Bằng chứng về các vụ nổ hạt nhân xa xưa trên Sao Hỏa Tác giả: Tara MacIsaac, Epoch Times | Dịch giả: X Toàn 28 Tháng Mười Hai , 2015 |
Các
phản ứng hạt nhân trên Sao Hỏa và Trái Đất
được cho là diễn ra một cách “tự nhiên”.
Nhưng liệu có đúng như vậy?
H́nh
minh họa sao Hỏa (Ảnh của Pitris/iStock) Vũ
trụ chứa đầy những điều bí ẩn
và thách đố tri thức của nhân loại.
Bộ sưu tập những câu chuyện “Khoa
học Huyền bí” của Thời báo Đại
Kỷ Nguyên về những hiện tượng
lạ thường đă kích thích trí tưởng
tượng và mở ra những khả năng
chưa từng mơ tới. Chúng có thật hay không?
Điều đó tùy bạn quyết định! Nhà
khoa học về lực đẩy, tiến sĩ John
Brandenburg đă chỉ ra trong một bài báo năm 2014
có tiêu đề “Bằng
chứng về một vụ nổ nhiệt hạch trên
sao Hỏa trong quá khứ” rằng Sao
Hỏa có chứa nồng độ lớn chất
đồng vị của khí Xenon là Xenon 129 (vốn
được tạo ra từ các phản ứng
hạt nhân) trong bầu khí quyển, và lượng
Uranium và Thorium cũng nhiều quá mức trên bề
mặt hành tinh này. Những hiện tượng này
có vẻ như là hậu quả của hai vụ
nổ hạt nhân bất thường và rất
lớn trong quá khứ. C̣n
trên Trái Đất, ở khu vực Oklo thuộc nước
Gabon, khi quặng Uranium được chiết
luyện vào năm 1972, nó đă được phát
hiện là có những đặc điểm không b́nh
thường. Trong khi tất cả quặng Uranium
tự nhiên đều chứa khoảng 0.7 phần trăm
đồng vị Uranium 235, đồng vị Uranium 235
ở mỏ Oklo chỉ ở mức 0.6 phần trăm,
điều này đưa đến giả thuyết là
Uranium 235 ở đây đă được “xử lư”. Ngày
25/09/1972, tiến sĩ Francis Perrin, cựu chủ
tịch của Ủy ban cao cấp về Năng lượng
Nguyên tử của nước Pháp nói với Viện
hàn lâm Khoa học Pháp rằng một phản ứng
hạt nhân đă diễn ra ở mỏ Oklo khoảng
1.7 tỷ năm trước. Trong
khi nhiều nhà khoa học nói rằng các phản
ứng hạt nhân trên Trái Đất và Sao Hỏa có
thể đă diễn ra một cách tự nhiên,
một số nhà khoa học không đồng ư với
quan điểm này. Nếu các phản ứng không
xảy ra tự nhiên, điều đó ngụ ư
rằng các sinh vật có trí tuệ – tức là
con người hoặc người ngoài hành tinh –
đă tạo ra các phản ứng này. Nếu
các phản ứng không xảy ra tự nhiên, điều
đó ngụ ư rằng các sinh vật có trí tuệ
– tức là con người hoặc người ngoài
hành tinh – đă tạo ra các phản ứng này. Thậm
chí nếu các phản ứng không diễn ra một cách
tự nhiên, những hiện tượng bất thường
này cũng dẫn tới câu hỏi, liệu một
vụ nổ hạt nhân tự nhiên có thể xảy
ra trên Trái Đất và gây ra sự phá hủy quy mô
lớn không? Ḷ
phản ứng hạt nhân tiền sử? Về
mặt địa chất, các mỏ Uranium ở Oklo
được ước tính đă tồn tại
khoảng 1.7 tỷ năm tuổi. Tiến sĩ Perrin
cho rằng phản ứng này đă diễn ra tự
nhiên v́ ở thời điểm đó Uranium có
trạng thái thuần khiết nhất. Theo ông th́ thay
v́ có nồng độ 0.7 phần trăm đồng
vị Uranium 235 như chúng ta thấy ngày nay, nó
từng có nồng độ 3 phần trăm trong quá
khứ. Để
đốt cháy Uranium trong một phản ứng
hạt nhân th́ cần có nước. Với những
ai khẳng định rằng các phản ứng
hạt nhân đă diễn ra tự nhiên, cách giải
thích được chấp nhận rộng răi là: nước
đă thâm nhập vào mỏ quặng và gây ra phản
ứng dây chuyền. Nhưng nước đó
phải rất tinh khiết để kích hoạt
một phản ứng như vậy, tiến sĩ quá
cố Glenn T. Seaborg cho hay. Tiến
sĩ Seaborg là người đứng đầu
Ủy ban Năng lượng Nguyên tử Mỹ và
đă giành giải Nobel cho công tŕnh tổng hợp các
nguyên tố hóa học nặng. Ông nói rằng
phản ứng hạt nhân không thể diễn ra
một cách tự nhiên được. Vị
trí ḷ phản ứng hạt nhân ở Oklo, nước
Cộng ḥa Gabon (ảnh của NASA) Quan
điểm trên của tiến sĩ Seaborg được
tóm tắt trong cuốn sách “Bí mật của
những chủng người bị mất tích”
của Rene Noorbergen: Thậm
chí chỉ một vài phần triệu của bất
kỳ một tạp chất nào cũng sẽ “phá
hỏng” phản ứng, khiến nó không thể
diễn ra. Vấn đề ở đây là không
thể tồn tại trong tự nhiên một loại nước
tinh khiết đến như thế ở bất
kỳ nơi đâu trên hành tinh này! Lư
do thứ hai phản bác lại báo cáo của tiến
sĩ Perrin liên quan tới chính Uranium. Một vài chuyên
gia về kỹ thuật ḷ phản ứng hạt nhân
nhận xét rằng trong chiều dài lịch sử
được ước tính dựa vào địa
chất, không có thời điểm nào mà quặng
Uranium ở các mỏ tại Oklo có đủ lượng
đồng vị Uranium 235 để có thể tạo
ra phản ứng hạt nhân một cách tự nhiên. Thậm
chí ngay cả khi các mỏ quặng được cho
là ở thời điểm mới h́nh thành …
Loại nguyên liệu có thể tạo ra phản
ứng phân ră lúc đó chỉ chiếm 3 phần trăm
toàn bộ mỏ quặng – một mức quá
thấp cho một ‘vụ nổ hạt nhân’. Dù
vậy, thực sự có một phản ứng đă
diễn ra, qua đó cho thấy rằng Uranium ban đầu
có nồng độ Uranium 235 lớn hơn nhiều so
với Uranium tự nhiên. Các
vụ nổ trên sao Hỏa Trường
hợp phản ứng hạt nhân ở Oklo thường
được trích dẫn trong các tranh luận
rằng các phản ứng hạt nhân trên Sao Hỏa có
thể là một hiện tượng tự nhiên. Nhưng
tiến sĩ Brandenburg đă đánh giá và loại
bỏ cách giải thích theo hướng “tự nhiên”. Ông
nói rằng đồng vị Xenon 129 trên Sao Hỏa nên
là sản phẩm của một quá tŕnh hạt nhân hơn
là sự phân dị khối lượng – mass
fractionation (một quá tŕnh trong tự nhiên khiến
một lượng nhất định của một
đồng vị hoặc chất hóa học bị tách
ra khỏi hỗn hợp trong thời gian quá độ). Khí
quyển của một hành tinh có thể bị ăn
ṃn qua thời gian, đặc biệt là các hành tinh không
có một từ trường mạnh mẽ, giống
như trường hợp Sao Hỏa. Khi điều này
xảy ra, các chất đồng vị nhẹ ở
phía trên có khả năng bị ăn ṃn nhiều hơn
các đồng vị nặng, dẫn tới sự gia
tăng các đồng vị có khối lượng
nặng. “Tuy
nhiên, ở trên Sao Hỏa, bất cứ quá tŕnh nào làm
nhiễu loạn … các chất đồng vị
lại làm cho các chất đồng vị nhẹ
xuất hiện tương đối nhiều hơn
so với các đồng vị nặng. Sự chênh
lệch này xuất phát phần nhiều từ các quá
tŕnh phản ứng hạt nhân hơn là sự phân
dị khối lượng”, tiến sĩ Brandenburg
viết. Tiến
sĩ Brandenburg nói nếu các vụ nổ diễn ra
tự nhiên, chúng ta phải nh́n thấy các hố bom
lớn trên bề mặt Sao Hỏa. Thay vào đó, ông
gợi ư rằng các vụ nổ đă diễn ra
trong không trung nhờ các thiết bị làm nóng
chảy–phân tách hạt nhân cỡ lớn, có
thiết kế tương tự các thiết bị trên
Trái Đất. Ông
giải thích nguyên lư các thiết bị này tạo ra
Xenon 129 như sau: “Để gia tăng hiệu
suất của bom hydro, thông thường vỏ
quả bom sẽ được tạo ra từ Uranium
238 hoặc Thorium. Theo đó, chỉ có rất ít Xenon
129 được tạo ra bởi sự nung chảy b́nh
thường, nhưng trong một vụ nổ bom hydro
thường th́ Xenon 129 được tạo ra
với một lượng lớn”. Ông
đă phân tích cấu trúc phân bổ của Uranium và
Thorium trên bề mặt của Sao Hỏa và kết
luận rằng các chất này tập trung dày đặc
ở hai địa điểm là Cydonia Mensa and
Galaxias Chaos trên Sao Hỏa và có sự phân bổ
giống như kết quả tạo ra từ các
vụ thử bom hydro. Tiến
sĩ David Beaty, giám đốc khoa học chương
tŕnh Sao Hoả ở pḥng thí nghiệm Lực đẩy
Phản lực của NASA, nói với FoxNews.com
rằng ông quan tâm tới các ư tưởng của
tiến sĩ Brandenburg. Nhưng ông cũng cho rằng
để tiến hành một chuyến đi đến
Sao Hỏa để kiểm chứng các ư tưởng
đó sẽ rất tốn kém. Edward
D. McCullough, một nhà tư vấn lĩnh vực không
gian và khoa học, và Harrison Schmitt, một nhà địa
chất và phi hành gia nghỉ hưu, đều đồng
ư với phần lớn các lư thuyết của
Bradenburg – nhưng không đi tới quan điểm
cho rằng những hiện tượng bất thường
là do các vụ không kích hạt nhân của người
ngoài hành tinh. Chúng
ta có cần lo lắng liệu các vụ nổ
hạt nhân tự nhiên có thể xảy ra trên Trái
Đất? Tiến
sĩ Beaty nói với FoxNews.com rằng trên lư thuyết
một phản ứng hạt nhân tự nhiên có
thể xảy ra ở Trái Đất trong nhiều
tỷ năm tới, nhưng nó không phải là điều
chúng ta cần phải lo lắng hiện nay. Các điều
kiện địa chất thường không thay đổi
đột ngột. Brandenburg ước tính rằng các vụ nổ hạt nhân trên Sao Hỏa diễn ra khoảng 180 triệu năm trước đây. Ông nói các vụ nổ có thể đủ lớn để tạo ra thảm họa trên toàn bộ hành tinh và thay đổi khí hậu trên toàn Sao Hỏa. |