
Những
quốc gia có nhiều giao tranh thường là
những quốc gia thiếu vắng nềng tảng pháp
quyền – tức thượng tôn pháp luật – và
phần lớn thường ở các quốc gia đang
phát triển, thiếu giáo dục và tỉ lệ
trẻ em tử vong cao.
Tại
Mexico kể từ năm 2006, mười ngh́n người
đă bị giết và nhiều người khác
bị mất tích khi cuộc chiến nổ ra giữa
các băng đảng buôn thuốc phiện và lực
lượng an ninh quốc gia. Người dân bị
nhấn ch́m vào cuộc chiến khốc liệt trong
khi chỉ có vài kẻ tội phạm bị đưa
ra ánh sáng. Tại quốc gia Euqatorial Guinea, một nơi
có Tổng sản lượng quốc gia được gọi là GPD cao hơn cả Italy và Hàn Quốc trong đó 60%
dân số chỉ tồn tại qua ngày với ít hơn
1 đô la một ngày, v́ dầu mỏ ở đây
bị rút ruột bởi nạn tham nhũng không
kiểm soát được. Xuyên suốt Trung và Đông
Âu, trẻ em dân tộc thiểu số Roma vẫn
bị phân biệt đối xử chỉ bởi v́
màu da của chúng. (Roma là dân tộc thiểu số
sống rải rác khắp châu Âu với khoảng 10
triệu người, một trong những nhóm dân
tộc thiểu số lớn nhất châu Âu),
Một
vấn đề nằm đằng sau tất cả
những bi kịch này: sự thất bại của
nền tảng pháp quyền.
Trong
những năm gần đây, khái niệm “pháp
quyền” đă ngày càng thu hút được
mối quan tâm trong cộng đồng học thuật
và chính trị. Giờ đây, một cơ hội
lớn để hiện thực hoá pháp quyền
đang ở phía chân trời rồi: Mục tiêu Phát
triển Thiên niên kỷ hậu thế hệ 2015.
Vào
tháng Chín năm 2000, các nhà lănh đạo thế
giới đă tập hợp lại và tuyến bố
trong Tuyên ngôn Thiên niên kỷ rằng, “thách thức
trọng tâm mà chúng ta phải đối mặt
hiện nay là để đảm bảo sự toàn
cầu hoá trở thành một sức mạnh tích
cực cho toàn nhân loại trên toàn thế giới”. Bản tuyên ngôn đă yêu cầu Hội
đồng Liên Hiệp Quốc thực hiện
một tập hợp các mục tiêu tham vọng cao, có
hạn định cụ thể và có thể đo
đạc được nhằm thúc đẩy phát
triển và giảm đói nghèo. Nhưng bản Tuyên
ngôn cũng nhận diện một con số các “mục
tiêu quan trọng,” bao gồm hoà b́nh và an ninh tương
lai, bảo vệ môi trường, và “thúc đẩy
dân chủ đồng thời củng cố pháp
quyền, cũng như sự tôn trọng đối
với nhân quyền đă được quốc
tế thừa nhận và các quyền tự do căn
bản khác”.
Trong
năm 2001, khi bản Tuyên ngôn đang được
khái niệm hoá để trở thành một tập các
Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ, th́ pháp
quyền, nhân quyền, dân chủ và môi trường
đă bị bỏ ngoài ŕa. Tuy nhiên, Mục tiêu Phát
triển Thiên niên kỷ đă có một tác động
mạnh trong các lĩnh vực của nó. Trong năm
2010, năm năm trước khi hết thời
hạn, mục tiêu trọng tâm về việc tiêu
diệt đói nghèo cơ cực đă đạt
được. Tỉ lệ đi học cho tiểu
học đă tăng đáng kể tại nam Á và vành
đai sa mạc Sahara tại châu Phi. Những thành
tựu khác trong Mục tiêu Phát triển Thiên niên
kỷ liên quan đến bệnh sốt rét và HIV cũng
đă giảm sút đáng kể đối với
tỉ lệ tử vong trẻ em tại vài quốc
gia.
Cùng
lúc đó, sự thiếu vắng pháp quyền đă
được ghi nhận. Không một quốc gia thu
nhập thấp và xung đột vũ trang nào đạt
được một – chỉ một chỉ tiêu –
trong Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ. Ở
những quốc gia có xung đột vũ trang này, nơi
thiếu vắng pháp quyền, chiếm phần
lớn trong các quốc gia nghèo đói, dân trí thấp
và tỉ lệ trẻ em tử vong cao trên thế
giới. Trong những nền kinh tế phát triển,
phần lớn dân số, những người bị
từ chối truy cập công lư, phải hứng
chịu mức độ phân biệt đối
xử cao trong giáo dục cũng như những
dịch vụ công cộng khác.
Cuộc
tranh luận về thế hệ tiếp theo của
Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ đang
được chuẩn bị. Một ban cấp cao Liên
Hiệp Quốc, với sự góp mặt của
Thủ tưởng Anh David Cameron, Tổng thống
Liberia Ellen Johnson Sirleaf, và Tổng thống Indonesia Susilo
Bambang Yudhoyono, sẽ công bố bản tư vấn trước
tháng Sáu, và Tổng thư kư Liên Hiệp Quốc
sẽ báo cáo trước Hội đồng Liên
Hiệp Quốc trong tháng Chín. Sau đó các chính
phủ sẽ quyết định.
Có
nhiều lư do tốt để đưa pháp quyền
vào trong bản tư vấn này, bao gồm những
đóng góp của nó đối với sự phát
triển bền vững, giảm thiểu đói nghèo
và an ninh cũng như sức mạnh công dân.
Và
có rất nhiều cách khác nhau để thực
hiện điều này.
Pháp
quyền là “nền tảng quan trọng cho đối
thoại chính trị và hợp tác chính trị
giữa các chính quyền và đối với sự
phát triển tương lai của ba trụ cột mà
dựa vào đó Liên Hiệp Quốc được
dựng lên, đó là: hoà b́nh quốc tế và an ninh,
nhân quyền, và phát triển.
Pháp
quyền cũng có thể trở thành những mục
tiêu cụ thể và có thể đo đạc
được, ví dụ như tăng gấp đôi
số lượng người dùng có thể tiếp
cận được luật sư ở chi phí
thấp hoặc không mất tiền, ví dụ như
nhà nước phải có trách nhiệm cung cấp
hỗ trợ thuốc thang cần thiết đối
với một số trường hợp sức
khoẻ nhất định, hoặc cung cấp giáo
dục cho mọi trẻ em ở mọi lứa
tuổi.
Nhưng
lư do quan trọng nhất cần bổ sung pháp
quyền vào nền tảng phát triển hậu 2015:
đây là điều đúng cần phải làm.
Một nền văn hoá tôn trọng pháp quyền
sẽ giữ được nền tảng quan
trọng đối với sức khoẻ con người.
Thất
bại trong việc đưa pháp quyền vào trong
Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ hậu 2015 có
thể sẽ gửi đi một bản tin không
thể chấp nhận được: điều này
sẽ không mang tới đầy đủ vốn chính
trị để mang tới thay đổi tích
cực. Cho đến khi nào ư tưởng về pháp
quyền chưa đạt được sự hưởng
ứng trên toàn thế giới th́ các nhà lănh đạo
chính trị sẽ cần phải làm tốt hơn
những ǵ họ đang cố gắng hiện nay.
Mời xem
tiếp:
Vai Tṛ của Chính Quyền và Một Số Khung Cảnh Luật Lệ Cần
thiết Trong Phát Triển Kinh Tế của KS Nguyễn Văn Phảy
|