[Phần 5] Giờ
phút long đong. Khi
biết rơ được t́nh h́nh qua buổi họp
di tản 15/4, tôi điện thoại cho bạn tôi
đang làm trong Sở Nghiên Cứu Tác Vụ của
Tổng Tham Mưu, bảo bạn ḿnh chuẩn
bị, vào giờ chót có thể hai người
sẽ t́m đường ra khỏi nước
bằng ngả không quân, nhưng dặn ḍ là cả
hai phải lo cho gia đ́nh đi trước đă.
Trong thời gian này hai đứa thường xuyên
giữ liên lạc với nhau . Vào
khoảng ngày 25 tháng 4, bạn tôi điện
thoại nhờ tôi đến nhà đưa 2 gia
đ́nh vào DAO để di tản. Một là gia đ́nh
bạn tôi gồm 2 cụ song thân, 2 mẹ con người
chị, một bà giúp việc có tuổi; c̣n gia
đ́nh kia là của người Mỹ làm cho hăng
thầu LSI, người Mỹ này bảo trợ cho
gia đ́nh bạn tôi. Việc
lọt được vào khu của DAO trong giờ phút
đó rất là khó khăn và gay go, v́ hai bên
đường gần trạm kiểm soát cổng
Nhà Kiếng để vào bên trong phi cảng dân
sự, đang có vài ngàn người đứng bu
quanh để chờ cơ hội lọt vào bên
trong DAO. Cho nên tại đây có một lực lượng
an ninh hỗn hợp trấn giữ. Lực lượng
này gồm quân cảnh biệt khu thủ đô, quân
cảnh không quân, an ninh không quân, cục an ninh quân
đội và tổng nha cảnh sát. Mục đích
chính là họ phát hiện và bắt giữ những
quân nhân đang tại ng
Khi
xe jeep của tôi có bạn tôi ngồi bên cạnh,
dẫn xe sau có 2 gia đ́nh,
rẽ gịng người tiến vào khu vực nút
chận của trạm kiểm soát th́ bị
chận lại. Tôi nói rằng tôi đang làm trong DAO,
tôi cho cả tên và số điện thọai
của trung tá Dickward để họ xác nhận, nhưng
vẫn bị từ chối và bắt xe phải quay
ra. Ngay lúc đó th́ một sĩ quan quân cảnh không
quân đến nói nhỏ với tôi rằng, cứ
ṿng xe trở ra để cho những người dân
đang đứng quanh đó không để ư,
rồi lái xe quay trở lạ i để vào;
khi họ thấy xe tôi đến gần th́
họ sẽ kéo những con ngựa sắt trên
mặt đường sang một bên, cho xe tôi
chạy thẳng vào bên trong. Tôi làm theo lời chỉ
dẫn quay xe trở ra , chạy một ṿng
lớn rồi trở lại trạm, th́ được
quân cảnh kéo những con ngựa sắt ra để
xe tôi lọt vào bên trong. Chúng tôi gật đầu
cám ơn họ . Nhưng khi xe chạy được
một quăng, th́ nh́n kính chiếu hậu xe tôi
thấy mấy xe Honda và Vespa đuổi theo. Đâm
ra họ chạy theo xe để xin tiền trà nước.
Tôi bảo người bạn cho họ. B̐ 1;n tôi
rút túi c̣n đâu được bốn mươi
mốt ngàn đồng, chia hết cho họ. Thật
ra đây cũng là sự công bằng. Và
đêm hôm đó gia đ́nh bạn tôi và gia đ́nh
người Mỹ kia rời Việt Nam. Đêm
ngày 28, không quân được lệnh chở các
gia đ́nh không quân di tản ra Côn Sơn, tôi không
đi v́ nghĩ rằng vẫn có thể đi theo
ngả DAO được, nhất là con tôi c̣n đang
nằm trong bệnh viện Nhi Đồng tôi không vào
đón kịp. Cho
tới 4 giờ sáng hôm sau th́ phi trường Tân Sơn
Nhất bị pháo kích dữ dội. Đợi cho
ngưng pháo kích , tôi và Dickward mới từ Sàig̣n
chạy vào DAO, lúc ấy khoảng 8 giờ sáng.
Dickward bảo tôi về đưa gia đ́nh vào
sẵn trong DAO. Tôi chạy về nhà đón gia đ́nh,
tạt qua bệnh viện Nhi Đồng đón đứa
con. Tôi
lái xe giữa ḍng người suôi ngược, đông
đúc, chật chội, nhích
xe từng thước một, hướng về phía
DAO trong Tân Sơn Nhất, lúc này th́ nghe radio thấy
tiếng ông Vũ văn Mẫu ra lệnh cho người
Mỹ phải rút ra khỏi VN trong ṿng 24 giờ ! Khi
xe tôi chạy được vào gần DAO th́ tôi
đă thấy tại các vọng gác bên trong hàng rào
lưới B40, có rất nhiều lính Thủy Quân
Lục Chiến Mỹ với nón sắt, áo ráp đứng
gác tại cổng ra vào . Các cuốn kẽm gai
concertina được kéo ngang chắn các lối vào
và lối ra. Họ không cho ai ra vào DAO nữa, kể
cả người Mỹ. Có những sĩ quan không
quân Mỹ đứng ra can thiệp cho một số
người vào, nhưng họ không tuân lệnh v́
họ vừa từ Đệ Thất Hạm Đội
bay vào, họ không nghe lệnh ai cả . Nhiều người
chen lại gần, đưa giấy tờ đủ
lọai , họ không tiếp và đứng trên
vọng gác bắn cầy xuống mặt đường
để không cho ai lại gần cả! Tất
cả các cửa vào DAO đều bị khóa kín ! Ngay
lúc đó th́ một chiếc trực thăng của
không quân Việt Nam trúng
pḥng không, đáp vội xuống trên lề
đường lối vào phi cảng dân sự,
cầy một đường trên mặt đất,
lật nghiêng làm bụi cát tung bay mịt mù !
Mọi người bỏ chạy tán loạn. Tôi t́m
cách điện thọai được với
Dickward. Dickward từ trong DAO chạy ra gần vọng
gác , nói năng ǵ với mấy Thủy quân Lục
Chiến Mỹ, chỉ chỏ về hướng tôi
nhưng không được v́ cổng đă bị
khoá kín và concertina đă kéo ngang qua Tôi
vội chở gia đ́nh về nhà gần Lăng Cha
Cả, dùng diện thoại gọi cố vấn
Umberger. Lúc này ông Umberger đang ở ngă tư Phú
Nhuận, đằng sau khu nhà thờ Cơ Đốc.
Ông ta về đó chở gia đ́nh người
vợ VN tên là Liên, nhưng cả gia đ́nh không
chịu đi và khóc lóc thảm thiết. Umberger nhờ
tôi thuyết phục, tôi nói hết lời qua điện
thoại cũng không thành công. Umberger
hẹn tôi đứng chờ ở lối vào
cổng sau của DAO, gần trường Sinh Ngữ
Quân Đội đi vô, ông sẽ đón tôi trên
đường ông
trở về DAO. Nhưng
chuyện này không hề
xảy ra v́ tôi không đến điểm hẹn và
tôi cũng không biết ông có đến chỗ
hẹn hay không ! ( hiện nay ông Umberger đang ở
Florida, mỗi lần hồi tưởng chuyện cũ,
ông lại nhắc về trường hợp của
tôi ) . Lư do tôi không đến chỗ hẹn v́ sau khi cúp điện thọai với ông th́ gia đ́nh anh Cường tôi từ Bến Lức chạy về. Cả gia đ́nh cũng bị kẹt lại, không đi được ! Chúng
tôi bùi ngùi nh́n nhau . Nh́n đàn con và các cháu
dại khờ đứng quanh, chúng tôi không ai
nỡ ḷng nào bỏ chúng để trốn chạy
một ḿnh được cả ! Anh em tôi bàn nhau thà
rằng chấp nhận thương đau, tới
đâu th́ tới ... Ngay
lúc đó anh Albert Boussière, một Pháp kiều và là
anh em đồng hao với tôi, ái ngại nh́n tôi và
rồi giục giă: -
Vous allez ! Nous prendrons soin tout de votre famille allant en France
avec nous plus tard. Allez, allez ! (
Chú cứ đi đi, để vợ con lại cho
tôi, tôi sẽ lo cho tất cả về Pháp cùng
với chúng tôi sau này. Chú đi đi !). Tôi
lắc đầu cương quyết : -
Merci, j'ont pris ma décision. Je n'irai pas n'importe où maintenant !
(
Cám ơn anh, em đă quyết định rồi . Em
sẽ không đi đâu cả !
). Bầu
trời Sàig̣n vẫn nờm nợp trực thăng
Mỹ bay tới bay lui, người ta thi nhau phóng xe
đuổi theo hướng trực thăng bay để
đến các cao ốc, hy vọng được
cứu vớt. Thỉnh thoảng lại có vài
qủa pháo kích rơi đó đây, một vài
trực thăng của Không QuânViệt Nam cũng
bị bắn rơi, gây một cảnh tao loạn hăi
hùng. Khi
đă quyết định ở lại rồi, ḷng
tôi bớt bức xúc, thanh thản hơn. Tôi phóng xe
lại nhà bạn tôi. Thấy bạn vẫn ngồi
thanh thản nh́n ngắm những biến động
bên ngoài. Tôi mới sực nhớ là có lần
bạn tôi ngỏ ư không muốn đi, mà chỉ
muốn để gia đ́nh đi mà thôi. Chúng tôi
rủ nhau đi một ṿng Sàig̣n đến các băi
đáp trực thăng đang đón người trên
các cao ốc. Đến đâu cũng thấy đông
nghẹt người, họ chen lấn nhau để
vào bên trong. Ngay tại bến tàu Sàig̣n cũng
vậy, hàng ngàn người đang chen chúc lên đầy
một boong tầu của một thương
thuyền rất lớn. Boong tầu đă chật
cứng mà người th́ vẫn đu đưa trèo
lên. Ấn tượng hăi hùng về những
cảnh chết chóc đă xẩy ra trên những
chiếc tàu đông kịt người, di tản
từ miền trung vào nam từ tháng trước
đây, làm chúng tôi lo lắng cho số phận
của họ. Chúng
tôi ṿng xe về đường Công Lư, nơi có
một điểm bốc trên một cao ốc
cạnh tiệm bánh bao ông Cả Cần. Chúng tôi
quan sát bên trong, cũng thấy hàng trăm người
c̣n chen chúc đầy sân dưới, chưa tới
luợt được lên lầu trên. Lầu
thuợng th́ đă kẹt cứng người mà chưa
được trực thăng tới bốc. Trời
lúc này bắt đầu nhá nhem tối, chỉ c̣n
thấy vài chiếc trực thăng bay đó đây,
t́m bốc những địa điểm quan
trọng nào c̣n sót lại. Cuối
cùng th́ Sàig̣n bước vào bóng đêm, cũng là
lúc không c̣n một bóng dáng trực thăng nào bay lượn
trên không nữa. Cuộc cứu người di
tản của Mỹ đă hoàn toàn chấm dứt,
và chấm dứt luôn cả số phận của
một quốc gia mà biết bao người đă hy
sinh xương máu để xây dựng lên nó ! Chúng
tôi trở về nhà, mỗi người một suy
nghĩ. Tôi tự hỏi đây có phải là
khởi đầu cho bước ngoặt của
đời ḿnh? Thôi
đành vậy, cứ để định mệnh
nó đưa đẩy đến đâu th́ đến. Đêm hôm đó tôi đưa vợ con đến nhà bạn ở vài ngày, cho qua đi những nguy hiểm và xáo trộn của mấy ngày đầu trong lúc hỗn quân hỗn quan. Gia đ́nh anh đă đi hết, nhà cửa hoang vắng, chỉ c̣n lại 1 người tớ gái. Sự có mặt của gia đ́nh tôi làm cho bầu không khí gia đ́nh được ấm cúng hơn lên. Buổi tối đến, chúng tôi ngồi bàn luận, truyện tṛ . Tôi không hối hận đă quyến định ở lại bên người vợ trẻ và mấy con dại. |