Có cô gái bán
hoa, một hôm sau khi bán hầu hết số hoa trên
sạp hàng cô thấy đã quá muộn nên cô quyết
định về nhà. Trên đường về, cô nhìn
thấy một người ăn mày ngồi bên vệ
đường thế là cô thuận tay tặng một
bông hoa hồng còn lại cho người ăn mày, trong
lòng cô tràn trề niềm vui.
Có lẽ các bạn cho rằng câu chuyện đến
đây sẽ kết thúc, nhưng câu chuyện tôi
kể bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Đối
với người ăn mày đây là chuyện không
thể ngờ vì với anh ta được một cô
gái xinh đẹp tặng hoa chẳng khác nào mặt
trời mọc ở đằng tây.
Có lẽ chưa bao giờ người ăn mày yêu
bản thân mình, cũng có lẽ chưa bao giờ anh ta
nhận được tình yêu của người khác
nên anh ta quyết định là hôm nay không ăn xin
nữa mà trở về nhà.
Sau khi về nhà, anh ta tìm cái bình hoa rồi cắm bông
hoa hồng vào và đặt nó trên bàn. Bông hoa quả là
đẹp, người ăn mày ngồi lặng lẽ
ngắm nhìn bông hoa.
Chợt anh ta nghĩ đến điều gì đó, anh
ta vội đứng lên bỏ bông hoa ra rồi mang cái
bình đi cọ rửa rất sạch sẽ. Hóa ra anh
ta cho rằng bông hoa đẹp như thế này mà
lại cắm vào cái bình bẩn thỉu thì không
thể được, cái bình thật sạch sẽ
mới xứng đáng để cắm bông hoa xinh
đẹp này.
Xong việc, anh ta lại ngồi lặng lẽ ngắm
nhìn vẻ đẹp của bông hoa hồng. Một lúc
sau, anh ta lại chợt thấy rằng cái bình hoa đẹp
thế này lại đặt trên cái mặt bàn đầy
bụi thế là anh ta lại đứng lên lấy
giẻ lau chùi cái bàn thật sạch sẽ, sau đó
đặt cái bình hoa ngay ngắn ở trên bàn.
Xong việc người ăn mày lại ngồi
lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp
của bông hoa, bỗng nhiên anh ta thấy rằng cái bình
hoa đẹp đẽ đặt được đặt
trên cái bàn sạch sẽ lại ở trong một gian
phòng vô cùng bừa bộn và đầy rác rưởi?
Nghĩ vậy, anh ta lại quyết định dọn
dẹp lại căn phòng và xếp đặt lại
mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp… Căn phòng
gọn gàng với cái bình hoa đẹp đẽ như
ấm áp hẳn lên và hình như người ăn mày
quên rằng mình đang ở đâu.
Khi người ăn mày đang chìm trong đắm say
thì anh ta bỗng thấy ở trong gương một người
đàn ông đầu tóc rối bù, ăn mặc lôi thôi…
Anh ta không ngờ rằng mình lại là một người
như thế này, một người có bộ dạng
như thế có đủ tư cách ngồi trong căn
phòng sạch sẽ với bình hoa đẹp như
thế này không nhỉ?
Nghĩ vậy, anh ta đi tắm rửa và thay quần
áo, mặc dù bộ quần áo hơi cũ nhưng nó
rất sạch sẽ. Sau đó, anh ta lại đứng
trước gương ngắm mình từ đầu
đến chân, anh ta thấy rằng người trong gương
cũng là một người có khuôn mặt rất
điển trai.
Lúc này, anh ta lại nghĩ: Một người như
thế này mà lại phải đi ăn xin à? Đây là
lần đầu tiên anh ta tự hỏi mình như
vậy. Tâm hồn anh ta bỗng thức tỉnh, kỳ
thực mình cũng không đến nỗi nào? Anh ta nhìn
căn phòng rồi lại nhìn bình hoa hồng ở trên
bàn, cuối cùng anh ta đã đưa ra một
quyết định quan trọng nhất trong cuộc
đời của mình.
Anh ta quyết định từ hôm nay anh ta sẽ không
đi ăn xin nữa mà đi tìm một công việc
để làm. Anh ta không sợ mệt, không sợ
vất vả nên hôm sau anh ta dễ dàng tìm được
một công việc thích hợp. Có lẽ bông hoa
hồng nở rộ trong lòng đã truyền cảm
hứng cho anh ta, với sự cố gắng không
mệt mỏi dăm năm sau anh ta trở thành một
ông chủ của một xí nghiệp nhỏ.
Một thời gian sau, anh ta cũng tìm được cô
gái đã tặng hoa cho mình và anh ta đã tặng cho cô
gái một nửa tài sản của mình để
cảm ơn cô gái đã tặng anh ta đóa hoa
hồng khi anh ta đang là kẻ ăn mày lang thang.
Đây không phải là một đóa hoa hồng mà là
một niềm hy vọng đối với cuộc
sống, một niềm hy vọng đối với
một tương lai tốt đẹp. Đây là đóa
hoa hồng tặng cho người đúng với câu
ngạn ngữ kinh điển: Tặng hoa cho người
hương thơm dư lại.
Mỗi một con người đều là duy nhất,
mỗi một con người đều là đẹp
nhất! Chúng ta phải tin ở mình để bất
kể như thế nào cũng không nên bỏ cuộc.
Không nên để mình rơi vào bờ vực của
sự thất bại, chỉ cần mình có sự thay
đổi nho nhỏ thì cuộc sống của chúng ta
sẽ bắt đầu tốt đẹp lên. Khi ta thay
đổi thì mọi thứ tất sẽ thay đổi.
Nguyễn Thiêm
|