớn, chưa biết nói sao th́ bà đă nói tiếp:

- Tôi muốn cô có chỗ hoàn toàn riêng biệt với căn nhà, vừa hay cho cô mà cũng cho chúng tôi. V́ vậy cô sẽ không dùng chung bếp với chúng tôi mà tôi sẽ gọi thợ dựng cho cô một cái bếp bên hông nhà cho tiện.

Tôi lắp bắp:

- Nhưng… nhưng như vậy th́ sẽ tốn kém cho chị quá!

Bà chủ vui vẻ nói:

- Cô đừng thắc mắc làm chi. Coi như tôi free cho tôi tháng đầu tiền nhà vậy mà. Người Việt với nhau không giúp đỡ nhau th́ ai giúp ḿnh?

Nói là làm, vài hôm sau, bà chủ gọi thợ che mái tôn bên hông nhà ,chỗ tiếp giáp với căn pḥng tôi sẽ ở. Bà cho chạy ống nước vào “nhà bếp” mới. Một bên nhà bếp để mở cho tôi ra và từ căn pḥng, c̣n bên kia, chỗ đi ra trước nhà, bà cho làm một cánh cửa ngăn lại. Bà đặt mua ở Home Depot một cái tủ nhà bếp, có ṿi nước và chậu rửa chén hẳn ḥi. Trên mặt tủ, kế bên chậu rửa chén là chỗ c̣n trống. Bà bảo tôi sắm một cái bếp gas nhỏ để nấu nướng. Bà c̣n cẩn thận mua một b́nh gas, bảo là “free” cho tôi lần đầu, về lâu về dài th́ tôi phải tự mua lấy. Tôi đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, từ cảm xúc này sang cảm xúc khác. Vui mừng, cảm động, xen lẫn một chút tủi thân. Hôm đến xem nhà bếp mới, tôi gởi bà tiền nhà tháng đầu (bà không lấy tháng cuối như nhiều chủ nhà vẫn thường làm) và hẹn hai tuần nữa sẽ dọn đến.  

Những ngày sau đó tôi bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới của Hồng Sa và Huy. Đôi vợ chồng sắp cưới này, ngoài việc lo đám cưới, c̣n phải lo đủ thủ tục để dọn vào một căn condo mà chúng cũng vừa kịp mua. Lo cho con, tôi không có th́ giờ nghĩ đến ḿnh. Tôi lại có thêm một niềm vui là Thịnh xin nghỉ phép về dự đám cưới em gái. Trong đêm tiếp tân đám cưới Hồng Sa, tôi hết khóc lại cười. Mọi việc diễn ra như trong một giấc mơ đẹp, nhẹ nhàng, êm ái, mà cũng đầy ắp cảm xúc. Hai đứa con tôi, hai người thân c̣n lại trong đời tôi,nay đă thành nhân chi mỹ. Tôi cảm được một niềm hănh diện kín đáo là ḿnh đă tạm chu toàn bổn phận làm mẹ. Lần đầu tiên tôi có được một niềm vui không vị kỷ, đó là vui lây với hạnh phúc mới của con gái ḿnh. Nó khác với niềm vui khi thấy con mọc răng, biết lẫy, biết ḅ, tập đi tập đứng ngày chúng c̣n thơ bé. Bây giờ niềm vui của Hồng Sa là hoàn toàn thuộc về nó, và niềm vui lây của tôi sao mà thấy vị tha quá đỗi.. Nh́n Thịnh khoẻ mạnh, rắn rỏi, đẹp trai, tôi càng vui gấp bội. Đêm ấy h́nh như tôi cụng ly, uống rượu với khách hơi nhiều, cười nói luôn miệng. Đến khuya về nhà, tôi ch́m ngay trong giấc ngủ mệt nhoài.  

Vài hôm sau, tôi trở lại với thực tế. Hồng Sa đă dọn vào nhà mới. Thịnh bịn rịn chia tay với tôi rồi trở lại đơn vị.C̣n lại ḿnh tôi với căn chung cư hai pḥng trống vắng, lạnh lẽo, mà chỉ nay mai thôi tôi cũng sẽ rời xa. Đồ đạc trong nhà tôi đă cho hết vào từng thùng cạc-tông gọn ghẽ, cẩn thận ghi tên nội dung từng thùng trên nhăn để dán vào nắp thùng. Tôi phải cho đi hay bán tháo rất nhiều đồ đạc, v́ chỗ mới của tôi chỉ chứa được một phần nhỏ những ǵ tôi đang có. Thịnh đă thuê một nhà kho cá nhân để xếp tạm những đồ vật trong pḥng ngủ của nó. Đứng một ḿnh trong căn pḥng khách im ĺm, tôi chợt nhận ra là cuộc đời ḿnh vừa sang một trang mới. Chưa bao giờ tôi thấy tôi trở về với chính tôi một cách thật gần gũi như hôm nay. Bao nhiêu năm qua, từ lúc lo vượt biên đến lúc phấn đấu để hội nhập nơi xứ người, lo cho con cái ăn học, lo cho nghề nghiệp của ḿnh, tôi như mất đi chính tôi. Lúc nào tôi cũng hướng ngoại, lúc nào cũng phải cắn răng cố vươn lên trong cuộc sống. Tôi không có th́ giờ để hướng nội, không có th́ giờ để sống với chính ḿnh, soi rọi tâm hồn ḿnh, hay để độc thoại với nội tâm. Th́ nay tôi đă có cơ hội rồi đó. Các con tôi như những con chim đă ra ràng, đă rời tổ ấm. Tôi là con chim mẹ, một hôm bỗng thấy ḿnh không c̣n cần thiết cho ai nữa. Có lẽ bây giờ tôi phải cần đến tôi. Tôi phải d́u tôi đi cho đến hết cuộc đời. Tại sao lại không nhỉ? Bây giờ mới là lúc tôi sống một cuộc sống tràn đầy, trọn vẹn với tất cả ư nghĩa của nó.  

Tôi gọi cho bà chủ nhà, xin phép ghé qua căn pḥng để xem lại một vài chỗ trước khi thuê xe chở đồ đạc sang. Vừa lái xe tôi vừa gậm nhấm cảm giác của một người vừa thấy ḿnh đang bắt đầu một cuộc sống mới. Hơn một lần, tôi có đọc ở đâu đó câu nói bằng tiếng Anh, đại khái có nghĩa là “Ngày hôm nay là ngày đầu tiên của phần đời c̣n lại của bạn.” Chẳng phải là chí lư lắm sao? Với ư nghĩ đó, tôi thấy như có một làn gió mới mẻ, tươi mát thổi nhẹ qua hồn ḿnh. Nhưng một nỗi buồn nào đó vẫn cứ váng vất trong ḷng tôi. Hai mắt tôi lại cay cay, nhưng trái tim tôi cũng có một niềm phấn khởi mỏng manh nào đó. Xe tôi chạy từ từ vào khu xóm như đang c̣n uể oải trong giấc ngủ trưa, dưới ánh nắng cuối hè vẫn c̣n khá gay gắt. Tôi bấm chuông, bà chủ chạy ra tươi cười mở cửa cho tôi vào. Sau một vào câu trao đổi với nhau, bà ư tứ để tôi một ḿnh trong căn pḥng mới “của tôi”. Ngày trước, khi c̣n ở với hai con, tôi chưa bao giờ có cảm giác sở hữu căn chung cư hai pḥng ngủ. Điều này cũng phải thôi v́ nhà là nhà thuê. Tuy thế, đối với căn pḥng mà tôi sắp share này, cũng là pḥng thuê mà sao tôi lại thấy như ḿnh thật sự sở hữu nơi chốn nhỏ bé mà ấm cúng này. Căn pḥng ngó ra một cái patio có mái che và nhiều cây hoa và cây ăn trái. Cánh cửa trong pḥng thông ra các pḥng khác trong nhà đă được khoá kín lại. V́ vậy, coi như cái patio là của tôi, trừ khi người trong nhà chịu khó đi ṿng từ trước ra sau bằng lối đi bên hông c̣n lại. Tôi đi một ṿng xem qua nhà tắm, cũng là của riêng tôi, và nhà bếp mới xây, trong ḷng dâng lên một niềm hân hoan khó tả. Đây là nơi trú ngụ mới của ḿnh, hy vọng là cho đến hết quăng đời c̣n lại. Đây là nơi bắt đầu của cuộc sống mới của ḿnh. Tôi không nợ nần ai hết. Tôi chỉ mong trời thương cho ḿnh sức khoẻ để khỏi làm phiền con cái.  

Lúc tôi giật ḿnh nh́n đồng hồ tay chỉ 7 giờ rưỡi th́ nắng chiều cũng vừa biến đi những tia yếu ớt cuối ngày. Tôi nhẹ nhàng bước ra sân sau, nh́n mông ra bên kia bức tường. Đâu lưng với căn nhà của bà chủ là nhiều nhà hàng xóm san sát nhau. Trong buổi chiều vàng, tôi nghe đủ loại âm thanh sinh động của khu xóm sau một ngày làm việc. Tiếng người lớn ŕ rào nói chuyện, tiếng trẻ em kêu nhau ơi ới, bằng đủ loại ngôn ngữ: tiếng Anh có, tiếng Mễ có, tiếng Việt cũng có nốt. Bên trên những mái nhà là một khoảng trời xanh, đang dần đổi sang màu tím biếc của hoàng hôn đang buông xuống. Trong khu vườn nhỏ “của tôi”, cái ǵ dường như cũng có, mỗi thứ một chút: chỗ này là cây chanh, chỗ kia là cây tắc; phía bên trái những khóm rau dền, cây đậu bắp, lá và quả không biết được bón phân ra sau mà xanh ngăn ngắt và lớn như tôi chưa từng bao giờ được thấy. Đặc biệt, có một bụi cây lớn có hoa trắng thật đẹp mà thoạt nh́n tôi ngỡ là hoa dâm bụt. Nhưng khi đến gần th́ thấy không phải, v́ lá không giống là cây dâm bụt, và hoa có cánh cũng khác với cánh hoa dâm bụt.. Vả lại thật ra tôi cũng chưa từng thấy hoa dâm bụt trắng bao giờ. Hôm nào tôi sẽ hỏi bà chủ nhà xem loại hoa lạ này tên là ǵ mới được.  

Tôi ghé ngồi xuống chiếc ghế sau nhà, yên lặng thưởng thức làn gió nhẹ của buổi hoàng hôn. Trong đầu tôi tự dưng những h́nh ảnh ngày xưa liên tục tái hiện, từ lúc nhỏ ở với ba má, đến lúc lấy chồng, có con, vượt biên qua Mỹ và lập nghiệp cho đến bây giờ, tất cả như một khúc phim dài sống động. Hai đứa con tôi bây giờ sao mà thấy xa xôi quá đỗi, như một kỷ niệm nào xưa lăng lắc. Bỗng dưng tôi muốn gặp Hồng Sa ngay lúc này, thủ thỉ với nó rằng tôi không bao giờ giận nó cả. Có lẽ tôi sẽ nói cám ơn nó nữa là đằng khác, v́ nhờ nó “hất hủi” mà tôi đă t́nh cờ t́m lại cuộc sống cho chính ḿnh. Tôi c̣n h́nh dung một ngày không xa, con gái tôi sẽ có một đứa bé xinh xinh, kháu khỉnh. Lúc ấy chắc nó sẽ lại cần đến tôi, cần bà ngoại trông cháutrong những lúc vợ chồng nó bận bịu. Chỉ tưởng tượng đến h́nh ảnh đó thôi mà ḷng tôi bỗng dào dạt một t́nh thương ấm áp. Tôi chợt muốn nói với má tôi rằng ngày xưa má nói thật là đúng, một mẹ nuôi mười con, hay c̣n hơn thế nữa. Tôi c̣n muốn thêm vào câu nói đó là “cả mười đứa cháu nữa cũng được!” Trong buổi chiều đang dần xuống, ḷng tôi bỗng thanh thản, nhẹ hẫng như một đám mây trắng nào vừa ch́m trong bóng tối của một ngày vừa chấm dứt.  

Trần C. Trí  

A mother raised ten children

Tran C. Tri  

(With the "UC Irvine Cultural Journey", the author received the Trung Quang Prize for Literature in 2016. He graduated with a bachelor's degree in Spanish Language from UC Irvine. He studied at UCLA, graduated with his MA degree in Linguistics and Linguistics. He returned to his former school and became the first person to teach the Vietnamese language and culture at UC. Irvine since 2000 until now).  

* This year is my 30th year in America. The day I left on a boat with a small house filled with 96 people, I was just an under arm of two young children, I do not know whether to live tomorrow, or go somewhere. My husband died only a few months before the South lost to the communists. My parents are old and weak, they only know the tears to see their descendants escape tyranny seeking freedom.  

In addition to my two children, the property I brought with me was just the love of my hometown and family, and a small treasure of proverbial folk songs that my mother passed on. Where, what, in what circumstances, I suddenly remembered some proverbs appropriate to the circumstances to be comforted in spirit. I remember every sentence I teach, when, where, in what situations. My mother still follows me on every step of my dynasty on human land.

 

Having settled in the United States for only three years, I have not been completely stable enough to be able to send gifts to my family regularly and fully, I have been told that my mother died after a terrible illness in her hometown. In the sadness of losing her mother, I suddenly remembered her mother's words, "An old mother with three children," when her mother was still looking after her grandmother was lying down. Mum had the blessing to look after her grandmother until he passed away. And I was not blessed without a day of filial piety, care for the mother. But then I have to swallow my tears, care for two older children, need me to study, daily activities.  

A few months later I was lucky enough to pass the California Employee Accident Insurance Agency's government employee recruitment exam. Life becomes easier for me and my two children. Time seems to be faster. Then I found out that my father died, ending the days of living around the house without the cheek next door. My tears now seem to dry up, although my heart aches, I imagine my sadness is not with me beside me. I repressed my grief, took my job and my children for fun.  

Day by day I go to work, busy with work in the office.Following, I am happy to share with you two days. Turns out one, my older son Thinh graduated from college and into the US military. Hong's younger sister also finished college two years later and earned a job at a major bank in the area. It was also my last years with work, because I was ready to retire, enjoying the third stage of life.  

When I was younger, every time I heard my friends or acquaintances about to retire, lamenting old age, I was happy to comfort them: "After all, the third stage of life is the most meaningful passage. When young, they have to study day and night, money is not available .. In middle age go back to work must have many other responsibilities, although there is copper, but have to worry about children, no time think of yourself The new retirement period is the happiest period. No longer heavy responsibility, just want to have health and not too short, then it is the most leisure time. "  

Advising others is great, but in my turn about to retire, I see other worries appear. These worries are not on the list of things I use to advise others. I do not know if my pension is enough for me to live every day or not. I worry about where the two-bedroom apartment I rent for two decades to live with two children is about to become too wide and too crowded, because Thinh is no longer home, but Hong Sa is still doing A wedding with an engineer, who has been fighting for a home. Regarding this, I was also very sad that Hong Sa just told me that Huy and him, the engineer he was dating, are planning to marry, not asking for permission to obstruct me. I still fall in love with my mother saying, "Where are you sitting?" It was sarcastic for me at the moment. I brought the story to my colleague and recalled the proverb. She laughed and told me not to be the only one facing this irony. She added:

- In the US, one is not using the proverbial prose in Vietnam anymore, the second you have to fix a bit of new use. For example, it seems to sound more logical: "Parents here, you sit there!" Ha ha!  

She was right, but I found her too evil to laugh when I was dying to die. Anyway, I also pray that the Paracel Islands will invite me to stay with the couple later. With that secret thought, I remembered the old saying "I live each and every one of them, every one dead at every tomb." Laughing at that moment I did not want to believe anymore. That word sounds too selfish. If anyone lives separately, who should take care of someone in the dark, turn off lights, sick in sick? Old grandparents teach the following generations through the proverbial song sure to have a wrong time, but not always correct?  

Not only my mother in the old days but now old men in the United States also like to use proverbs in the chat too. For example, my friend has a boyfriend in Vietnam just settled. Unlike the settlement of the boat people like me for several decades, leaving with empty hands, many in Vietnam later brought with it a lot of property saved from the house to. The grandfather of the new guy in Vietnam through this, know his grandchildren have little money, advice:

- You should find a small house that buy. A new career, can you!  

My friend interrupted:

"Miss, I must apologize to you first, but the idea of ​​a peaceful retirement is now obsolete, especially in America. Here everyone must find a job first, stabilize the work for some time before renting or buying a house near work. Now it's time to say "career and then settle down" to be suitable, she.  

The grandmother let out a loud one, glaring at him a long clear:

- You say good or not! "Dress to wear off the head", you know?  

My friend's house is North. The North instruments always say deep, deep. That's why my mother, who is a native of South Vietnam, often praised me, teaching me a very unique proverb: "Say here, die Hanoi." My mother said: "The North spoke profusely very much Many times cynical. Not so in a place far away from Hanoi, the old man can say a sentence that makes the trees go to Hanoi to die! "  

But there is no proverbial proverb that keeps me mentally in the meantime. After completing the retirement papers, I pity my colleague at a party dedicated to me. Twenty years of sticking to work, why do not I be sad. But I have to move forward in the third stage of life, the stage where I often preach to everyone is the best part of every one of us. One of the hindrances is that at the beginning of this period, it was also the time when I felt the least of my losses. My retirement is modest, and my nose is just a little bit too tight. At this time, the real estate price in the region is rising. Buying or renting in the present time is also a problem. When I was working, my salaries paid for rent and other expenses. Now pension does not make my life as comfortable as before. If Hong Sa is still single for a while and the extra money with me as long as it is still working since I was not so worried. Strictly speaking, it is considering getting married and leaving.  

One day, I savored it:

- Now you married, do we talk about buying or renting?  

Hong Sa submits to answer:

- Yes, Mr. Huy and I are also buying a condo that cheek.  

I continue to explore:

"Well, how are we going down the house?" The house is now so much!  

Hong Sa innocently told:

- You know, Huy found a real estate project for young people to work as children. They give me down only 5% so we will take care of it.  

I still have not stopped:

- Then what is your monthly rent?  

Hong Sa calmly said:

- We all have jobs, do not worry about your mother.  

To this I can not open anymore:

- What about your mother? Now come to my own, this apartment has two rooms, how are you cheek? That cheat does not pay off too with your pension!  

Hong Sa looked at me:

- Your cheeks, do not hire again!  

I started choking:

- Where did you know that?  

At this, Hong Sa understood me. It hurried head:

- Italy, my mother is with us not! See very much!  

I do not see what is all the time:

- Mum can help her look at the door, cook for us. There is a garden that will take care of us always.  

Hong Sa laughs:

- The mother forget that her mother often told her grandmother's mother taught "Living each person every house, die each person every tomb"?  

Ya dad! Now my daughter "attacked" me with my own "weapon" handed to it! Do not know myself, I began to talk with my children the proverbial lyrics of my mother in the past. I am very proud that my two children speak Vietnamese in the country. That's because I only use Vietnamese in the house. I understand that behind every language there is always a rich culture. So I'm very diligent in imparting cultural knowledge to my two children, including proverbs, whenever I have the opportunity. 

My tears now just fizzled out, but I tried again. I am the mother that goes with her daughter, said to him: "Now, this time with your baby do not take this sentence to apply?"

I just laugh, say a sentence:

- This is a good walk! Language, literature does not lose anyone.  

Hong Sa knows I'm angry, say fake:

- Or is it hard for me to rent an apartment near where we live? I ran running together as far and near as possible.  

I say sloppy:

- Do you think the price of a cheap one-room apartment is cheap? At the last lowest price is also a thousand dollars or more. How can you do it!  

Hong Sa Table:

- Go share room much cheaper than you?  

Listen to me, I'm getting choked. I just turned away and said, two tears tears rolling down the cheek:

- Opinion is good! Let your cheeks count.  

I stepped out to the small patio behind the apartment, where I and my two children have had many memories in the past few years .. Far far away, my heart heard the hard to describe. I looked sadly at the vegetables, lemons and peppers that I had cared for in the past. I did not understand the feelings when I got off the boat leaving Vietnam and the feeling of being away from this apartment, which one is stronger? Or is the feeling so far away I do not remember, but now I feel attached to this place too. Then suddenly I envision the series of days to come to live alone and suddenly dizzy indescribably.  

So far my life is with my two children never leave, like with the ball. Thinh was on the military side, I did not feel too distant because he often called me with pictures of talking to me quite often. Hong Sa is still by my side. As soon as I come ... I want to cry, do not dare to think anymore. Hong Sa blame or I also selfish? She is excited about love, wedding, home, is not it normal?  

In the past when I was in love, also dreaming about her husband, I do not think much about cheeks? One time, I giddy, home late, did not help mum cook anything at all. On that day my mother scolded me a lot, just cooked rice for me to eat, cheeks just grumbled:

- My daughter is too naughty, also have to mother to eat water! It is true that "a mother raising ten children; ten children do not raise a mother "!  

I apologize to my mother, but I do not agree with her statement. When I ate rice, I just smacked my cheek. Mother concerned about the family is clear, but I think that when I say this, one is the mother would like to overwhelm the role of the mother, two are not ... good math! I thief thought, out of ten children can not have any children to care for their parents? Speeding film life to the present, in this situation, I now know that my mother tongue.  

It is my turn to be a mother, I understand why my grandparents said a bitter but also filled with truth. Fortunately, that day I did not argue with you, reasoning with you about the meaning of this proverb.  

Several weeks later, I urgently asked my friends if anyone knew where to introduce me share room. I went to the Internet to find news. Over the many weeks, many phone calls explored the share of the room, I like a new spot. That house is an old lady, living with two children, are married (That, people live together, but ...). Your home in Anaheim, near Disneyland, but not completely secure. I can not pick up anything in this situation, knowing that the share price is $ 500, just in the pocket of money. The hostess has two conditions, one is not raising animals, the other two are not cooking. The second condition is pretty strict for me, but I also know tongue tongue that accept but know more. I drove to meet the owner to know each other. Going to meet and talk to the owner, I'm glad to see you look good, honest. Perhaps she also saw me poor, that near the end of the story, she suddenly changed her mind and told me to cook. I was happy big, did not know how to say she went on:  

- I want you to have a completely separate place with the house, just for you or for us as well. So she would not share the kitchen with us, and I would call her builder a kitchen on the side of the house for convenience. 

Said to do, a few days later, the owner called the metal roof hanger, adjacent to the room I will stay. She ran the plumbing in the new "kitchen". One side of the kitchen to open for me and from the room, the other, the place in front of the house, she made a door to stop. She ordered at Home Depot a kitchen cabinet, a faucet and a sink. On the side of the cabinet, next to the sink is the empty space. She told me to buy a small gas stove for cooking. She carefully bought a gas bottle, said to be "free" for me for the first time, in the long run, I have to buy it myself. I went from surprise to surprise, from one emotion to another. Excited, touched, mixed with a little body. I came to see the new kitchen, I sent my first month home money (she does not have the last month as many homeowners do) and a two-week appointment will move in.  

The following days I was busy preparing for the wedding of Hong Sa and Huy. The couple, in addition to the wedding, also have to complete procedures to move into a condo that they just bought. For me, I do not have time to think of myself. I have another joy is that Thinh applied for leave to attend the wedding sister. At the reception of Hongsa wedding, I cry out laughing. Everything is going like a beautiful dream, light, smooth, but also full of emotions. My two children, the two closest relatives in my life, have now become American. I feel a sense of pride that I have temporarily fulfilled my motherhood obligation. For the first time I have had an unselfish joy, it is a joy to spread with my daughter's new happiness. It is different from the joy of seeing children teething, crawling, crawling, practicing and practicing the day they are young. Now the joy of the Hong Sa is totally belong to it, and my pleasure spread so altogether altruistic. Looking at Thinh healthy, solid, handsome, I am more than happy multiples. That night, I looked like I was drinking glasses with my guests a lot, laughing and saying my mouth. Late at night, I sink right in the sleep tired.  

A few days later, I am back to reality. Hong Sa moved into new home. Thinh broke up with me and went back to the unit. I was left with two rooms apartment empty, cold, but only tomorrow I will leave. The furniture in my home was packed in neatly packed boxes, carefully labeling the contents of each box on the label for sticking to the lid. I have to give away or sell a lot of furniture, because my new place only contains a small part of what I have. Thinh rented a personal shed to shelve the contents of his bedroom. Standing alone in the silent living room, I suddenly realized that my life was just a new page. I have never seen myself return to myself as closely as today. How many years, from the fear of crossing the border to strive to integrate in human land, worry for my children to study, care for my career, I lost myself. I am always outgoing, always have to bite my teeth trying to rise in life. I do not have time to look inward, to have time to live with myself, to enlighten my soul, or to have a monologue of introspection. I've got a chance now. My children are like birds, have left home. I am the mother bird, one day suddenly find myself no longer needed to anyone anymore. Maybe now I need me. I have to guide me for the rest of my life. Why not? Now is the time to live a full, full life with all its meaning.  

I called the landlady, allowed to visit the room to see a few places before renting a car. Driving while driving, I just feel the sensation of a person who has just started a new life. More than once, I have read somewhere in English, which means "Today is the first day of your life." Is not it funny? With that in mind, I felt like a fresh, fresh breeze blowing through my soul. But some sadness still stuck in my heart. My eyes are spicy, but my heart also has some delicate excitement. My car slowly ran into the neighborhood as if it was sluggish during the nap, in the late summer sun still quite hot. I press the bell, the boss ran out laughing open the door for me. After a conversation with each other, she advised me to be alone in my "new" room. The day before, when I was with my two children, I never felt the possession of a two bedroom apartment. This is all because the house is rented. However, for the room where I'm going to share this, is also the hired room, why I feel like I really own this cozy little place. The room looked out over a covered patio and lots of flowers and fruit trees. The door in the room to the other rooms in the house was locked. So, as if the patio was mine, unless the indigestion went from front to back with the other side of the passage. I take a look around the bathroom, also my own, and the new kitchen, in the heart to offer an unbelievably jubilant. This is my new home, hopefully for the rest of my life. This is the beginning of his new life. I do not owe anybody. I just hope for the health of my love to not bother children.  

When I start to look at the clock hands only 7:30 pm, the afternoon sun has also turned away the weak beam at the end of the day. I gently step back to the back yard, looking across the wall. The back of the owner's house is that many neighbors are close to each other. In the golden afternoon, I hear all kinds of lively sounds of the neighborhood after a day's work. The voices of the adults are murmured, the children's voices are loud, the language of all languages: English, Spanish and Vietnamese. Above the roofs is a blue sky, gradually changing to the dark purple of the sunset is falling. In my "little garden", what seems to be there, every little bit: this place is lemon, the other is the tree; On the left side of the amargina, corn, leaves and berries are not known to be fertilized after the green and big block as I have never seen. In particular, there is a large bushes with beautiful white flowers that at first sight I thought hibiscus flower. But when I came near, it was not, because the leaves were not like hibiscus, and the blossomed flowers were different from the hibiscus petals. Also, I have never seen white whites before. Every day I will ask the hostess to see what kind of flowers this new name is.  

I sat down in the back seat, quietly enjoying the light breeze of the sunset. In my head, the images of the past are constantly reappearing, from the time they were with their parents, to the time they got married, have children, crossed the border to the United States and settled down to now, all like a long film. lively. How are my two children now so distant, like an old memory? Suddenly I wanted to see Hong Sa right now, telling him I was never angry with him. Maybe I'll say thank you again, because, thanks to it, "I do not care" that I happened to find life for myself. I even envision a day not too far away, my daughter will have a pretty baby, lovely. At that time, it would need me again, and my grandmother would look after her husband's busy days. Imagine that image only my heart suddenly flooded with a warm love. I suddenly want to tell my mother that the old saying is true, a mother raising ten children, or more. I would like to add that it is "all ten of my niece again too!" In the afternoon is gradually down, my heart suddenly serene, as light as a white cloud just sunk in the dark of a day just dot stop.  

Tran C. Tri  

Trở lại