[Phần 6] Tôi
cởi bộ quân phục, mũ nón, giầy bốt-đờ-
sô đem lên sân thượng nhà anh t́m chỗ kín
cất giấu, c̣n khẩu Browning 9 ly tôi giữ trong
người để pḥng thân. Tuy
vậy, suốt đêm tôi cũng thao thức không
ngủ được, tâm trạng rối bời nghĩ
đến ngày mai đen tối. Huệ nằm bên tôi
khóc rấm rức, ḷng tôi thấy quặn đau .
Trên mười năm trong quân ngũ,
tôi tiếc cho sự nghiệp tôi chấm
dứt trong cảnh đành đọan, bẽ bàng này.
Nh́n lại suốt đoạn đời tuổi thơ,
tôi đă trải qua bao nghịch cảnh. Thế
hệ tôi là một thế hệ đầy
thiệt tḥi và bất hạnh. Chiến tranh
triền miên, đói khổ, bất hạnh và chia ĺa,
bơ vơ và l&# 7841;c lơng. Trước mắt
đây sẽ là viễn ảnh đổi đời,
chia xa và tù tội. Hạnh phúc không ở lại lâu
dài cho những thân phận của những người
cùng thế hệ với tôi. Cuộc đời chúng
tôi như những đụn cát trên xa mạc, lúc
đầy lúc vơi, lúc tụ rồi tan theo
những lớp sóng phế hưng của thời
gian. Có những khoảnh khắc trong đêm quẫn
trí tôi đă nghĩ tới khẩu súng. Nếu tôi
tự kết liễu đời ḿnh th́ có chắc
vợ con tôi có được hạnh phúc trong chế
độ cộng sản hay không. Hay là cùng nhau
chết cả? Nh́n
những đứa con thơ dại đang say
ngủ như những thiên thần, tôi thấy ḷng
ḿnh chùng xuống và hối hận v́ những ư nghĩ
cuồng dại. Người ta sống một đời,
chết một người, sao lại kéo theo
những người vô tội khác chết theo ḿnh.
Thiên Đàng đâu
có chấp nhận những kẻ chết cuồng sát
cô đơn. Cứ
nghĩ ngợi miên man như vậy, tôi ch́m vào
giấc ngủ bồng bềnh, mệt nhọc.... Mười
một giờ sáng ngày hôm sau, đang khi ngồi trong
nhà, chúng tôi nghe mọi người trên đường
phố xôn xao : xe tăng Việt Cộng đang
tiến vào thành phố ! Dân
chúng hoảng sợ, người trốn tránh,
mọi người thập tḥ ngó ra đường
theo tiếng loa kêu gọi của bọn nằm vùng.
Rồi sau đó mọi người đều đổ
xô ra bên đường để nh́n những xe tăng
tiến vào. Tay giơ cao vờ vẫy gọi,
vờ đón chào và hoan hô cuộc giải phóng
thủ đô của quân-đội-nhân-dân-cách-mạng
một cách sợ sệt, cay đắng và miễn cưỡng.
Hai
chúng tôi đứng lẫn lộn trong đám đông
bên đường, chứng kiến h́nh ảnh
những chiếc xe tăng T54 đầu tiên của
Việt Cộng, chậm chạp và thận trọng
ḅ trên mặt đường Công lư, ngang qua trước
cửa chùa Vĩnh Nghiêm. Chúng tiến một cách
cẩn trọng và đầy cảnh giác về hướng
bộ Tổng Tham Mưu. Chung quanh xe có những cành
lá ngụy trang, có cả xoong nồi treo lủng
lẳng, những bao tải cũ lấm bùn đất,
một hai chiếc xe đạp cải tiến, và
một hai cây đàn guitar trầy trụa . Đám
lính VC mặt non choẹt đứng trên pháo tháp,
tay cầm súng lăm lăm chĩa lên, nh́n vào các ngôi
nhà có lầu cao. Nh́n
kẻ thù đang ngạo nghễ trên những xe tăng
và đại pháo, dân chúng hai bên đường
miễn cưỡng vỗ tay chào đón, trong đó
có cả chúng tôi. Tự dưng tôi không cầm
được nước mắt, bật khóc
sụt sùi nhưng tay th́ vẫn giơ cao để
vẫy vẫy ! Một
vài người đứng quanh có sẵn mấy cái
cờ giấy nhỏ của Mặt Trận Giải
Phóng Miền Nam và cờ đỏ sao vàng từ
hồi nào không biết, cũng giơ cao phe phất
trước mặt, như muốn cho mọi người
thấy rằng ḿnh cũng đang sung sướng
đứng đón quân đội giải phóng
về để thóat kiếp sống đọa
đầy ( ? ! ). Không
chịu đựng nổi nữa, tôi bỏ đám
đông bước vào sau cổng chùa, t́m chỗ
vắng úp mặt vào tường khóc tức tưởi.
Khóc tủi hận cho vận nước, khóc tủi
nhục cho phận ḿnh. Chúng tôi như một vơ sĩ
thua trận cay đắng chấp nhận phần
thua cuộc oan nghiệt, khi muốn đánh địch
thủ mà chân tay ḿnh bị người khác trói
lại. Trời đất trước mặt tôi
quay cuồng , tối xầm xuống một lúc khá lâu.
Bên
ngoài đường đám người đeo băng
tay đỏ bắt đầu xuất hiện, có
đứa mặc giả cả những bộ đồ
tu của sư săi, tay cầm cờ đỏ sao vàng,
cờ mặt trận giải phóng miền nam,
phất lia lịa, hô hoán những khẩu hiệu c̣
mồi soạn trước, để hoan hô đón
chào kẻ chiến thắng. Mặt mũi chúng vênh
váo, mắt đằng đằng sát khí, nh́n soi mói
vào dân chúng xem có ai là không vỗ tay hay không, làm như
chính ḿnh là Việt Cộng thứ thiệt vậy,
nhưng thực ra chúng chỉ là b 885;n bất lương,
theo đóm ăn tàn, sinh ra vào ngày 30 tháng tư để
nước đục thả câu, kiếm điểm
với chính quyền mới. Vừa
ra khỏi cổng chùa, tôi bắt gặp một
đoàn người đi lủi thủi sau lưng
những người đang vẫy cờ hoan hô.
Họ là những
chiến sĩ của Liên Đ̣an 81 Biệt Cách Dù
được lệnh đầu hàng, phải
về dinh phó tổng thống giao nạp vũ khí.
Họ rải rác đi từ hướng Tổng
Tham Mưu về phía Sàig̣n.
Nh́n những người lính oai hùng này, mồ
hôi mô kê nhễ nhại, quân phục rách từng
mảng, thân thể trày trụa lủi thủi đi
sau lưng đám đông, mặt c̣n ánh lên những
nét căm hờn, ḷng tôi thắt lại. Những trái
lưụ đạn mini, những khẩu M72
chống tăng, những súng chiến đấu cá
nhân gọn nhẹ, tối tân với hỏa lực
mạnh, đang đeo quanh người họ, cho
thấy một hùng khí về h́nh ảnh oai hùng
của người lính chiến Việt Nam Cộng
Hoà vào những giờ phút cuối của
cuộc chiến. Tôi không thể quên được
h́nh ảnh làm tôi nhớ đời này. Ở vào cái
giây phút cuối cùng này, đời họ sẽ không
bao giờ nh́n lại được cái h́nh ảnh
kiêu hùng này nữa . Sự nghiệp chiến đấu
vĩ đại của họ t rong quân lực
Việt Nam Cộng Hoà đến đây là chấm
dứt ! Tôi
len đến gặp vị sĩ quan chỉ huy đang
đi cùng với lính ḿnh, anh thấy tôi mắt c̣n
hoen nước mắt nên biết là phe ta, anh lật
nắp túi áo lên, cho tôi thấy 3 bông mai vàng đă
cũ nằm dưới nắp áo, tôi nói nhỏ vào
tai anh : -
" Đại uư nên cho các anh em vứt hết súng
đạn đi, quần áo trận cũng vậy,
cởi ra và bỏ hết, cần ǵ phải đi
về tới phủ phó tổng thống mới làm
việc này. Chúng nó trên các xe tăng nh́n thấy, nó
tưởng ḿnh đang muốn kháng cự th́
rất bất lợi cho ḿnh ". Nh́n
những cặp mắt ái ngại và
tội nghiệp của đồng bào đứng
quanh, anh hùng hổ nói: -
" Đ. mẹ tụi nó, tụi tôi sợ ǵ .
Mới thổi sụm 3 chiếc Tank của nó,
một ở ngă tư Bảy Hiền và hai ở trước
cổng bộ Tổng Tham Mưu th́ bị lệnh trên
bắt phải buông súng trở về, nếu không
th́ chơi chết mẹ tụi nó chứ sợ ǵ
ai. Thiệt là căm tức và tủi nhục ! "
Tôi
quay mặt đi với ḍng nước mắt
cảm thương cho họ và cả cho ḿnh. V́
đâu chúng tôi phải thua cuộc nhục nhă và
tủi nhục như thế này ?!!! Một
vài binh sĩ đă nghe lệnh anh, ra cầu Công Lư
gần đó để vứt rải rác xuống sông,
súng đạn và quần áo. Ḍng nước
cuốn đi những bộ quân phục của
những con người dũng cảm, một đời
chiến đấu cho lư tưởng của ḿnh, nhưng
giữa đường th́ bị bóp nghẹt để
chết tức tưởi, đau thương! Những
người dân nhà ở gần đó chạy
về nhà mang đến cho họ mấy bộ
quần áo dân sự để họ mặc đổi
đời... Ngày
tŕnh diện học tập tại trường
Trần Hoàng Quân gần Ngă Sáu Sàig̣n, tôi có gặp
một sĩ quan cấp tá
cùng đơn vị, người đă
từng nhận nhiều ân sủng và
nâng đỡ của tướng Bê, nhưng có
lẽ thỉnh thoảng hắn bị tướng Bê
" chịt command "
( sài xể trong công việc làm) trong các
buổi họp, nên mang trong ḷng sự oán
hận nào đó. Nh́n thấy tôi đứng
xếp hàng, cách hắn vài hàng đ ;ể vào trong
trường tŕnh diện, chung quanh có đầy lính
gác Việt Cộng, hắn bô bô hỏi tôi về
tin tức tướng Bê một cách xách mé, đểu
cáng và hỗn hào: -
Ê Phú, "
thằng Bê " có đi thoát hay không,
ông có gặp " nó " đâu không ? Hắn
muốn tỏ cho những người cùng cảnh
ngộ đứng quanh rằng, chỉ có ḿnh
hắn là ở lại với quê hương, c̣n
những tướng lănh và các nhà lănh đạo khác
đều hèn hạ bỏ chạy hết! Tôi
sững sờ với câu hỏi sỏ xiên này. Đỏ
mặt v́ giận, nhưng tôi
kịp giữ b́nh tĩnh lại, tiến
tới bắt tay nó hờ hững như để
chào hỏi, rồi làm như đột ngột
bị ho, tôi khạc một băi nước bọt nhổ
trước mặt nó, và bỏ về hàn g bên này !
Thay
cho lời kết: Vết
thương của 30 năm trước đă qua, bây
giờ nghĩ lại tuy thấy vẫn c̣n đau, nhưng
cường độ đă giảm bớt nhiều.
Thời gian là một liều thuốc tuyệt
diệu để hàn gắn vết thương ḷng.
Dù cho lịch sử được viết sai
bởi kẻ chiến thắng , nó có bóp méo chân lư
của sự thật, và đă làm cho ngay cả thế
hệ hiện tại, chứ đừng nói là thế
hệ mai hậu, đang nh́n cha ông của chúng
thiếu đi ḷng kính trọng. Nhưng công lư
vẫn có thể có được, sự thật
vẫn là một b̐ 5;t biến của trời
đất, nhất là v́ chúng ta sẵn có ḷng bác ái
và vị tha ! Chúng ta tha thứ những sự tàn ác,
gian manh và bất lương của kẻ thù và
bỏ qua sự bội phản của bạn hữu,
để nghĩ tới niềm hạnh phúc của
con cháu, sớm có một tương lai tốt đẹp
hơn với thanh b́nh, tự do và hạnh phúc. Nhắc
lại chuyện cũ không phải là để oán
hận ai mà là để rút ra cho đời một
kinh nghiệm sống. Tôi
không oán trách ai, không oán hận các nhà lănh đạo
và các cấp chỉ huy cũ của ḿnh. Cho dù
họ có những khuyết điểm trong việc lănh
đạo đất nước, có khuyết điểm
trong việc điều khiển cuộc chiến này,
họ đều đáng được tha thứ và
kính trọng. Nếu trước đây thái độ
sống cũng như tư cách
đạo đức của từng cá nhân
họ tốt hay xấu, th́ sẽ được người
đời nể trọng, với thiện cảm ít
hay nhiều mà thôi. C̣n chúng ta đều
đáng thương hại như nhau, v́
tất cả mọi người Việt Nam, đều
mang trong người một ḷng yêu nước
nhiệt thành, một ḷng mong muốn có được
tự do, dân chủ và không cộng sản. Chúng
ta là một nước nhược tiểu mà
số phận được định đoạt
bởi kẻ khác. Cuộc chiến Việt Nam là
cuộc chiến được khởi đầu và
kết thúc bởi bọn con buôn. Nó được
định đoạt không bởi những con người
dũng cảm chiến đấu bảo vệ cho quê
hương họ, mà bởi
những quyền lợi của những kẻ
nước ngoài, của những kẻ chỉ
biết bi̓ 5;u t́nh phản đối ngay trên
đường phố của nuớc Mỹ ! Ở
đây tôi xin bầy tỏ ḷng kính trọng với
các cấp chỉ huy cũ , những người
đă cho tôi cơ hội được hănh
diện phục vụ dưới quyền, mở
mắt cho tôi bao nhiêu bài học làm người. Tôi
cũng xin bầy tỏ ḷng qúi mến đối
với các anh em sĩ quan và binh sĩ đă cùng tôi
phục vụ dưới chung một màu cờ
tổ quốc, mà chẳng may cột cờ bị găy
ngang ở đọan giữa , bởi v́ vận nước
chúng ta đă được an bài trong một bàn
cờ định mệnh. Hàn
Phú |